[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 15



Sáng sớm mùa thu, không khí trong lành lộ ra cảm giác mát mẻ, Sơ Tửu Tửu đã sớm ăn sáng xong, lười biếng nằm trên giường.

Trong nguyên văn, sự việc này đã đến tai đại phản diện, đại phản diện vẫn luôn chỉ đứng xem, đúng lúc gặp khi hắn không bận rộn, nên đã lấy chuyện này làm tiêu khiển cho hết thời gian.

Dù sao thì cũng sắp gặp đại phản diện, không cần phải đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an, gặp mặt thì sẽ thỉnh đủ cho hắn.

Sơ Tửu Tửu lười biếng thay đổi tư thế, tiếp tục làm mỹ nhân nằm ngủ.

Quả nhiên, không lâu sau, Lệ Phương điện vang lên tiếng bước chân vội vã của Tiểu Lan, nàng nâng tay vén màn lên.

Tiểu Lan hoảng hốt chạy tới: “Nương nương, chuyện lớn không tốt rồi! Việc tối qua đã bị Huệ tần nương nương tố cáo với Hoàng thượng.” Phải làm sao đây!?

Sau lưng nàng ấy là Tiểu Quỳ, người không hề hoảng loạn, vừa rồi cũng đi rất nhanh, nhưng tiếng bước chân như đã biến mất, chỉ có Sơ Tửu Tửu thần kinh hơi thô là không nhận ra những chi tiết này.

“Đừng lo, túi hương không có chủ, chắc chắn sẽ không truy ra được nương nương.” Tiểu Quỳ lên tiếng trấn an, nếu không trấn an thì cả chủ lẫn tớ đều không cần mở miệng, chỉ cần nhìn biểu cảm cũng đoán ra.

Nói là như vậy, nhưng Tiểu Lan biết khả năng bị phát hiện là rất lớn.

“Nương nương, đều là lỗi của nô tì, nếu nô tì cẩn thận hơn, có lẽ sẽ không bị phát hiện.” Tiểu Lan lo lắng, nước mắt lưng tròng, bắt đầu không ngừng tự trách.

Sơ Tửu Tửu chậm chạp xuống giường: “Không phải lỗi của ngươi, chuyện này là bản cung bảo ngươi làm, ngươi đã làm rất tốt rồi.” Nàng không vội vàng mà nhâm nhi bánh ngọt.

“Nương nương…” Tiểu Lan rất ngạc nhiên khi nương nương không trách mắng mình, ngay lập tức nỗi chua xót dâng lên, hóa ra trước đây nàng ấy vẫn luôn hiểu lầm nương nương…

Tiểu Quỳ không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ liếc nhìn Tiểu Lan đang xúc động đến rơi nước mắt, thân là một tử sĩ, nàng ấy chỉ thấy qua một trường hợp mà chủ tử sẽ khoan dung với hạ nhân làm sai, hơn nữa sẽ không trách tội hạ nhân.

Đó là khi hạ nhân kia sắp bước vào hoàng tuyền.

Nàng ấy cho rằng Tiểu Lan sẽ sớm bị Nhu tần dùng để chắn tội, dù c.h.ế.t tội có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.

Tiểu Quỳ rũ mắt, che giấu ánh nhìn lâm vào tịch mịch, mọi thứ đều thuyết phục được, tại sao những ngày gần đây Nhu tần lại đối xử tốt với các nàng ấy như vậy.

Sơ Tửu Tửu ăn một miếng bánh ngọt rồi đứng dậy: “Đi thôi.” Chuyện này nàng không thể không có mặt.

Tiểu Lan không bị sự bình tĩnh của nàng ảnh hưởng, run rẩy đi theo phía sau, để tránh biểu hiện không đánh đã khai, trên đường nàng ấy đã cố gắng bình tĩnh lại.

Sơ Tửu Tửu đi phía trước, thuận tiện ngắm cảnh dọc đường, hoàn toàn không có cảm giác chột dạ.

Gần Vũ Hoa điện, đám phi tần nghênh đón xung quanh xem náo nhiệt, càng nhiều người nghe tin Hoàng thượng sẽ đến Vũ Hoa điện, đều muốn mặt mày rạng rỡ xuất hiện trước mặt Hoàng thượng.

Trong Vũ Hoa điện, Huệ tần tạo dáng như hoa lan, khăn tay che mặt, khóc như hoa lê trong mưa.

Đám phi tần đến hỏi nàng ấy điều gì, nàng ấy chỉ khóc mà không chịu nói một chữ.

Lệ phi bị nàng ấy khóc mà phiền, nhưng bề ngoài không biểu lộ chút nào.

Trong điện, một bóng dáng mảnh mai bước vào, nữ tử với vẻ tiên tư ngọc mạo nên có, lông mày như sơn thuỷ, đôi mắt như nước thu, chiếc áo dài màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng như ngọc, tóc đen búi cao như mây, tôn lên chiếc cổ dài như ngọc.

Với vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, sự xuất hiện của nàng như làm cho cả điện sáng sủa lên không ít.

Ánh mắt của Lệ phi và những người khác dường như bị Sơ Tửu Tửu thu hút, từ khi nàng xuất hiện, chưa từng rời mắt khỏi nàng.

“Thần thiếp gặp qua Lệ phi nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ.” Sơ Tửu Tửu hành lễ.

