Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 65



Đỗ Phong đi ra từ trong phòng của ông cụ Đỗ, đúng lúc nhìn thấy Thư Dịch Khinh đang ở bên ngoài. Cậu ta nhìn có vẻ rất nhếch nhác, phía sau còn có hai người áo đen đang áp chế, cậu ta vừa nhìn thấy Đỗ Phong thì đôi mắt đã đỏ lên.

Thư Dịch Khinh hô lên: “Đỗ Phong.”

Đỗ Phong cau mày đi tới: “Buông cậu ấy ra.”

“Đỗ thiếu gia.” Người áo đen chậm rãi nói: “Gia chủ đã dặn, trước khi cậu chính thức tiếp nhận việc làm ăn của nhà họ Đỗ thì cậu Thư đây không thể rời khỏi tòa nhà này.

Xin cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”

Thư Dịch Khinh bị ép cúi đầu xuống, chỉ thấy oán hận vô cùng.

Cậu ta biết Đỗ Phong rất quan tâm mình, cũng biết vì chuyện của cha Đỗ Phong mà ông cụ Đỗ mới dốc sức bồi dưỡng hắn ta. Cho nên Thư Dịch Khinh mới lấy chính mình làm mồi nhử, nói với ông cụ chỉ cần giả bộ như đã bắt được cậu ta, nhất định có thể khiến Đỗ Phong trở thành dáng vẻ mà người nhà họ Đỗ hài lòng. Nhưng ông lão này ngoài miệng thì đồng ý, thực tế lại canh cậu ta rất chặt. Không chỉ ép cậu ta mất quyền tự do ngôn luận, mà hiện tại, cậu ta chỉ có thể để mặc người ta điều khiển.
Nhưng Thư Dịch Khinh không định nói cho Đỗ Phong biết chuyện này.

Hắn ta mới là hy vọng duy nhất của mình ở nhà họ Đỗ.

Cậu ta thấy cái vết trên trán Đỗ Phong do bị mảnh sứ cắt qua, cố sức thoát khỏi sự kiềm chế, vọt tới trước mặt hắn ta với vẻ mặt hết sức lo lắng: “Anh có sao không? Sao ông cụ có thể đối xử với anh như thế?” Giọng cậu ta có chút đau xót, đưa tay sờ lên miệng vết thương: “Tôi cứ nghĩ quay lại đây với anh là sẽ được nhà họ Đỗ che chở, có thể thoát khỏi cuộc sống tồi tệ. Nhưng bây giờ tôi không biết quyết định đó là đúng hay sai nữa.”

Đỗ Phong không nói gì, chỉ vươn tay ôm người vào lồng ngực.

Đỗ Phong nói: “Em yên tâm đi, không sao đâu.”

Thư Dịch Khinh nói: “Nhưng mà tôi rất lo cho anh.”

Ở nơi Thư Dịch Khinh không nhìn thấy, đáy mắt Đỗ Phong bình tĩnh đến mức không còn giống người mà Thư Dịch Khinh từng quen biết.
Hắn ta càng ra sức ôm chặt người trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ có em, cũng chỉ cần em thôi.

Cho nên chỉ cần em ngoan ngoãn chút, tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì em.”

Hai người áo đen ở phía sau nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau, trong mắt đều hiện lên nụ cười hiểu nhưng không nói.

Nhưng khi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của Đỗ Phong, biểu cảm của họ bỗng cứng đờ lại.

Không vì điều gì khác, chỉ là họ mới biết được– thì ra đứa con riêng vô dụng trong mắt họ cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng.

Đáy mắt hắn ta đen thẳm như không có ánh sáng nào có thể xuyên thấu.

Hắn ta như kẻ bò lên từ dưới mặt đất tối tăm chứ không phải là một thằng nhà quê chỉ biết trà trộn dưới tầng chót của xã hội.

Nhưng tiếp theo hắn ta lại bắt đầu thủ thỉ với Thư Dịch Khinh, khiến người khác phải hoài nghi lúc nãy có phải là ảo giác hay không.
Thư Dịch Khinh không chú ý đến sự biến đổi ngắn ngủi này.

Thật ra cậu ta đã hết kiên nhẫn.

Không chỉ bực mình với việc giả bộ diễn kích với Đỗ Phong, cậu ta còn thấy sốt ruột với tình trạng không thể làm được gì như hiện tại.

Thư Dịch Khinh vốn nghĩ chỉ cần đưa Đỗ Phong về nhà họ Đỗ, ngày cậu ta trở mình cũng sắp tới.

Cậu ta muốn dẫm đạp tất cả những người lúc trước đã khinh thường, chán ghét cậu ta dưới chân.

