Xuyên Qua Thú Thế: Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 9



Là cảm nóng đây mà.” Phúc Nhạc đoán nói:

“Có thể là bởi vì gần đây quá nóng, lại trúng gió độc, thời gian trước nghỉ ngơi không tốt lắm đúng không?”

Adah ngơ ngác gật đầu, còn như đang ở trong mộng, đứa nhỏ này… thật có thể chữa khỏi bệnh cho y sao?

Khí hậu của bộ lạc nơi này rất giống miền nam Thiên triều, nóng ẩm, rất dễ bị cảm mạo. Vừa cẩn thận hỏi bệnh trạng của Adah, tỷ như có đau đầu, nghẹt mũi, tức ngực hay không linh tinh, cuối cùng mới cho ra kết luận cuối cùng.

Xác định nguyên nhân bệnh rồi, Phúc Nhạc nghĩ nghĩ rồi nhân tiện nói: “Chờ cháu về giúp chú lấy chút thuốc.”

“Thuốc?” Lacey ngửa mặt nhìn Phúc Nhạc: “Đó là cái gì thế ạ? Có thể chữa khỏi cho ma phụ sao?”

“Ừ, đúng rồi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa thì khoẻ rồi.”

Phúc Nhạc cười tủm tỉm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt của Lacey, cho nó một viên thuốc an thần. (làm nó yên tâm)

Lacey thực đơn thuần, không tưởng tượng được nổi thứ gì có thể chiến thắng bệnh tật, cho nên đối với lời Phúc Nhạc càng tin tưởng không nghi ngờ.

Adah thấy cậu không giống nói giỡn, cũng có chút hoài nghi: chẳng lẽ nhóc ấy thật sự có biện pháp?

Phúc Nhạc nhớ rõ cái hộp sơ cứu kia của mình có không ít thuốc thường dùng trong gia đình, thuốc hạ sốt nhất định cũng có.

Vội vàng chạy về nhà với Joe, Joe vẫn là có chút không yên lòng: “A Nhạc, không thành vấn đề chứ?”

Ngộ nhỡ trị không hết không biết họ sẽ nói gì về A Nhạc đây?

A Nhạc? Phúc Nhạc cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơi hơi đỏ mặt, cho tới bây giờ còn chưa có ai gọi tên cậu thân mật như vậy đâu…Lúc học Đại học mọi người toàn nói giỡn gọi mình là Tiểu Phúc tử (Tiểu Phúc Tử công công tớiiiii \=)) ) gì đó …

“Không, không có việc gì, trị được mà.” Phúc Nhạc lắp bắp buồn bực bước nhanh đi phía trước đi, không biết làm sao lại nhớ tới lời Lacey nói lúc trước (bạn lữ), trong đầu hồi tưởng lại khuôn mặt anh tuấn ôn nhu của Joe… A a a khi nào thì mình biến thành sắc lang a a a!

Joe thấy cậu đột nhiên bước nhanh hơn cúi đầu không chịu nói gì, có chút không hiểu, chẳng lẽ A Nhạc giận rồi? Lại nói, ngay cả tộc trưởng cũng rất tín nhiệm cậu ấy, sao mình lại có thể nghi ngờ năng lực của A Nhạc cơ chứ? Tuy rằng không biết cái thế giới kia rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ, nhưng hắn tin tưởng vững chắc A Nhạc sẽ không nói dối gạt người, cậu ấy nói có thể trị được, liền nhất định có thể trị tốt mới đúng!

Nghĩ đến đây, Joe oán hận mà vò vò đầu mình, cảm thấy mình quá mức hồ đồ, sao có thể không tín nhiệm người mình thích như thế cơ chứ?

Lại nói tiếp, điều này cũng không thể trách Joe, càng quan tâm thì càng loạn mà, hắn sợ Phúc Nhạc ngộ nhỡ trị không hết sẽ bị trách cứ, cho nên nói a, kẻ đang yêu, dù chỉ là đơn phương, cũng đều lo được lo mất.

“Thực xin lỗi A Nhạc, tôi tin tưởng em, em là lợi hại nhất.”

Joe đuổi theo Phúc Nhạc chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của cậu lại, nghiêm túc nhìn cậu mà nhận sai.

