Anh tế ti tìm được bạn lữ rồi?" Theis cùng Lacey không biết khi nào thì lăn qua, tò mò hỏi.
Phúc Nhạc xấu hổ, đáp không thì không phải, mà không đáp cũng không phải.
"Làm sao, Theis cũng muốn tìm bạn lữ rồi sao?" Haren trộm cười, đi qua nhéo mặt nó, sờ mềm mềm thật tốt.
Theis khinh thường mà hừ một tiếng: "Còn lâu em mới vội, không giống anh đâu, đến giờ anh còn chưa có bạn lữ."
Haren nghe mà đơ mặt, nghiến răng âm trầm cười, oán hận nhéo lỗ tai Theis: ranh con!
"Không sao đâu, Theis không có ai muốn, em muốn." Lacey đang nắm tay Theis nhanh chóng xoa tai cho hổ con, còn nhón chân lên thổi thổi, quả nhiên, hổ con bất tri tai đỏ, mặt cũng đỏ.
Phúc Nhạc nhìn mà không ngừng cúi đầu buồn cười, Lacey đây chính là đảo thiếp a. (Đảo thiếp là mất tiền thay vì được trả \=.\=, mình nghĩ là Lacey hóng hớt đòi lấy Theis nhưng mà Lacey là thụ nên có vẻ là chịu thiệt \=)) )
Đạt phụ Ali của Lacey, nghe thằng con mình "hào ngôn chí khí" mà tái cả mặt, thằng ngốc này sao lại không có tiền đồ như thế chứ! Nhìn Theis như vậy cũng biết về sau thằng con mình chỉ có thể bị đè thôi!
Theis nghe Lacey nói cũng không nghĩ nhiều như vậy, như hổ rình mồi mà ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lacey, nghiêm túc nói: "Đây là chính cậu nói, nhớ giữ lời!"
Lacey cười đến mắt híp lại, dùng sức gật đầu: "ừ ừ!"
"Vậy nếu có người khác thích cậu thì tớ tính sao?" Lacey đột nhiên nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng, lại lo lắng, vẻ mặt cầu xin có vẻ thực thương tâm, cứ như thể ngày mai hai người có thể lớn lên cưới vợ được rồi ấy.
"Sẽ không!" Tuy rằng biến thành hình người sẽ giả bộ người lớn, đại nhân, nhưng Theis dù sao cũng là trẻ con, vừa thấy Lacey hai mắt đẫm lệ rung rung đã khẩn trương lên, nhanh chóng vươn tay sờ sờ mặt nó lau nước mắt: "Nếu có người thích tớ, tớ sẽ đánh nó chạy luôn!"
Lacey sụt sịt, mở to mắt còn vương hơi nước: "Thật, thật vậy chăng?"
Theis nặng nề gật đầu, tuy rằng tên ngu ngốc này hơi yếu một chút, lại dễ bị lừa, nhưng vẫn miễn cưỡng làm của mình được!
Lacey lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Hai đứa nhỏ nói ba xạo liền đem chung thân đại sự định ra, Phúc Nhạc quay đầu nhìn Ali, quả nhiên là vẻ mặt táo bón, xem ra là đang ngẫm lại vấn đề giáo dục con cái đây, sao lại đi thích thằng hổ con thối kia chứ!
Về phần Haren, đã sớm chạy sang một bên hối hận, Theis nói đúng, cậu ta rất vô dụng , đến giờ vẫn chưa có bạn lữ...
Phúc Nhạc vui tươi hớn hở mà xem cuộc vui, hai tiểu shota bỏ qua gia trưởng tự định chung thân cái gì đó, ở Thiên triều cũng không có nhiều.
Sáng sớm hôm sau, bỏ bê công việc nửa ngày Phúc Nhạc vẫn như trước không thể đúng hạn đi làm, cũng may nơi này không có chế độ quét thẻ, nếu không tiền lương cũng bị trừ sạch.
Đại hội sắp tới, Joe sáng sớm liền lôi kéo Phúc Nhạc chuẩn bị ngủ nướng đi tìm tộc trưởng thương lượng chuyện nghi thức.