Muốn tên đầu sỏ đã cướp đi mọi thứ phải trải nghiệm sự thê thảm và đau khổ, giống như một con chuột chạy qua đường của cậu ta lúc trước.

Nhưng ông Đỗ sẽ không bao giờ tin tưởng cậu ta.

Mấy lần Đỗ Phong ra tay đều thất bại.

Điều này khiến cậu ta ngày càng sốt ruột.

“Đỗ Phong.” Thư Dịch Khinh vừa chịu đựng sự kháng cự không muốn tới gần người này từ tận đáy lòng, vừa cố hết sức khiến cho giọng của mình có vẻ run rẩy bất lực, nói: “Tôi không muốn anh phải mạo hiểm nữa.”
Cậu ta vừa nói xong đã cảm giác được tay của Đỗ Phong vỗ về trấn an sau lưng.

Đỗ Phong nói: “Không cần nghĩ nhiều, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.”

Thư Dịch Khinh không hỏi sẽ kết thúc như thế nào.

Nhưng theo như sự hiểu biết của cậu ta về Đỗ Phong, chắc hắn ta sẽ không bao giờ làm những chuyện trái ý mình.

Thư Dịch Khinh lén cong môi.

Mà bên kia, Lê Phi Phàm vẫn chưa biết gì. Sau khi tỉnh lại, anh vẫn luôn sống kiểu “chỉ cần chuyện không tìm tới mình, mình sẽ chỉ tập trung vào chuyện của bản thân”.

Ảnh hưởng của tai nạn khiến anh khó chịu cả đêm.



Ánh lửa cao tận trời, mùi hắc của các loại tạp chất bị cháy trong không khí, thi thể bị phủ vải trắng.

Ai đã thật sự có mặt tại hiện trường đều sẽ có cảm giác khác hẳn.

Người chết là thật, chuyện nhà họ Đỗ buôn bán ma túy, làm hại người khác cũng là thật.
Một khi mắt thấy tai nghe, vậy thì không chỉ đơn giản chỉ là một đoạn văn trong sách nữa. Khi đã đặt bản thân vào đó thì không thể giả mù giả điếc được.

Anh chống khuỷu tay lên lan can đá của cây cầu lớn, lần đầu tiên hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Giải quyết nhà họ Đỗ sẽ không dễ dàng phải không?”

“Cảnh sát của Thịnh Kinh chưa bao giờ dừng nhắm vào nhà họ Đỗ.” Hoắc Uẩn Khải nói với anh như thế: “Cũng gần mười năm rồi.”

“Nhưng nhà họ Đỗ vẫn tồn tại.” Lê Phi Phàm nói.

Hoắc Uẩn Khải dập điếu thuốc, sau đó lấy nửa điếu thuốc lá trong tay anh, dập tắt nó rồi nói: “Mấy năm nay, nhà họ Đỗ bị tổn thất nghiêm trọng. Ba đứa con trai của ông cụ Đỗ đều chết hết, đời sau đa số đều không nên thân. Mấy năm gần đây, do phía trên kiểm tra gắt gao mà buộc phải dời phần lớn việc làm ăn chuyển thành hoạt động ngầm.
Bây giờ xem ra càng giống như hành động giãy giụa lần cuối khi bị dồn đến đường cùng.”

Lê Phi Phàm nghiêng người nhìn hắn: “Anh đang nói chuyện Đỗ Phong được trọng dụng hả?”

“Cái này chỉ là một dấu hiệu thôi, chứng tỏ ông cụ đã sắp không xong.”

Hoắc Uẩn Khải tựa mình vào trên lan can, kéo Lê Phi Phàm ra trước mặt, nói: “Nhưng nếu ông ta lựa chọn một đứa con riêng mới trở về nhà họ Đỗ không bao lâu, chứng tỏ ông ta thấy Đỗ Phong không phải kẻ vô dụng như bề ngoài.”

Lê Phi Phàm sửng sốt.

Trong sách, Đỗ Phong không được miêu tả rõ lắm, chỉ vì một Thư Dịch Khinh mà cam tâm gϊếŧ người ngồi tù, hiển nhiên là một kẻ điên.

Nhưng Lê Phi Phàm không thể xác định hiện giờ Thư Dịch Khinh chỉ dựa vào chút ít hiểu biết mà đã muốn lợi dụng một người như vậy, không biết kết cục có được như cậu ta mong muốn hay không.
Lê Phi Phàm oán giận nhíu mày: “Phiền thật.”

Hoắc Uẩn Khải bị bộ dáng than phiền thẳng thắn của anh chọc cười, hắn nói: “Sắp rồi.”

“Cái gì sắp rồi?”

“Tối đa một tháng.” Hoắc Uẩn Khải nói: “Nhà họ Đỗ sắp tàn.”

