Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 156: Ta nào có khi dễ nàng?



Hai người cùng một chỗ thực sự quá dính nhau, Nữ Nguyên lại vừa trải qua một phen khó xử, vì vậy rất thức thời tránh đi thật xa.

Tần Mặc Hàm quay đầu thoáng nhìn Nữ Nguyên, lại nhìn người yêu trong ngực đột nhiên nổi lên tính trẻ con, cũng không biết phải làm sao.
Trở về Lạc Thủy Chi Tân, mọi thứ đều rất bình thường, Thông Thiên Trận bị hủy cũng không làm Thiên Đạo kia triệt để điên cuồng, mà ngược lại nó giống như bị đả thương nặng, như vậy mai danh ẩn tích, Nữ Nguyên mấy lần phái người đi điều tra cũng không thu được bất cứ động tĩnh gì.
Chỉ là suy xét kĩ hết thảy chuyện xảy ra, Nữ Nguyên thật lâu đều không thể bình phục. Trận lôi kiếp kia nhằm vào quân thượng cùng Tần Mặc Hàm, là Thiên Đạo mới có thể làm được, thế nhưng lại có điểm khác biệt. Trời nếu thật giáng xuống thiên phạt, dù cho các nàng bản lĩnh thông thiên, cũng tuyệt không thể may mắn tránh thoát, mà lôi kiếp kia tựa hồ uy lực có hạn. Nó vì sao lại nhằm vào các nàng, mà lời của quân thượng lại có ẩn ý gì?
Nữ Nguyên mơ hồ cảm thấy mình đã chạm tới một bí mật khó lường, Thiên Đạo là do tổ hợp Pháp Tắc tạo thành, tất cả hành vi dù vô tình nhưng cũng là dựa theo quy tắc nghiêm ngặt để làm việc. Nhưng hôm nay Thiên Đạo kia bởi vì các nàng xâm nhập Thông Thiên Trận mà nổi giận, tựa hồ Trận Pháp chính là do nó gây nên. Nếu thật là nó, rút ra linh lực Ma Giới để làm gì, đây không thể là hành vi của Thiên Đạo, như thế trắng trợn đối phàm nhân động thủ càng là không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Thiên Đạo tự diễn sinh ra ý thức tình cảm của riêng mình, dựa vào buồn vui chính mình mà quyết đoán chuyện thế gian?
Vừa nghĩ đến đây, Nữ Nguyên thất kinh chảy mồ hôi lạnh, nếu quả thật như vậy, các nàng khổ tâm tu hành truy cầu đắc đạo, còn có ý nghĩa sao?
Nàng tự mình một người khổ sở suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn kìm nén không được hướng chủ điện đi đến, nàng cần quân thượng giải đáp cho mình. Loại cảm giác sụp đổ này, dù là nàng đã tu hành vạn năm, cũng cảm thấy sợ hãi đối mặt.
Tiến đến trước điện, Nữ Nguyên nhìn thấy Thanh Mị. Thanh Mị lập tức cung kính nói: "Đại nhân, quân thượng nói, nếu như ngài tới, trực tiếp đi vào là được."
Nữ Nguyên ánh mắt phức tạp nhẹ gật đầu, nhấc chân định đi vào nhưng không biết nghĩ tới điều gì, nghiêm túc hỏi: "Quân thượng cùng Tần thiếu chủ đang làm gì?"
Thanh Mị thoáng kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Nữ Nguyên một mặt đóng băng quay đi nơi khác, lập tức bận bịu đáp: "Quân thượng tựa hồ bị thương, Tần thiếu chủ nói là để quân thượng đi nghỉ ngơi, chỉ là quân thượng không chịu, liền bồi tiếp nàng xem trận phổ."
Nữ Nguyên nhíu mày lại, xem trận phổ? Hẳn là thuận tiện đi vào? Nghĩ xong, nàng ra hiệu Thanh Mị lui xuống, liền nhấc chân tiến vào.
