[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 18



Tiểu Lan thấy túi hương vẫn bị đào ra, sợ tới mức cả người run rẩy chạy tới, quỳ bên cạnh Sơ Tửu Tửu.

Lần này Tiểu Quỳ không ngăn cản, nàng ấy biết cuối cùng cũng phải có người gánh tội thay cho Nhu tần.

“Hoàng thượng, là nô tì chôn túi hương, không liên quan đến Nhu tần nương nương, là nô tì tự ý chôn túi hương, cầu Hoàng thượng tha cho Nhu tần nương nương.”

Rõ ràng là sợ hãi đến mức nói không thành tiếng, nhưng vẫn phải nhận tội về mình, nói xong nàng ấy lập tức dập đầu xuống nền đá xanh, cầu xin Hoàng thượng tha cho Nhu tần nương nương.

Cơn đau mà nàng ấy dự kiến không đến, Tiểu Lan cảm thấy trán mình chạm phải một “chỗ mềm mại”, là sàn nhà mềm quá?

Tiểu Lan nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt là bàn tay non mềm của Nhu tần nương nương, kịp thời đỡ lấy trán nàng ấy, tránh cho nàng ấy va vào nền đá xanh.

Không chỉ Tiểu Lan, những người khác trong điện cũng nhìn lại, ai cũng biết, tì nữ thiếp thân khi chủ tử gặp khó khăn, tác dụng chính là gánh tội thay, nên rất ít phi tần coi trọng mạng sống của tỳ nữ thiếp thân, huống chi việc dập đầu là chuyện thường thấy.

Đám phi tần trong điện trước hành động của Sơ Tửu Tửu, đều cảm thấy kinh ngạc.

Hàn Sở nâng mày, nhưng thật ra lại có chút ngoài ý muốn.

Cú dập đầu của Tiểu Lan khiến tay Sơ Tửu Tửu đau nhói, nàng phải cử động vài lần rồi rút tay lại.

“Hoàng thượng, việc này là do thần thiếp sai sử, không liên quan đến tì nữ của thần thiếp, khẩn cầu Hoàng thượng chỉ phạt một mình thần thiếp.” Sơ Tửu Tửu lấy lại bình tĩnh, nàng biết rõ về “túi hương độc”, chắc chắn sẽ không bị phạt, chỉ là xâm nhập vào điện của Huệ tần, có phần không cách nào nói nổi, bị phạt là chắc chắn, nhưng chắc chắn sẽ rất nhẹ.

Dù sao trong nguyên tác, nguyên chủ cũng chỉ bị phạt ăn chay một năm.

Hơn nữa, nếu hình phạt rơi vào nàng thì sẽ nhẹ hơn, còn nếu rơi vào Tiểu Lan thì không chắc chắn.

Tiểu Lan không thể giấu nổi sự kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn sườn mặt nhu hòa xinh đẹp của Sơ Tửu Tửu: “Nương nương…”

Mỗi bước mỗi xa

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu với Tiểu Lan, ra hiệu cho nàng ấy không nên lên tiếng.

Lệ phi, người vốn rất tàn nhẫn với người của mình, cũng không khỏi cảm động.

Hân mỹ nhân không thể hiểu vì sao nàng vì một tì nữ, lại có thể làm đến mức này...

Kể từ khi vào điện, ánh mắt của Hàn Sở chưa từng rời khỏi Sơ Tửu Tửu, thấy vậy, hắn chậm rãi mở miệng: “Chuẩn.”

“Tạ thánh ân của Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu hành lễ.

[Ngàn vạn lần đừng phạt ta ăn chay, đừng phạt ta ăn chay, cuộc sống của ta không thể thiếu thịt kho tàu!]

Đám phi tần vừa cảm động lúc nãy: “…” Vậy rốt cuộc bọn họ đang cảm động cái gì?

Lý công công bị sự chuyển biến này làm cho không biết nên khóc hay nên cười.

Tâm tính nàng quá mức sinh động, khiến Hàn Sở hiếm khi nổi lên hứng thú, vừa nhìn nàng chằm chằm vừa gõ nhẹ vào tay vịn, khiến người khác cảm thấy không rét mà run.

Chỉ tiếc Sơ Tửu Tửu hoàn toàn chưa phát hiện ra.

Chẳng bao lâu sau, Hồng thái y vội vàng bước vào điện, trước tiên là hành lễ, sau đó nhận lấy chiếc túi hương từ tay thái giám.

Ông ta thấy trên vải có viết ba chữ “túi hương độc”, sắc mặt nghiêm trọng, bóp nhẹ vào túi hương, nhưng không phải cảm giác mềm mại như tưởng tượng, mà lại có cảm giác như giấy lụa.

Chẳng lẽ là giấy lụa có thấm độc?

Hồng thái y mở chiếc túi hương ra, bên trong quả thật là giấy lụa, ông ta dùng khăn tay lấy ra, cẩn thận đặt dưới mũi ngửi.

Sau khi ngửi xong, biểu tình quái dị lại nhìn giấy lụa trong tay, không dám tin mà ngửi thêm lần nữa.

“Hồng thái y, có phải là độc không?” Lý công công hiếm khi thấy Hồng thái y lộ vẻ nghi hoặc, liền lên tiếng hỏi.

Dưới ánh mắt của mọi người, Hồng thái y lắc đầu: “Hoàng thượng, bên trong túi hương chỉ có giấy lụa, không có gì khác.”

Giấy lụa? Đám phi tần nhìn nhau, tại sao bên trong túi hương lại nhét giấy lụa?