Phúc Nhạc ai oán mà từ từ nhắm hai mắt tùy ý Joe xách cậu đi, ngày hôm qua làm bánh dùng rất nhiều sức, buổi tối lúc đi ngủ xương sống thắt lưng bắt đầu đau, sáng nay mí mắt cũng không mở ra được.
Nhà tộc trưởng Barre cách nhà Joe cũng không quá xa, Joe hầu như là ôm Phúc Nhạc đi tới, Phúc Nhạc mơ mơ màng màng cũng không cảm giác thời gian, đi một lúc liền tới .
Lúc hai người đến, tộc trưởng Barre đang ở trong hình thú nằm trong sân phơi nắng , Phúc Nhạc híp mắt nhìn một hồi, cũng tỉnh ngủ hơn phân nửa.
Tuy rằng biết Tộc trưởng Barre là một con hồ ly, chẳng qua thấy tận mắt vẫn có chút rung động .
Bộ lông trắng tinh không có tỳ vết nào dưới ánh mặt trời có vẻ dị thường bắt mắt, cái đuôi thật dài nhàn nhã thỉnh thoảng lại động một chút, hồ ly híp hờ mắt đựa đầu lên chi trước, miễn cưỡng mà ngáp một cái.
Hình như nhận ra tiếng bước chân của hai người, tộc trưởng Barre lười biếng hí mắt, thấy rõ người tới, chậm rì rì đứng lên, trong nháy mắt, trước mắt xuất hiện lại là ông Barre râu tóc bạc trắng.
Giờ phút này Phúc Nhạc cảm thấy gọi ông ấy là ông hồ ly có chút không hợp, ông ấy thoạt nhìn vẫn vô cùng khỏe mạnh cường tráng mà... Chẳng qua tộc trưởng Barre quả thật đã sống rất lâu.
Nghĩ đến đây Phúc Nhạc có chút thấp thỏm mà sờ sờ cằm mình, từ lúc đến nơi này, râu cậu chưa dài ra.
Người trẻ tuổi 20 mấy đều mọc râu, cho dù bộ dạng mình xem như rất thanh tú, cũng không thể nào không mọc râu. Hơn nữa râu mọc rất nhanh. Không phải cậu không muốn cạo, cũng không phải không có công cụ, mà là nó không dài ra cho.
Buổi sáng trước lúc xuyên qua vẫn còn cạo râu 1 lần, nhưng đã lâu như vậy, râu hình như không có xu hướng mọc.
Phúc Nhạc tự kiểm tra thân thể của mình rồi, không có vấn đề gì, sau khi có thêm hiểu biết về thú nhân cùng giống cái nơi này, cậu liền có chút phỏng đoán. Đại khái... Là cậu bị thế giới này đồng hóa đi.
Ngay cả đôi chân bại liệt đã lâu mà còn bước đi được thì sống lâu gì đó, có vẻ cũng không phải tưởng tượng gì quá đáng. Hơn nữa đây là giải thích hợp lí duy nhất mà Phúc Nhạc có thể nghĩ đến.
Nếu không cảm thấy mình đại khái có thể sống được lâu, Phúc Nhạc cũng không dám dễ dàng đáp ứng Joe, trở thành bạn lữ của hắn.
"A, hai đứa sao lại qua đây thế?" Tộc trưởng Barre cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ, không hề sót lại vẻ lười nhác như khi còn ở thú hình, khuôn mặt và cả cơ thể vẫn như trước ẩn chứa sức mạnh.
"Chúng cháu muốn thành bạn lữ." Joe lời ít mà ý nhiều nói: "Sau khi đại hội liền cử hành nghi thức, mời ông chủ trì."
Barre sửng sốt, hiển nhiên là bất ngờ không kịp đề phòng, không khỏi thốt ra: "Nhanh như vậy?"
Tuy rằng ngay từ đầu ông đã nhìn thấu Joe có ý bất thường với Phúc Nhạc, nhưng vẫn bị sự phát triển thần tốc này doạ sợ.
Phúc Nhạc cũng ngượng ngùng, dựa theo tiêu chuẩn Thiên triều, đại khái cậu được gọi là kết hôn chớp nhoáng. Trước kia chưa bao giờ xem trọng loại tình yêu tiến đến hôn nhân, nhưng chờ khi mình tìm được một người yêu tâm linh tương thích thì chuyện "kết hôn" cũng tự nhiên mà nước chảy thành sông .