Phúc Nhạc ngơ ngác nhìn Joe, mặt chậm rãi đỏ, không biết vì sao Joe đột nhiên nói như vậy, khiến cậu thấy rất bối rối, ánh mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc chuyên chú của Joe: “A, tôi, tôi biết… Cái kia… Đi nhanh đi!”

Phúc Nhạc xấu hổ, trong lòng rối rắm lại có chút vui vẻ.

Joe gật gật đầu, hắn không vội, giống như đi săn vậy, muốn bắt được con mồi tốt nhất phải kiên nhẫn chuyên chú, chậm rãi tới gần, một phát nuốt luôn vào bụng…

Về đến nhà Kanya đang nấu cơm, Joe đơn giản đem sự tình nói lại một lần, Kanya cũng có hứng thú, còn cực kì cảm kích. Y cùng Adah từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên vẫn luôn lo lắng lại không biết nên làm gì. Hôm nay sau khi nghe tộc trưởng nói chuyện của Phúc Nhạc, Kanya cũng muốn mời Phúc Nhạc qua đó xem. Những vẫn sợ Phúc Nhạc không chịu, liền tạm thời không có nói ra, dù sao y cảm thấy Phúc Nhạc mới đến, hăng hái kéo nó đi chữa bệnh cho bạn tốt của mình thì cũng hơi quá phận.

Phúc Nhạc chạy tới phòng lấy ra hòm sơ cứu, Kanya bọn họ đều tốt lắm, chưa từng chủ động hỏi Phúc Nhạc mấy thứ này dùng để làm gì.

Mở thùng ra liếc mắt một cái liền tìm được thuốc hạ sốt. Adah bệnh đã kéo dài thật lâu, giờ quan trọng nhất là phải hạ sốt, sau thêm mấy loại thuốc khác là có thể khỏi hẳn.

Cầm liều thuốc hạ sốt thích hợp cùng một ít loại dược vật thanh nhiệt giải độc, hai người lại vội vàng chạy qua nhà Adah, Kanya nghĩ một chút, cũng buông xuống việc trong tay chạy qua xem.

Ở trên đường Phúc Nhạc luôn nghĩ một vấn đề thực nghiêm trọng, đó là mấy loại dược thành phẩm này nếu dùng hết thì phải làm sao? Tuy rằng thảo dược Đông y cậu có thể phân biệt không tồi nhưng thật là cậu có thể tìm được đầy đủ trong hoàn cảnh lạ lẫm này hay sao? Tỷ như rễ bản lam (bản lam căn), liên kiều (trúc căn) còn có những loại thảo dược thông dụng thường dùng khác nữa, ở thế giới này có hay không? Chỉ sợ không nhất định có. Giống như cỏ nhóm lửa, cậu đã bao giờ thấy qua trên địa cầu đâu cơ chứ.

Vẫn là trước tiên cứ cố gắng dùng tạm đã… Phúc Nhạc nghĩ, những thứ khác cứ từ từ giải quyết sau cũng được.

Suy xét đến Adah là lần đầu tiên dùng loại thuốc hạ sốt này, Phúc Nhạc đem liều dùng giảm phân nửa, dặn Lacey đi đun một nồi nước sôi.

Ngày hôm qua cậu liền phát hiện nơi này dù là thú nhân hay giống cái, đều không có thói quen dùng nói chuyện đun sôi để nguội.

“Anh Phúc Nhạc ơi, vì sao phải nấu nước, nước là sống sao?” Lacey tuy rằng đi làm theo rất nhanh nhưng vẫn rất nghi hoặc.

“Bởi vì trong suối nước có rất nhiều thứ bẩn mà chúng ta nhìn không thấy nha.” Phúc Nhạc cười cười, kiên nhẫn mà giải thích. Tuy rằng nơi này cũng không bị ô nhiễm gì, nhưng trong nguồn nước vẫn tồn tại rất nhiều vi khuẩn mắt thường nhìn không thấy như trước, uống nước lã lâu dài mặc dù giúp những người thân thể cường tráng nơi đây sinh ra sức chống cự, những những người thân thể yếu kém và trẻ nhỏ thì rất dễ xảy ra vấn đề. Phúc Nhạc giải thích cho Lacey, cũng thuận tiện nhắc nhở mọi người luôn.

“Chú còn tưởng chỉ cần để nước lắng một thời gian là dùng được, thì ra phải nấu lên mới được.” Kanya như có điều suy nghĩ nói.

