Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 6: 6




Ăn trưa xong cũng đã ba giờ chiều, hai người đi đến địa chỉ tên phục vụ kia.

Nghe bảo hắn tên là A Đại, hắn có tật mê cờ bạc nên nợ rất nhiều tiền.
Hai cô đỗ xe dưới căn chung cư cũ kỹ trong một khu phố nhỏ.

Đứng trước cửa nhà tróc sơn đã rỉ séc, "Cốc! Cốc!" cô gõ cửa hai cái, không ai lên tiếng, cô đập cửa gọi: "A Đại! Mở cửa!"
"Xoạc!" một tiếng, một gã đàn ông xâm trổ cao lớn xuất hiện sau cánh cửa, dữ tợn nhìn cô: "Tìm A Đại à? Chúng tôi có chút chuyện cần xử lý với hắn ta."
Gã đưa mắt nhìn lướt qua hai cô gái trước mắt, ánh mắt hắn lộ liễu nhìn chằm chằm Mộc Tâm: "Cô em xinh đẹp này! Có cần anh đây giúp gì không? Hay là vào trong chúng ta nói chuyện tâm sự một chút"
Mộc Tâm sao không hiểu ý tứ của hắn chứ, cô nhếch môi đỏ, muốn ăn bà đây à? Phải coi mấy cưng có nuốt nổi không đã.


Cô lành lạnh nói: "Được thôi."
Ngọc Điềm thấy ánh mắt dâm tà của gã đàn ông kia thì nắm chặt nắm tay, dù vậy cũng không ngăn cản Mộc Tâm mà đề phòng đi sát phía sau cô.
Trong căn phòng bừa bộn, có khoảng 3 - 4 người đàn ông cao to thô kệch đang đứng, trên đất A Đại bị trói chặt, người đầy vết thương.

Có một tên mặc một cây màu đen từ trên xuống dưới, gương mặt hời hợt ngông ngênh, trên mày trái có một vết sẹo không lớn không nhỏ trông khá hung hãn.

Hắn ta ngước mắt lên nhìn Mộc Tâm, quét từ trên xuống dưới trên người cô hắn nuốt nước bọt "Ực" một cái.

Phun ra những lời cợt nhã:
"Hai cô em xinh đẹp có chuyện gì tìm A Đại sao? Ngồi lại chỗ anh, nói anh nghe nào! Hầu hạ anh vui vẻ, anh đây giúp các em giải quyết."
Hắn đứng dậy đi về phía Mộc Tâm, đưa tay ta sắp chạm vào Mộc Tâm, thì Mộc Tâm bị Ngọc Điềm kéo ra phía sau lưng.

Cô ấy nhìn thẳng vào tên trước mắt, lạnh giọng chỉ vào A Đại nói:
"Chúng đến tìm hắn có chút vấn đề, các anh xử lý chuyện các anh, chúng tôi có chuyện của chúng tôi, nước sông không phạm nước giếng, được chứ?"
"Cô em này nói vậy là không đúng rồi, ở đây tôi làm chủ, tôi muốn như thế nào thì như thế đó", vừa nói hắn vừa hung hăng đạp vào A Đại một cái làm anh ta rên rỉ đau đớn.
"Vào hang hổ mà muốn toàn vẹn đi ra, có phải các em ngây thơ quá không?", hắn tiến lại gần hai cô gái, "Không thì...!hai em phục vụ anh một chút, anh vui vẻ sẽ thả các em đi, sao nào?"
"Ha, được nha, tôi sẽ phục vụ anh tử tế", giọng nói tà tà của Mộc Tâm vang lên.
"Cô em xinh đẹp này đúng là thức thời nha, lại để anh đây "yêu" em nào!", hắn dâm tà nói.

"Đại ca hưởng dụng xong có thể cho bọn em hưởng ké vui vẻ một chút không?", đám đàn em nhao nhao, thấy hai cô gái xinh đẹp trước mắt này, cùng với câu nói mị hoặc của cô gái đơn thuần đang núp sau cô gái kia làm bọn hắn rục rịch.
Mộc Tâm đặt tay lên nắm tay đang siết chặt của Ngọc Điềm đánh một ánh mắt trấn an, rồi đi lên trước mặt tên đại ca kia.