"Như vậy cũng tốt." Barre sờ sờ chòm râu gật đầu nói: "Tiểu Nhạc là một đứa trẻ tốt, cũng không quá quen thuộc với nơi này, giao cho cháu chăm sóc ông cũng yên tâm."
Joe là thú nhân ưu tú nhất trong bộ lạc của bọn họ, chỉ là mọi ngày thường xuất quỷ nhập thần không thích làm quen với giống cái, khiến rất nhiều người muốn theo đuổi đều phải dừng chân.
Tầm quan trọng của Tiểu Nhạc đối với bộ lạc không cần nói cũng biết, huống chi, từ góc độ tộc trưởng, Barre cũng rất tán thưởng sự thiện lương và dũng cảm của Phúc Nhạc. Tuy rằng mọi người trong bộ lạc phần lớn đều chất phác, nhưng chỉ cần là sinh vật có trí tuệ, đều sẽ có bản năng ích kỷ thiên tính và lòng tham, không ai có thể nắm giữ hoàn toàn dục vọng của mình, không làm thất vọng chính bản tâm, có vài người sẽ không hề cố kỵ mà tham lam ích kỷ. Thân là tộc trưởng, ánh mắt của ông chính là sáng như tuyết .
Ít nhất, Joe có đầy đủ năng lực, về sau có thể bảo vệ Phúc Nhạc chu toàn vào những thời điểm bất trắc.
"Cám ơn tộc trưởng." Joe cười mà nắm tay Phúc Nhạc, có thể đạt được thừa nhận cùng cùng khẳng định của tộc trưởng, hắn cùng A Nhạc nhất định có thể sống bên nhau hạnh phúc.
"À, đại hội chuẩn bị thế nào rồi?" Barre vừa lòng gật đầu, cứ như vậy, Phúc Nhạc hẳn là sẽ ở lại bộ lạc của bọn họ luôn, đây là một tin cực kì vui mừng đối với Barre.
"Hôm nay đi những nơi xa hơn để săn bắn, tìm những con mồi tốt hơn một chút." Joe đáp, đồ ăn ở đại hội nhà nào cũng phải cung cấp, nếu con mồi ngon thì sẽ rất có mặt mũi.
"Mọi người tự quyết định là tốt rồi." Barre nói: "Đại hội xong thì thừa dịp thời tiết còn chưa lạnh, ông sẽ giúp hai đứa cử hành nghi thức, đến lúc đó hai đứa phải vất vả một chút ."
Joe cùng Phúc Nhạc nghiêm túc gật đầu.
Sau đó tộc trưởng Barre lại kỹ càng tỉ mỉ hỏi han Phúc Nhạc về chuyện lúa mì, biết được các thú nhân cũng không bài xích loại thức ăn này, tộc trưởng Barre cũng yên lòng, trong lòng đã có tính toán, mùa xuân năm sau, bộ lạc nhất định sẽ có sự thay đổi lớn.
Xác định "hôn sự" rồi, cho dù là Joe hay là Phúc Nhạc vẫn luôn thẹn thùng, trên mặt đều không hẹn mà cùng hiện lên nét cười, rất nhanh, bọn họ sẽ tạo nên một gia đình mới.
Tâm tình vô cùng tốt, Phúc Nhạc tiễn Joe đi săn sau, tự nhiên là đi đến phòng khám nhỏ của mình.
Còn chưa đi tới cửa, Phúc Nhạc liền nhìn thấy một người đang lén lút tránh bên cửa mà nhìn trộm về phía phòng của Haren, lấm la lấm lét nhìn xung quanh.
Nhìn thân hình thì là một giống cái, lén lút không biết muốn làm gì, Phúc Nhạc đi qua vỗ người nọ từ phía sau một chút, doạ y hoảng sợ, giật mình bước ra — còn không quên che miệng sợ ra tiếng bị phát hiện.
Người nọ quay đầu lại vẻ mặt kinh hoảng mà nhìn "kẻ đánh lén", Phúc Nhạc đối mặt với y, không khỏi sửng sốt, người này...đã gặp qua.