Hai người thật sự đang xem trận phổ, chỉ là Tô Tử Ngưng giống như không xương cốt ngồi ở trước thư án, một cái tay miễn cưỡng chống cằm, một cái tay khác không ngừng sờ lên tay người đang đọc sách, vuốt ve ngón tay Tần Mặc Hàm, thoạt nhìn có chút lười biếng. Mà Tần Mặc Hàm lại ngồi đến thẳng tắp, sắc mặt chuyên chú xem trận phổ.
Phát giác được Nữ Nguyên tiến đến, Tần Mặc Hàm tay trái hơi động, liền rút khỏi tay Tô Tử Ngưng. Nữ Nguyên thấy quân thượng đang nhắm mắt dưỡng thần khẽ nhướng mày, tựa hồ có chút bất mãn, lập tức trong lòng dâng lên sầu khổ, quân thượng sẽ trách cứ nàng sao?
Tần Mặc Hàm thoáng nghiêng người qua, ôn thanh nói: "Nữ Nguyên đến rồi." Dứt lời đem người nâng lên, tay trái rất tự nhiên giúp Tô Tử Ngưng chỉnh lại vạt áo, đem mấy sợi tóc rũ xuống vén ra sau tai của nàng, thân mật đạt đến không dấu vết.
Động tác dịu dàng này để Tô Tử Ngưng lập tức nới lỏng, nàng thu lại dáng vẻ lười biếng, nhấc hồng mâu nhìn Nữ Nguyên, nhạt tiếng nói: "Ngươi có chuyện nghĩ không thông, đúng chứ?"
Nữ Nguyên ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: "Vâng, quân thượng, kia... Là Thiên Đạo sao? Thuộc hạ luôn cảm thấy không thích hợp, nếu thật như vậy, đã trời vô đạo, chúng ta còn tu hành để làm gì, nếu như không phải...vậy nó là thứ gì?"
Tô Tử Ngưng không có trả lời ngay, nàng đại khái hiểu được tâm tình Nữ Nguyên, lúc trước nàng biết rõ được chân tướng, cũng là nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ là, bản tâm của nàng không phải truy cầu đắc đạo, nàng tính cách từ trong xương luôn thích tự do tùy ý, trước khi nhớ lại ký ức hai đời, nàng cũng chưa từng nghĩ Thiên Đạo đã mất đi công chính, Pháp Tắc đã không còn gắn bó trật tự Tam Giới, mà là lo lắng nó sẽ gây bất lợi đối với Tần Mặc Hàm.
Thế nhưng nàng hiểu rõ, thế giới này vô luận người, ma, yêu đều đối với đắc đạo phi thăng có chấp niệm, phần lớn bọn họ cả đời đều vì phi thăng mà phấn đấu khổ tu, cho nên chân tướng trước mắt sẽ khiến bọn họ bị đả kích lớn.
Sau một lúc trầm mặc, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Tu chân giả tự cho là thoát khỏi trói buộc của thời gian, phá vỡ pháp tắc chế ước, liền có thể từng bước một nhìn trộm Thiên Đạo, nhưng thế giới này lớn biết bao, cả đời dù có hơn mấy vạn năm, cũng sẽ bị một số thứ ở vô cùng vô tận thế gian khống chế. Sau khi đắc đạo phi thăng sẽ đạt được cái gọi là ' đồng thọ cùng trời đất', triệt để thoát khỏi tam giới luân hồi, hay là biến thành thứ gì, ai có thể chân chính biết được? Từ xưa đến nay người đã phi thăng cũng chưa từng trở lại thế gian, để mà lưu vài câu cho hậu thế."
Nữ Nguyên nghe được sững sờ, đây cơ hồ là thế gian tất cả mọi người ngầm thừa nhận, một khi phi thăng liền có thể triệt để thoát ly phàm thế trói buộc, rời đi tục giới, đạt thành đại đạo. Bởi vì không có người từng trở lại, hậu thế đương nhiên cho rằng các vị kia đều đã đắc đạo thành tiên, hoàn toàn thoát khỏi sinh tử luân hồi. Nhưng cũng bởi vì không người từng trở lại, sau khi phi thăng biến thành cái gì, cũng không người biết được.