Hắn còn đang chặc lưỡi nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng thèm khát nhìn Mộc Tâm.

Chưa kịp phòng bị, Mộc Tâm nâng chân đạp một cước vô bụng hắn, hắn lùi ra phía sau ngã ngồi lên chiếc ghế dựa.
Mọi người còn chưa biết xảy ra chuyện gì, giọng nói giận dữ của tên đại ca kéo mọi người lại, hắn quát lớn: "Tụi bây đứng đực ra đó làm gì, bắt hai con điếm này lại cho tao! Coi tao có chơi chết hai đứa mày không! Đồ không biết tốt xấu!"
3-4 tên đàn ông xông lên, Mộc Tâm dơ tay nhất chân, khoảng mấy quyền đã hạ một tên, Ngọc Điềm cũng vào trận, hai cô gái giá trị vũ lực level max đánh cho đám cao to nằm rạp trên mặt đất.

Tên đại ca sợ hãi nhìn hai cô gái như hung thần ác sát trước mặt đang nhìn về phía mình, hắn run rẫy: "Chị hai à, tha cho em, em trẻ người non dạ, em chỉ nói đùa thôi, các chị muốn tìm A Đại phải không? Các chị cứ tự nhiên, em đi trước nha."
Mộc Tâm im lặng nhìn hắn, Ngọc điềm cười khẩy một tiếng: "Hông bé ơi, cưng nói bọn chị phục vụ cưng vui vẻ, mà chưa gì cưng đòi đi à?"
Lát sau trong căn phòng bừa bộn truyền đến tiếng kêu đau đớn của tên đại ca, Mộc Tâm lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút"
Như được đại xá, cả đám ồ ạc chạy ra khỏi phòng, đụng phải hai bà cô này đúng là xui tám kiếp mà.

Mộc Tâm đi lại gần A Đại cởi trói cho hắn, đỡ hắn đứng dậy, hắn liên tục cảm ơn, lúc nãy chứng kiến một màn mạnh bạo như vậy làm hắn kiếp sợ hai cô gái xinh đẹp trước mắt này.
Ngọc Điềm không lạnh không nhạt nói: "Nói rõ việc tối hôm trước anh bỏ thuốc vào rượu ở khách sạn Khổng Tước, khai người chỉ đạo anh phía sau tôi sẽ không làm gì anh."
Nghe về vụ bỏ thuốc, hắn run nhẹ: "Tôi nói tôi nói, có một người liên lạc qua email bảo tôi bỏ thuốc vào rượu đưa cho một cô gái sẽ đưa tôi một trăm triệu, tôi cần tiền trả nợ nên đã đồng ý với hắn, tôi không biết hắn là ai, chúng tôi chỉ liên lạc qua mail", hắn sợ hãi nói, "Thật sự tôi không phải cố ý đâu, xin các cô tha cho tôi đi!"
Ngọc Điềm tắt cây bút ghi âm trên tay, cô điềm tĩnh nói: "Đưa tôi xem mail trò chuyện của hai người"
A Đại nhanh như chớp chạy đi lấy laptop mở mail ra đưa cho cô xem.
Ngọc Điềm lướt mắt đọc xong, kiểm tra thử email, quay qua nói với Mộc Tâm: "Là IP ẩn danh, cậu có cách tra ra không?"
Mộc Mộc gật nhẹ đầu với Ngọc Điềm, có được câu trả lời của bạn mình xong cô ấy quay qua, ánh mắt xoáy sâu vào A Đại: "Máy tính này giờ là của tôi, anh có ý kiến gì không?"
Bị cô nhìn như vậy, nghe lời cô nói A Đại bật người dậy cười lấy lòng: "Của cô, của cô, cô cứ đem đi."
Xong, hắn tiễn hai cô ra cửa, thầm thở phào một cái, sợ chết hắn rồi, trong một ngày, hắn tiếp một đám đòi nợ chưa đủ, còn khi không rước thêm hai bà cô này, ôi! Đầu năm nay làm phục vụ cũng thật khó..