"Cậu muốn làm gì đây?" Phúc Nhạc không khỏi hỏi, có vẻ người này không có ý tốt. Người này đúng là một trong những giống cái mấy hôm trước Phúc Nhạc gặp trên núi, mở miệng nói Phúc Nhạc yếu như vậy, làm sao có thể đạt được danh hiệu tế ti.
Người này mở to hai mắt, có lẽ là bởi vì bị phát hiện, có chút bối rối, chân tay luống cuống: "Ta... Ta..." lí nha lí nhí nửa ngày, thật sự nói không ra lí do.
Phúc Nhạc hoài nghi mà quét từ trên xuống dưới, giống cái này sạch sẽ gọn gàng, mặt búp bê cũng trắng nõn nà, ánh mắt tròn tròn có chút cong cong hình bán nguyệt, bởi vậy khiến người ta cảm giác y đang cười, nói tóm lại, trông vô cùng xinh xắn, ít nhất rất khó khiến người chán ghét.
Phúc Nhạc nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ người này, y nói chuyện rất thẳng, thậm chí là không khách khí, nhưng là lại khiến cho người ta cảm thấy, y chỉ nghi hoặc chứ không có ác ý gì.
Hiện tại cũng là như vậy, Phúc Nhạc nhìn ánh mắt của y, mặc dù có quẫn bách, lại không có né tránh, có vẻ không phải người xấu.
"Cậu tìm Haren có việc?" Phúc Nhạc xem xét Haren đang vùi đầu dọn dẹp trong phòng. Đối phương hoàn toàn không chú ý tới nơi này có người đang trộm quan sát mình đâu.
"Không, không có!" giống cái kia nhanh chóng xua tay mở miệng nói.
Phúc Nhạc vừa nghe liền hoảng sợ, càng buồn bực : "Giọng cậu làm sao vậy? Sinh bệnh sao?"
Người này cổ họng khàn khàn, nghe cứ như yết hầu bị tổn thương do khói độc trong hoả hoạn ấy, còn hơn cả người già bảy tám chục tuổi. Phúc Nhạc nhớ rõ lần đầu tiên gặp y, giọng y vẫn rất trong trẻo mà!
Người nọ ý thức được mình mở mồm nói chuyện, vội vàng che miệng lại, có chút tự ti mà gục đầu xuống, vội vội vàng vàng lách qua Phúc Nhạc muốn rời đi.
Phúc Nhạc giữ lại, lại quên mình yếu sức, tí nữa thì ngã lăn vào người ta, may mắn đối phương dừng lại đúng lúc, thuận tiện đỡ cậu luôn.
"Cám ơn nhé." Phúc Nhạc ngượng ngùng mà cười, có chút dọa người ...
Người nọ vốn đang khẩn trương lại được nụ cười thiện ý lại hơi chút xấu hổ của Phúc Nhạc xoa dịu một chút, lắc đầu xoay người rời đi.
Phúc Nhạc lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chỉ yết hầu chính mình giải thích: "Giúp cậu nhìn nơi này, xem giọng nói có thể khôi phục hay không."
"Thậc, thật sao?" Người nọ bị Phúc Nhạc nói kinh sợ, ngơ ngác hỏi han.
Phúc Nhạc gật đầu, trong lòng có chút tiếc hận, đang yên đang lành giọng nói trong trẻo dễ nghe lại biến thành thô ách như lá khô vò vụn như vậy, cũng quá trêu cợt người. Huống chi, mấy ngày nay cậu cũng chưa nghe qua có chỗ nào cháy, chắc là ăn gì vào rồi, khả năng chữa khỏi cũng khá lớn .
"Qua đây đi." Phúc Nhạc tiếp đón giống cái kia đi vào phòng khám. Không nói đến người này ngay từ đầu đã không có ác ý với mình, chỉ là không hiểu tại sao mình đột nhiên lại trở thành tế ti, nghi ngờ cũng phải thôi, Phúc Nhạc cũng oán trách nhiều vì câu nói "Ngươi yếu như vậy ".
Hơn nữa, cho dù người này thật có ý kiến với mình, Phúc Nhạc cũng không thể thấy chết mà không cứu được, thầy thuốc không thể bởi vì thành kiến của mình mà phân biệt đối xử với bệnh nhân.