Tô Tử Ngưng nhìn Nữ Nguyên trầm mặc, sau đó nói tiếp: "Vô luận phải hay không phải, các ngươi cũng đã an nhiên qua vạn năm, đối với ngươi mà nói, lòng tin cả đời có nguy cơ sụp đổ, nhất thời nghi hoặc bất an mà thôi, nhưng ngươi hiểu được chân tướng rồi, có giảm bớt lo lắng không? Hẳn là không hề. Mà chuyện ngươi lo lắng còn rất xa xôi, đến một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi một đáp án rõ ràng hơn."
Nữ Nguyên trầm tư thật lâu, sau đó thật sâu cúi chào: "Tạ ơn quân thượng chỉ điểm, thuộc hạ hiểu được. Chỉ là..." Nàng dù không hoàn toàn lý giải được, nhưng có thể hiểu rõ một hai, do dự một chút lại nói khẽ: "Hy vọng quân thượng cùng Tần cô nương cẩn thận nhiều hơn."
Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm đều sửng sốt một chút, sau đó nhìn Nữ Nguyên rời đi, Tần Mặc Hàm thở dài: "Mặc dù nàng ta không phải người tốt, nhưng đích thật là một thuộc hạ tốt."
Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu, sau đó lại hừ một tiếng: "Nàng quên người kia có bao nhiêu chán ghét nàng, lúc trước kém chút liền... Vừa mới qua không lâu, còn gọi lên Tần cô nương. Tần cô nương, nàng nói xem mị lực của nàng tại sao lớn như vậy?" Nàng tiến tới nắm vuốt cái cằm của Tần Mặc Hàm, bất mãn cắn một ngụm.
Tần Mặc Hàm khẽ nhíu lông mày, xoa xoa cằm nhìn Tô Tử Ngưng, cũng không nói một lời. Đợi đến lúc Tô Tử Ngưng có chút buồn bực, nàng mới híp mắt lên tiếng: "Đúng a, Nữ Nguyên đối với ta hận thấu xương, nhưng từ lúc ta tỉnh lại đến giờ cũng không thấy nàng ấy động thủ, thậm chí mỗi câu mỗi chữ đều bảo hộ nàng, tình chân ý thiết như vậy, quân thượng, ngài không động lòng sao?"
Tô Tử Ngưng nhìn nàng, con ngươi nhất chuyển, giống như nịnh nọt ôm lấy cổ của nàng, cười đến như cái hồ ly: "Mặc Hàm, nàng ghen?"
Tần Mặc Hàm gật đầu, nghiêm trang nói: "Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn?"
Tô Tử Ngưng buồn cười, cái mũi giật giật: "Thật là có cỗ vị chua, ta thấy nàng những ngày qua một điểm phản ứng đều không có, còn tưởng rằng nàng không chút nào để ý, nguyên lai thì ra nàng nhưỡng giấm chua."
Tần Mặc Hàm ánh mắt không được tự nhiên, nàng chính là phát giác được Nữ Nguyên đối Tô Tử Ngưng đã vượt qua bổn phận một thuộc hạ, dù cho không phải loại ái mộ kia, nhưng ít nhất mang theo tràn đầy tình cảm, giống hệt như Diệp Ánh ngày trước từng rất quan tâm để ý Tô Tử Ngưng. Cẩn thận nghĩ nghĩ, yêu nghiệt nhà nàng thật đúng là gây không ít hoa đào, nhất thời trong lòng càng phát ra chua.
"Nàng còn dám ăn ta giấm, ta tỉ mỉ cân nhấc lại, nếu từng cái giấm đều tới đây, ta đại khái muốn chua chết." Tô Tử Ngưng nói đến chững chạc đàng hoàng.
Trong mắt nàng mang theo trêu tức, nhưng lại lộ ra tia trìu mến, điểm này nàng đích xác không tốt, kia một kiếp hoang đường nàng thật sự bị heo làm tâm trí mê muội, nàng cẩn thận tiến tới: "Thật ghen sao?"