Khi Hồng thái y nói ra, Huệ tần không thể khóc nổi nữa, chưa từng nghĩ đến bất ngờ này, giấy lụa gì chứ?

“Có độc không?” Lý công công nghi hoặc liếc mắt nhìn Nhu tần một cái, cẩn thận để Hồng thái y xác nhận rõ ràng.

Hồng thái y rất rõ ràng lắc đầu: “Vi thần có thể khẳng định, chiếc túi hương này và giấy lụa đều không độc.”

Mọi người trong điện nhìn nhau, rõ ràng câu trả lời này là điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới.

Huệ tần mơ hồ, không độc sao? Vậy nàng chôn túi hương vào đất trồng hoa trong Vũ Hoa điện để làm gì?

“Trên giấy lụa còn viết chữ.” Hồng thái y lướt qua một cái, liền bẩm báo với Hoàng thượng.

Diễn biến này khiến hứng thú của Hàn Sở tăng lên đáng kể: “Đọc ra đi.”

“Vâng, Hoàng thượng.” Hồng thái y mở rộng giấy lụa ra.

“Trên giấy lụa viết: Chúc Huệ tần nương nương sớm ngày được sủng ái, sớm sinh quý tử, phúc đầy phúc thuận, một đời suôn sẻ.”

Mọi người: “…” Tuyệt.

Sơ Tửu Tửu chậm rãi mở miệng: “Thần thiếp thấy tỷ tỷ dễ gần, nên muốn dùng lời chúc tốt đẹp nhất gieo xuống đất trông hoa trong điện của tỷ tỷ, phúc ý đ.â.m sâu, ngụ ý rằng điều tốt sẽ thường đến.”

Huệ tần: “…” Sau một tràng lời chúc tốt đẹp như vậy, đã xúc ộng muốn ném túi hương trở lại vào đất.

Lý công công suýt không nhịn được cười, Nhu tần này thật sự rất thú vị.

Hiếm khi thấy Hàn Sở bị làm cho câm lặng, giọng điệu lười biếng thể hiện sự bất đắc dĩ với nàng: “Tuy nàng không có ác ý, nhưng tự ý cho người xông vào cung của Huệ tần, có biết sai không?”

Sơ Tửu Tửu tiếp tục cúi đầu: “Thần thiếp biết sai rồi.”

Chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp vang lên: “Biết sai thì hãy ghi nhớ trong lòng.” Không có ý định phạt nàng.

Sơ Tửu Tửu ngẩn ra: [Ý là…]

Lý công công nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở nàng: “Nhu tần nương nương còn không mau tạ Hoàng thượng đã dạy bảo.”

Sơ Tửu Tửu mồm mép trôi chảy: “Thần thiếp tạ Hoàng thượng đã dạy bảo, Hoàng thượng anh minh thần võ, thiên hạ vô song, uy chấn thiên hạ, phong độ bức người, con cháu đầy đàn…”

Hàn Sở: “… Dừng.” Càng khen càng quá đáng.

Sơ Tửu Tửu lập tức im lặng, thấy tốt thì dừng lại, lỡ như hắn đổi ý thì hỏng bét.

Lệ phi không ngờ Hoàng thượng lại không phạt nàng, chỉ là miệng trách cứ, thậm chí không thể gọi là trách cứ.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt quá mức chói mắt của nàng, một cảm giác nguy cơ chưa từng có ập đến. Hoàng thượng ba lần bốn lượt tha cho nàng, chẳng lẽ đã có tình cảm với Nhu tần?

Nhưng… Hoàng thượng không hề triệu nàng thị tẩm, chỉ là toàn bộ đám phi tần hậu cung, Hoàng thượng cũng chưa từng động chạm qua, không biết sau này Nhu tần có được sủng ái hay không.

Sơ Tửu Tửu vội vàng ra hiệu cho Tiểu Lan hoàn lễ, rồi đứng cạnh cùng Tiểu Quỳ, phòng khi Huệ tần trách tội xuống, lại phải lấp l.i.ế.m một phen.

Ánh mắt Tiểu Lan nhìn nàng đầy sự ngưỡng mộ, nương nương thật lợi hại, khó trách nương nương lại bình tĩnh như vậy, hóa ra chiếc túi hương không có độc.

Sơ Tửu Tửu thấy Tiểu Lan đã hành lễ xong, đứng bên cạnh Tiểu Quỳ, lúc này mới yên tâm quay lại hàng ngũ của phi tần.

Dáng người Hàn Sở vắng lặng như tre trúc đi qua bên cạnh nàng, hương thơm nhẹ nhàng của long diên hương thoang thoảng qua, khiến Sơ Tửu Tửu cảm thấy mơ màng, hương thơm thấm vào ruột gan thật dễ ngửi.

Sau khi Hoàng thượng rời đi, đám phi tần đến xem náo nhiệt cũng lần lượt tản ra, diễn biến hôm nay là điều không ai ngờ tới, ai có thể nghĩ rằng Nhu tần lại thoát được một kiếp nữa.

Sơ Tửu Tửu biết nơi này không nên ở lâu, liền dẫn theo Tiểu Lan và Tiểu Quỳ cùng đám phi tần rời khỏi Vũ Hoa điện.

Nhìn mọi người tản đi, Huệ tần cũng không thể so đo thêm, dù sao Nhu tần gieo xuống chỉ là lời chúc tốt đẹp, chỉ là… không hiểu rõ ý định thực sự của Nhu tần là gì?