Đương nhiên, nếu thật là đồ khốn tội ác tày trời giết người phóng hỏa thì Phúc Nhạc nhất định là không vui lòng cứu, huống chi nơi này đã không phải là xã hội pháp chế như Thiên triều nữa rồi, cậu cũng tự nhận mình không làm được thánh nhân, đối với ác nhân tuyệt không có hảo cảm gì, đừng nói thấy chết mà không cứu, nếu có ngày nào đó gặp nói không chừng còn bổ cho đối phương một đao ấy chứ.
Giống cái có chút co quắp mà vào phòng khám, ngồi trên ghế không nhúc nhích, ngón tay vô thức mà xoắn xuýt cả một chỗ, cắn môi, hiển nhiên là cực kỳ khẩn trương và thấp thỏm bất an .
"Tên là gì?" Phúc Nhạc dạo đầu trước sau như một.
"Jin." Giống cái đáp, thanh âm mỏng manh, chắc là cảm thấy giọng mình quá khó nghe nên không dám lớn tiếng nói chuyện.
"Jin à, tôi là Phúc Nhạc." Phúc Nhạc khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng sợ, cổ họng của cậu nói không chừng có thể khôi phục đó."
Jin yên lặng gật đầu, trong ánh mắt dần dần sinh ra một tia chờ mong.
"Từ khi nào thì bắt đầu biến thành như vậy?" Phúc Nhạc hỏi.
"Hai ngày trước... Buổi tối." Jin đáp: "Buổi tối lúc ăn cơm, đau." Jin chỉ chỉ yết hầu nói.
"Không bị thương chứ?"
"Không có." Jin lắc đầu.
"Hé miệng ra cho tôi xem." Phúc Nhạc nói.
Jin đáp ứng, theo phân phó của Phúc Nhạc ngửa đầu há to miệng. Phúc Nhạc híp mắt, dễ dàng liền thấy được yết hầu Jin khác thường, sưng đỏ rất rõ ràng, đã lan đến gốc lưỡi, tơ máu đỏ tươi cũng rất bắt mắt, nhưng không có dấu vết ngoại thương.
"Lúc ấy có cảm giác gì?"
"Ăn cơm được một nửa, đột nhiên cảm giác nơi này rất đau." Jin nói: "Như có gì đâm vào vậy, miệng cũng không có thể động, thở cũng rất khó chịu."
Phúc Nhạc cẩn thận nghe, ngay sau đó lại cho bắt mạch cho y, trạng thái thân thể, tất tần tật, đều có thể thông qua chẩn mạch mà biết, cho dù chỉ là thay đổi nhỏ nhất, biến hóa khí huyết sẽ rất rõ ràng.
Phúc Nhạc học bốn năm y khoa, hai năm cuối vẫn là dựa vào làm thêm tại phòng khám bệnh mới đứt quãng miễn cưỡng học xong, về sau phòng khám bận quá Phúc Nhạc bỏ học luôn, chuyên tâm cùng sư phụ học trung y. Có bốn năm tích luỹ tây y, hơn nữa có căn bản đông y, theo lý thuyết Phúc Nhạc hẳn là một thầy thuốc không tồi, nhưng bản thân cậu vẫn cho rằng mình nhiều lắm chỉ là tay sai vặt (khám phụ, xử lí những ca thông thường).
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là trình độ bắt mạch của cậu còn chưa thuần thục. Cái gọi là thuần thục thực chất là giống sư phụ, chỉ cần bắt mạch, đã thấy được hết bệnh trạng, từ đó kê đơn thuốc thích hợp.
Muốn đạt tới trình độ kia, chỉ có thể dựa vào luyện tập thực tiễn không ngừng, dựa vào kinh nghiệm tích lũy, đó cũng là lí do mọi người đều tôn sùng lão trung y, bởi vì bọn họ có đầy đủ kinh nghiệm, mà còn được truyền thừa đầy đủ, bọn trẻ ranh mới mấy chục tuổi đầu còn chưa hiểu rõ những tinh tuý trong trung y. Cách bắt mạch sư phụ có thể dạy nhưng phải chẩn cụ thể như thế nào, đoạn như thế nào, cũng chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
"Ngày đó, cậu có ăn cái gì kỳ quái không?" Phúc Nhạc chẩn mạch xong, hơi hơi cau mày hỏi, người này chỉ sợ là ăn lầm khoả dược gì mới có thể thương tổn đến yết hầu.