Tần Mặc Hàm nhìn nàng một cái, mang theo cỗ đáng yêu nghiêm túc: "Ta đã nói rồi, ta tự đi ghen chính mình, thế nhưng...."
Tô Tử Ngưng nhớ lại lúc trước các nàng gặp phải Văn Nhân Thu, Tần Mặc Hàm cũng là như vậy, trong lòng lập tức mềm thành một vũng nước, nàng dù thích làm nũng đối Tần Mặc Hàm, nhưng cũng rất thích sủng ái nàng ấy, vì vậy thấp giọng nhận sai: "Nhưng là, ta phải dỗ dành nàng đúng không?"
Tần Mặc Hàm ánh mắt trong trẻo, bình tĩnh nhìn nàng, tựa hồ hỏi nàng nên làm sao dỗ dành.
Tô Tử Ngưng lông mi cong cười đến động lòng người, nghiêng thân dán tới...
Bên cạnh thư án, hai bóng người một đỏ một trắng nằm ở bên nhau, ôn nhau hôn, cuối cùng vang lên một tiếng nói ngọt mị, chỉ thấy nữ tử áo trắng đã ôm người vào tẩm điện.
Trong điện bên giường, mấy món quần áo bởi vì động tác bị vò làm một đoàn, sau đó trượt rơi trên mặt đất, màu đỏ trộn lẫn lấy màu trắng, lộ ra mười phần bắt mắt. Một lát sau, giường thơm cũng bị để xuống, tiếng hô hấp đè nén, tiếng ngâm khẽ đứt quãng mị người quanh quẩn ở bên trong màn trướng, từ chậm chuyển gấp, đun nóng lên một mảnh nhiệt độ xung quanh, nhiệt ý nhuộm dần mang theo vết mồ hôi chảy, dinh dính mà ngọt ngào.
Tu Chân Giới thỏa hiệp, liền sau đó Tần gia tổ chức hội nghị bàn về chuyện xây dựng Học Viện. Lại nói đến Nhạc Phồn, ngày đó chứng kiến Văn Nhân Sinh kém chút hủy đi nhục thân Tần Mặc Hàm, dẫn đến Tu Chân Giới báo nguy, Nhạc Phồn hiểu rõ Tần Mặc Hàm vô sự, trong lòng cũng an ủi, sau biết được Tô Tử Ngưng vẫn bồi bên cạnh Tần Mặc Hàm, liền dẫn theo Bạch Liễm quay về Tần gia ở Ung Châu.
Vô Trần Tử nhiều lần phái người đến Ung Châu, mặt dạn mày dày gọi nàng trở lại Vô Cực Tông, nhiễu đến nàng chịu không nổi phiền hà, bởi vì nể tình Lạc Uyên sư tôn, nàng cũng quay về một chuyến, mấy phen tới lui, đợi đến lúc nàng biết được Tần Mặc Hàm bỗng nhiên đột phá cảnh giới Đại Thừa lại rơi vào hôn mê, liền đã chậm.
Nàng lập tức cùng Bạch Liễm đến Bắc Xuyên thăm hai người, chỉ là trong lúc dung hồn không thể quấy nhiễu, đành tiếc nuối bỏ lỡ. Lúc Tu Chân Giới thương thảo hòa ước, nàng lại đang bế quan xung kích Nguyên Anh, sau độ kiếp liền một mực dưỡng thương, bởi vậy cũng không cách nào cùng Bạch Liễm tham dự.
Theo độ kiếp, Ngự Quỷ Thuật của Nhạc Phồn càng phát ra tinh tiến, đã bước vào tầng thứ ba, rất nhiều Quỷ Linh thần trí hỗn loạn bắt đầu khôi phục, quỷ lực cũng tăng nhiều. Thiên Thương vốn trầm ổn bây giờ càng phát ra phong phạm đại tướng, chỉ có Tử Linh tình huống rất đặc biệt, dù tu vi tăng mạnh nhưng tâm nhãn lại không phát triển, vẫn như vậy ngốc manh lại thiếu thông minh.