Mỗi bước mỗi xa

“Muội muội nhanh đứng dậy.” Lệ phi cười khách sáo, nghĩ đến tâm tư kỳ lạ của nàng, liền cảm thấy đau đầu, nên cũng không giả vờ thân thiết như lần gặp hôm qua.

“Tạ Lệ phi nương nương.” Sơ Tửu Tửu hành lễ xong, rồi đứng bên cạnh đám phi tần khác.

Trong Vũ Hoa điện không có nhiều ghế, đám phi tần có địa vị cao hơn hoặc cùng địa vị với nàng, đếm trên đầu ngón tay cũng không hết, huống chi trong điện không có nhiều ghế để ngồi.

Khang tần đứng bên cạnh ngửi thấy mùi hương thản nhiên từ trên người Sơ Tửu Tửu, không giống như đám phi tần khác huân hương nồng nặc.

Khang tần nhỏ giọng hỏi: “Nhu tần muội muội, muội dùng hương gì vậy?” Nàng ta người được cảm thấy rất dễ chịu.

Sơ Tửu Tửu quay mặt lại, thành thật trả lời: “Dùng hương hoa quế.”

Khang tần chưa kịp gật đầu, đã nghe được tiếng lòng của nàng.

[Hương hoa quế làm bánh ngọt thì ngon hơn, thơm ngọt mềm dẻo, may mà trước khi ra ngoài đã ăn một miếng, không biết phải ở đây đến bao giờ.]

Khang tần do dự một lúc mới nói: “... Thì ra là hương hoa quế.”

“Hương hoa quế giúp thanh gan giải sầu, làm thành bánh ngọt, vào miệng thơm ngát.” Sơ Tửu Tửu giơ ngón cái lên, lặng lẽ khen hương hoa quế.

Khang tần cười gượng gạo gật đầu: “Nhu tần muội muội nói đúng, trở ề ta sẽ bảo hạ nhân đổi thử hương hoa quế xem.”

Sơ Tửu Tửu lặng lẽ: “Nếu làm thành bánh ngọt… Nhớ thưởng cho muội muội một ít để nếm thử.”

Bánh ngọt trong điện không đủ để nàng giải khuây, tiếc là mỗi ngày chỉ làm được có bấy nhiêu, hơn nữa… theo ký ức của nguyên chủ, Khang tần là phi tần giàu có nhất trong hậu cung, về ăn uống sẽ không như nàng “túng quẫn” như vậy.

Khang tần dùng khăn hương che mặt, bị nàng chọc cười: “Nhu tần muội muội thật sự rất mê ăn.” Trước đây sao không phát hiện ra trong hậu cung có một “người sống” như nàng, ngày xưa chỉ nghe nói nàng hay khắc nghiệt với hạ nhân, làm khó đám phi tần có địa vị thấp hơn.

Sơ Tửu Tửu nghiêm túc nói: “Dân dĩ thực vi thiên.” Nàng nhấn mạnh rằng cuộc sống cần phải có lương thực, trong kiếp trước, tiền kiếm được đều tiêu vào miệng, khổ gì cũng không khổ cái miệng này.

*Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy ăn làm trời (có thể tìm hiểu thêm nghĩa rộng của câu này)

Khang tần từ trước đến nay vốn cẩn thận, không tiện tiếp lời, chỉ cười cho qua.

Trong lúc hai người họ thì thầm, tiếng khóc của Huệ tần vẫn vang lên không ngừng, vọng lại trong điện.

Sơ Tửu Tửu đứng mà chán, trong lòng thầm khóc lóc theo nàng ta, chờ Hoàng thượng đến.

Vì vậy, trong điện xảy ra một hiện tượng kỳ lạ, Huệ tần ở trên khóc lóc, Sơ Tửu Tửu ở dưới cũng khóc anh ách theo, khiến đám phi tần có thể nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu cảm thấy đau đầu nhức óc.

“Hu hu…” Huệ tần khóc như hoa lê mang lệ.

[Hu hu…] Nàng cũng theo khóc, âm thanh phát ra còn lớn hơn cả Huệ tần.

Huệ tần: “…” Suýt nữa không thể tiếp tục diễn được.

Một lúc sau, Hàn Sở với dáng vẻ như ngọc vũ khí hiên ngang bước vào Vũ Hoa điện, khuôn mặt như quan ngọc âm trầm lạnh lùng, khí thế không giận tự uy, khiến người ta không khỏi sợ hãi khi đối diện với hắn.

Hắn vừa bước vào Vũ Hoa điện…

“Hu hu hu…” Huệ tần càng dốc sức khóc lên, theo sau là một tiếng khóc kỳ quái khác.

[Hu hu hu… Hoàng thượng sao còn chưa đến?]

“Hu hu…” Huệ tần tiếp tục khóc.

[Hu hu Hu hu… Chân ta sắp tê rồi.]

“Hu… Hu hu…” Huệ tần gần như bị Sơ Tửu Tửu làm cho tức điên, vì khổ tình kế, đành phải cắn răng khóc tiếp.

[Hu hu… Ta chờ khổ quá, Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, ngài ~ ở ~ đâu ~ thế…]

Hàn Sở: “…”

Không ít phi tần sớm đã bị tiếng ồn làm cho chóng mặt: “…” Ai đến cứu bọn họ đây…