"Không... Không có đi?" Jin cố gắng nhớ lại , chần chờ nói: "Đều là thứ mọi người đều ăn được, tôi không có ăn bậy thứ chưa thấy bao giờ." Y cũng biết, ăn bậy nhẹ thì đau bụng, nặng thì chết, cho nên ngay cả trẻ con cũng biết không thể ăn bậy đồ ăn bên ngoài.
"Vậy ngày đó cậu ăn cái gì?" Phúc Nhạc kiên nhẫn hỏi han: "Còn có đồ ăn vài ngày trước thì sao, nói luôn cho tôi đi."
Jin gật đầu, có vẻ rất cảm kích, cho dù Phúc Nhạc tế ti cuối cùng không có biện pháp chữa khỏi cho mình cũng không sao, cậu ấy nghiêm túc giúp đỡ mình như vậy, không hề để ý mình vô lễ ngày trước... Điều này làm cho Jin rất là cảm động.
Tế ti cũng giống như tộc trưởng, có thể được bộ lạc tôn trọng, cho dù là thú nhân hay giống cái nào cũng không thể thương tổn tộc trưởng và tế ti, đây là quy tắc của bộ lạc, Jin vốn nghĩ rằng tế ti này là một tên yếu ớt không biết gì, lại không nghĩ rằng... Bởi vậy giờ mới đang thấy tự trách về lời nói và việc làm của mình hồi trước.
Phúc Nhạc ngược lại không để trong lòng, cậu đang nghĩ lại xem rốt cuộc thứ gì mới có thể tạo thành lớn kích thích và thương tổn như vậy đối với yết hầu... Nếu không thể đúng bệnh hốt thuốc thì cậu cũng không dám cam đoan mình có thể hoàn toàn chữa khỏi cho Jin.
Jin nhất nhất đem thức ăn mấy ngày nay nói cho Phúc Nhạc, mấy ngày nay khẩu vị của y cũng không tốt lắm, cho nên ăn cũng ít, cũng may giảm bớt khó khăn cho Phúc Nhạc.
"Thịt hẳn là không có vấn đề..." Phúc Nhạc dùng bút chỉ cằm lẩm bẩm, thịt là thứ các thú nhân thường ăn, hơn nữa rất tươi , những người khác cũng không xuất hiện bệnh trạng loại này.
"Rau dưa gì?" Phúc Nhạc hỏi: "Có phải không cẩn thận ăn nhầm thứ không thể ăn không?"
"Không cẩn thận..." Jin nghĩ nghĩ, cau mày cẩn thận nghĩ lại: "Lần trước đi trên núi hái được một ít rau dưa, đều là loại thông thường mà."
"Đồ hái được còn thừa không?" Phúc Nhạc vội hỏi.
"Còn." Jin gật đầu: "Tôi hái nhiều lắm, Kissah lại tặng cho tôi một ít, vẫn chưa ăn xong."
"Có thể cho tôi nhìn 1 chút ko?"
"Có thể." Jin gật đầu: "Ngay ở trong nhà."
Jin nói xong liền chuẩn bị đi lấy, Phúc Nhạc muốn hỗ trợ, nhưng nhà Jin cách nơi này rất gần, liền đỏ mặt vội vội vàng vàng chạy mất.
Phúc Nhạc lắc đầu ngồi xuống, nghĩ thầm rằng mặt búp bê này sao tự dưng lại thẹn thùng ?
Jin chân trước mới vừa đi, Haren sau lưng liền đi vào, chỉ thấy được Bóng Jin, thuận miệng hỏi một câu: "Có người đến xem bệnh à?"
Phúc Nhạc gật đầu, nhớ tới hành động khác thường của Jin, hỏi: "Cậu biết Jin sao "
"Gặp qua vài lần." Haren nói: "Cậu ta và Kissin, Kissah quan hệ tốt lắm."
Vừa nói đến Kissin, Phúc Nhạc liền nghĩ tới, không phải đó là "ngụy tình địch" của Haren hay sao?
"Cổ họng cậu ta có chút vấn đề." Phúc Nhạc nói, vén tay áo cùng Haren chăm lo cho những tiểu bảo bối sau vườn.