Bất quá, quan hệ giữa Tử Linh cùng Bạch Liễm càng phát ra tốt, Tử Linh mở miệng đều là tiểu bạch kiểm, cơ hồ mỗi ngày đều muốn cùng Bạch Liễm nói nhiều mấy câu, nói xong liền ngồi xổm ở một bên chờ được cho ăn 'đường đậu đậu'. Bạch Liễm đơn thuần, đối với Tử Linh lại rất tốt, để Nhạc Phồn hoài nghi Tử Linh tu vi tăng mạnh là nhờ Bạch Liễm đút đan dược mà ra.
Nhưng có một chuyện để Nhạc Phồn mười phần đau đầu, Tử Linh gia hỏa này không chỉ thiếu thông minh, miệng còn không biết giữ. Bởi vì một lần không cẩn thận, Nhạc Phồn để lại vết tích trên cổ Bạch Liễm, cơ hồ tất cả Quỷ Linh đều biết Bạch Liễm bị chủ tử bọn nó khi dễ, làm cho Nhạc Phồn lưu lại ám ảnh, chỉ có thể càng cẩn thận hơn. Hết lần này tới lần khác, ngốc quỷ này còn một mặt lo âu hỏi Bạch Liễm: "Chủ Tử còn khi dễ ngươi sao?"
Mấy ngày nay biết được hai người Tần Mặc Hàm từ Ma Giới trở về, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm liền lập tức đuổi tới Bắc Xuyên. Từ khi Tần Mặc Hàm xảy ra chuyện, nàng vẫn không có dịp hảo hảo cùng nàng ấy tụ họp, lần kia ở Hoành Châu vì thu lại Thánh Khí, Tần Mặc Hàm suýt nữa bỏ mạng, để Nhạc Phồn đối với đám ngụy quân tử kia không một tia hảo cảm, trước cục diện này, nàng chỉ cảm thấy Tô Tử Ngưng phải nhượng bộ rất nhiều.
Mà ở Bắc Xuyên, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đang ngoan ngoãn nghe trưởng bối sắp xếp hôn sự, tuy nói nhất định phải thành thân, thế nhưng lúc các nàng thấy được không khí rộn ràng chuẩn bị đón ngày vui, trong lòng đều kích động vui sướng đến không gì tả được.
Ngoài cửa đại sảnh, Tần Phóng tiến đến thi lễ nói: "Tiểu Chủ Tử, Nhạc tiểu thư cùng Bạch tiểu thư tới. "
Tần Mặc Hàm sau khi nghe xong trong mắt mang cười: "Gia Gia, sư tỷ cùng Bạch Liễm tới."
Tần Bách Xuyên hiểu rõ các nàng tình cảm rất tốt, trước đây Bạch Liễm đầu quân làm gia thần Tần gia, tuy nói không hề ở tại Bắc Xuyên, nhưng đều sẽ cho đệ tử Ung Châu mang đến rất nhiều đan dược, trong đó phần lớn là đan dược cấp sáu trở lên, để Tần Bách Xuyên ấn tượng mười phần khắc sâu.
Nhìn xem tôn nữ nhà mình trong mắt đều là ý cười, hắn khoát tay áo: "Nếu là bằng hữu tới, các con trước đi nghênh đón các nàng, còn lại để ngày mai mẫu thân con lại nói tiếp. Hôn sự của mình, phải thật để tâm, không thể ủy khuất Tử Ngưng, có biết không?"
Tần Bách Xuyên thấy được Tô Tử Ngưng đối với tôn nữ nhà mình nói gì nghe nấy, lúc trước tưởng rằng Mặc Hàm bỏ mình, nàng thống khổ đến bực nào, Tần Bách Xuyên đều nhìn ở trong mắt, vì vậy đối với nàng nhiều hơn mấy phần thương tiếc, cho nên một mực nhấn mạnh, muốn Tần Mặc Hàm hảo hảo đối với Tô Tử Ngưng.