“Để lắng lại cũng có thể dùng, có thể khiến rất nhiều thứ bẩn lắng xuống dưới, nhưng có nấu lên ở nhiệt độ cao mới có thể giết chết những thứ nhỏ bé bẩn thỉu a.” Phúc Nhạc muốn dùng tri thức khoa học mà giải thích tường tận cho mọi người nhưng bất đắc dĩ mọi người cho tới giờ vẫn chưa tiếp xúc qua loại tri thức này, cậu cũng đành dùng phương pháp tương đối thông tục thậm chí có chút không nghiêm cẩn để giải thích .

“Đúng vậy!” Kanya vỗ tay một cái chợt nói: “Điều này hình như giống khi chúng ta nấu chín thức ăn vậy! Chú nhớ rõ có thiệt nhiều giống cái ăn thức ăn không qua nấu chín đều sẽ sinh bệnh! Có phải hay không cũng bởi vì những thứ bẩn nhìn không thấy?”

Đối với thú nhân mà nói, kỳ thật ăn đồ sống cũng không có gì, bất quá trải qua sinh hoạt lâu dài, mọi người cũng phát hiện thực vật nấu qua càng mềm nát. Thay đổi khẩu vị, hơn nữa càng làm cho người ta kinh hỉ chính là, ăn thức ăn đã qua chế biến mọi người cũng rất ít đau bụng. Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng thói quen này liền truyền thừa xuống dưới, trở thành thói quen sinh hoạt của thú nhân cùng giống cái.

Tuy rằng cách giả thích không khoa học như vậy khiến Phúc Nhạc cũng tự thấy khó tiếp thu, hận thể lôi mấy con vi khuẩn ra mà giảng giải, nhưng mọi người hình như đều hiểu cả, Phúc Nhạc âm thầm lau mồ hồi, thôi miên chính mình chỉ cần nhớ rõ về sau phải uống nước sôi là được rồi, cái gì mà nguyên lí không quan trọng, không quan trọng.

“Phúc Nhạc, cái thứ này… nhìn có vẻ… rất kỳ quái.” Adah thật cẩn thận mà ngửi ngửi viên thuốc trong tay, mặt lập tức nhăn lại: mùi vị thật là khó ngửi, mới ngửi thôi đã thấy thật đắng rồi! Ăn cái này vào rồi có phải… càng khó chịu hay không?

Nhìn xem vẻ mặt chắc chắn của Phúc Nhạc, còn có bạn tốt Kanya vẫn đang nhìn mình cổ vũ ở phía sau, Adah do dự một chút, vẫn là quyết định tin tưởng tiểu giống cái chân thành này.

“Chú Adah à, ngàn vạn lần đừng có nhổ ra nhé…Loại thuốc này cháu cũng không còn nhiều đâu… “

Phúc Nhạc lo lắng, sợ Adah chịu không nổi đắng mà phun ra, đến lúc đó cậu quả thật muốn khóc đó.

Adah nhìn lại viên thuốc màu trắng, chần chờ gật đầu, hung hăng nhắm mắt lại, dựa theo lời Phúc Nhạc dặn đem thuốc ngậm trong miệng, ngay sau đó uống một cốc nước lớn, thuận lợi nuốt thuốc xuống.

“Miệng đắng nghét a…” Adah nuốt xuống thuốc hạ sốt rồi vẫn không ngừng, nhăn mặt uống thêm nửa cốc nước nữa mới khôi phục biểu tình bình thường.

“Ăn xong đều thấy vậy, hôm nay chú Adah liền nghỉ ngơi sớm đi. Uống nhiều nước sôi một chút.” Phúc Nhạc dặn dò: “Đại khái buổi tối liền hạ nhiệt độ, sau đó chịu khó dùng thêm mấy thứ khác nữa là có thể hoàn toàn bình phục.”

“Cám ơn anh Phúc Nhạc!” Lacey ở bên cạnh nghe rất nghiêm túc, cao hứng cực kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kéo tay áo Phúc Nhạc nói lời cảm tạ.

Phúc Nhạc khoát tay tỏ vẻ không cần để ý, có thể trị khỏi bệnh thì cậu cũng rất vui vẻ, tuy rằng cậu còn chưa có đủ tư cách làm thầy thuốc, nhưng cậu cũng có giấc mộng cứu người, có thể ở đây phát huy năng lực của mình trợ giúp người khác, thật là tốt quá.