"Kỳ thật cậu ta dễ ở chung lắm. " Haren nghĩ nghĩ nói rằng: "Chính là Kissah tính tình quá xấu, cho nên tất cả mọi người đều trốn bọn họ. Jin ở cùng với đám giống cái kia thỉnh thoảng còn bị bắt nạt nữa. "
"Vậy tại sao còn muốn dính cùng một chỗ?" Phúc Nhạc không hiểu.
"Ai biết." Haren bĩu môi, cậu ta cũng rất ít khi hoà mình với nhóm giống cái, những tin tức nhỏ tự nhiên không biết.
Phúc Nhạc càng nghe càng thấy mơ hồ, vậy người này đột nhiên chạy tới trộm quan sát Haren là sao?
Jin quả nhiên trở lại rất nhanh , Phúc Nhạc đứng ở sau nhà gọi, Jin liền ôm rổ rau dưa còn lại đến sau nhà, vừa nhìn thấy Haren cũng ở đó, không khỏi cứng đờ, trên mặt không khỏi xấu hổ.
Phúc Nhạc cười thầm, người này thật đúng là, biểu tình gì cũng viết trên mặt, vừa nhìn đã hiểu.
Haren không rõ cho nên nhìn cậu một cái, tiếp tục làm chuyện của mình.
Jin đứng rất xa trộm quan sát Haren, không biết là đang suy nghĩ gì.
Phúc Nhạc rửa sạch tay, tiếp nhận cái rổ rau dưa màu xanh đã hơi héo lật lật.
"Tất cả đều ở chỗ này sao?"
"Ừm, còn lại cũng đã ăn rồi ." Jin đè thấp giọng nói, đại khái là sợ Haren nghe được giọng của mình.
Phúc Nhạc cầm lấy xem từng cọng rau một, bất đắc dĩ mà lắc đầu với Haren đang ở trên ruộng thuốc, người này đảo mắt liền quên luôn đống thảo dược mới xử lý được một nửa... Thôi thì cứu người quan trọng hơn, nếu không mình cũng sẽ không ngày ngày qua đây.
Jin cứ như nàng dâu nhỏ đi theo sau Phúc Nhạc, khẩn trương mà nguy, cái đêm giọng bị hỏng y quả thực sợ hãi, luống cuống chỉ biết khóc, không biết nên làm gì, đạt phụ cùng ma phụ cũng rất khẩn trương, vẫn an ủi y, cho dù uống rất nhiều rất nhiều nước, giảm bớt một ít đau đớn, nhưng giọng của y vẫn biến thành khô ráp khó nghe, ngay cả chính Jin cũng không chịu được, điều này làm cho Jin vẫn luôn vui vẻ, vô ưu vô lự lập tức ngã xuống vực sâu tuyệt vọng.
Trừ bỏ những lúc không thể không nói, y vẫn luôn không chịu mở miệng, tình nguyện ra sức khoa tay múa chân, cũng không muốn người khác nghe được giọng nói của mình mà nhíu mày.
Hiện tại, hình như y lại có hy vọng... ... Giờ phút này ở trong mắt Jin, Phúc Nhạc quả thực không khác chi thần minh cả.
"Cái này... Là cậu hái về sao?" Phúc Nhạc từ trong đống rau dại nhặt ra một gốc cây ngoại hình có chút khác với những cây bên cạnh, vặt một mảnh lá nhỏ bằng móng tay cho vào miệng nhai nhai, phun ra rồi hỏi.
Jin ngẩn ngơ, có chút mơ hồ, tuy rằng nhìn rất giống, nhưng y không nhớ nổi mình có từng hái thứ này? Ăn rau dưa nhiều năm như vậy, y tự tin mình sẽ không phạm loại sai lầm này.
Thứ này trong mắt người thường thì không khác cỏ dại là bao, lá hành và lá tỏi thoạt nhìn cũng giống nhau cả.
"Cậu đó, trúng độc rồi." Phúc Nhạc lắc đầu, vứt gốc cây kia qua một bên, mở miệng nói.
"Trúng, trúng độc?!" Jin hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch, run rẩy hỏi. Ở trong mắt thú nhân và giống cái, trúng độc, cũng không khác chết là bao.