Tần Mặc Hàm tự nhiên đáp ứng, liếc nhìn Tô Tử Ngưng, sau khi dẫn nàng ra ngoài liền nói nhỏ: "Hiện tại Gia Gia, cha nương đều bảo hộ nàng, một mực căn dặn ta phải đối nàng thật tốt, làm như ta sẽ khi dễ nàng vậy."
Tô Tử Ngưng nhíu lại cái mũi: "Đây là phải đạo, lại nói nàng thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng thực chất so với ai khác đều xấu, ngoài mặt nhường nhịn ta, mà sau lưng lại khi dễ ta. Gia gia tất nhiên hiểu rõ tính xấu của nàng, nhìn không được."
Tần Mặc Hàm có chút bật cười, tức phụ nhà mình lại mang thù, nàng nào có khi dễ nàng ấy, chỉ là ngẫu nhiên giày vò nàng ấy một phen, đến cuối cùng không phải đều trả lại sao? Bất quá, nghĩ đến Tô Tử Ngưng nước mắt mịt mờ ở dưới thân cầu mình, Tần Mặc Hàm mím mím môi, tựa hồ...Là có chút khi dễ nàng ấy?
Hai người đi vào phòng, thấy được Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm đang đứng bên thư án chờ đợi.
Nhạc Phồn hiển nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn Tô Tử Ngưng trên mặt đều là vui vẻ, lại nhìn Tần Mặc Hàm vẫn bình an trước mắt, nhất thời một câu cũng nói không nên lời. Nàng còn nhớ rõ lúc Tần Mặc Hàm chết, Tô Tử Ngưng sụp đổ tuyệt vọng đến bực nào, chính mình lúc ấy đau lòng vẫn khắc sâu đến tận bây giờ.
Nàng là sư tỷ của Tần Mặc Hàm, càng là bằng hữu tốt, nàng cơ hồ chứng kiến toàn bộ quá trình Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm quen biết, tách rời, gặp lại, yêu nhau, chứng kiến các nàng tình cảm phát triển, đã từng cực kỳ hâm mộ tình cảm ấy. Nàng cùng Bạch Liễm có thể ở bên nhau, chịu các nàng ảnh hưởng rất lớn, không phải vậy sợ là qua tiếp mấy trăm năm, nàng cũng không nghĩ đến mình chính là yêu Bạch Liễm, dù cho biết được cũng không đủ dũng khí bày tỏ.
Ngày đó, mắt nhìn tiểu sư muội bỏ mình, hai nàng si tình như thế chỉ còn lại Tô Tử Ngưng, lại thấy Tô Tử Ngưng đọa ma, nàng càng thêm khổ sở, bây giờ, có thể xem như xoay chuyển tình thế rồi.
Tần Mặc Hàm nhìn hai người nhanh muốn khóc, khẽ mỉm cười: "Sư tỷ, Bạch Liễm, biệt lai vô dạng."
Tô Tử Ngưng cười nhẹ nhàng, nàng sắp thành thân, vui sướng dâng trào rốt cuộc tìm được người để chia sẻ: "Nhị sư tỷ, Bạch Liễm, ta cùng Mặc Hàm mùng bốn tháng tám liền muốn thành thân!" Tràn đầy đắc ý cùng vui vẻ.
"..." Nhạc Phồn nước mắt rơi đến nửa đường thì dừng lại.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Phồn: Có thể nào để ta hảo hảo khóc một trận?
Tô Vũ Trực: Ta muốn thành thân.
Nhạc Phồn: Thiệt thòi ta đau lòng ngươi, quả thực dư thừa!
Tô Vũ Trực: Ta có nàng dâu là đủ rồi.
Nhạc Phồn:... Tử Linh, ngươi giúp ta đáp nàng, nàng nói nàng muốn thành hôn.
Tử Linh: Cái gì? Ngươi muốn thành hôn, ngươi tìm dã nam nhân? Tần thiếu chủ làm sao bây giờ, ngươi tại sao có thể thành thân?
Tô Vũ Trực: Mặc Hàm mới không phải dã nam nhân, nàng là nữ nhân!
Tử Linh: Dã nữ nhân?
... ...
Tần Tiểu Chủ Tử: Ta là nuôi trong nhà