Lời này thật sự khiến Lê Phi Phàm kinh ngạc.

“Sao anh lại chắc chắn như vậy?”

Nếu trước đây là gặp phải nhà họ Đỗ, chắc chắn Lê Phi Phàm sẽ không do dự ôm chặt đùi của Hoắc Uẩn Khải, nói với hắn trời lạnh rồi, khiến nhà họ Đỗ phá sản thôi. Dù sao thì trong sách, Hoắc Uẩn Khải cũng là người thắng cuối cùng, hắn thắng được Tần Bách Dạ, nên chuyện thắng nhà họ Đỗ là khá triển vọng.

Nhưng hiện tại, Lê Phi Phàm tuyệt đối sẽ không nói với hắn những lời này.

Bởi vì bản thân anh đã trở thành người của thế giới này.

Nhiều chuyện thay đổi, nhà họ Đỗ cũng bị liên lụy quá sâu, không ai có thể chắc chắn được sẽ có chuyện bất trắc gì không.
Lê Phi Phàm thật sự không dám để cho Hoắc Uẩn Khải đi mạo hiểm.

Nhưng trong một buổi tối như vậy, Hoắc Uẩn Khải lại bình tĩnh nói với anh rằng nhà họ Đỗ sắp tàn rồi.

Hơn nữa hắn còn dùng câu trần thuật.

Nhưng Hoắc Uẩn Khải cũng không giải thích gì đối với sự kinh ngạc của Lê Phi Phàm.

Hắn chỉ dùng biểu cảm lạnh nhạt như thể đang nói đến một chuyện rất bình thường: “Bởi vì ngay cả ông cụ Đỗ cũng không biết người mình tìm về không phải là một đứa con riêng, mà là một con rắn độc muốn kéo cả nhà họ Đỗ xuống địa ngục.”

Hai tuần sau đó, Lê Phi Phàm phát hiện Hoắc Uẩn Khải nói “tối đa một tháng” đã là nói quá.

Hôm đó, toàn bộ người ở Thịnh Kinh đều nơm nớp lo sợ.

Thím Lưu bình thường vẫn hay ra ngoài đi chợ, hôm đó lại vội vàng cầm giỏ chạy về.
Đúng lúc chạm mặt với Lê Phi Phàm đang chuẩn bị ra cửa: “Cậu Lê, cậu đừng có đi ra ngoài, bên ngoài đang bắt người đấy.”

Lê Phi Phàm hỏi: “Bắt người? Bắt ai cơ?”

Thím Lưu vỗ ngực, sợ hãi nói: “Sao tôi biết được chứ? Trên đường toàn xe cảnh sát, tôi còn thấy cảnh sát có võ trang súng ống đầy đủ, kéo cảnh tuyến giăng khắp đường. Trên đường đều là mấy vũng nước màu đỏ, dọa chết tôi rồi.”

Lê Phi Phàm hỏi: “Thím có biết là ở chỗ nào không?”

Thím Lưu lắc đầu: “Dân thường như chúng tôi sao biết được, mà cũng không dám nhìn nữa.” Thím Lưu vừa nói vừa cảm thán: “Không biết đầu năm nay có chuyện gì nữa? Tôi sống ở Thịnh Kinh này ít nhất cũng ba mươi bốn mươi năm rồi, cũng chỉ có khi gia chủ cũ vẫn còn sống mới gặp chuyện này thôi, thật đáng sợ.”
Lê Phi Phàm đoán chi tiết “trên đường đầy máu” mà thím Lưu nói nhất định là nghe được từ mấy thím hay đi chợ cùng.

Nhưng chắc chắn là đã xảy ra chuyện.



Vậy nên anh nói: “Gần đây thím cũng chú ý chút, Thịnh Hòa tan học thì nên nhờ người đi đón đi, đừng để cô bé về một mình.”

“Cảm ơn cậu Lê, lúc này rồi còn nhớ tới con bé.” Thím Lưu biết ơn nhìn anh, sau đó lo lắng nói: “Dạo này cậu cũng đừng ra ngoài, hai ngày nay Nhị gia bận rộn không về được, tôi thấy bên ngoài không quá an toàn.”

Lê Phi Phàm cười khẽ: “Tôi biết rồi.”

Loại cảm giác sợ bóng sợ gió này kéo dài suốt một tuần.

Các gia tộc lớn ở Thịnh Kinh đều yên tĩnh kỳ lạ. Trong khoảng thời gian này, Lê Phi Phàm cũng không nhận được bất cứ thiệp mời tham dự yến hội nào, có cảm giác như mọi người đều đang thu liễm bớt.
Ngược lại, những người dân thường lại bàn tán xôn xao.

Cái gì mà phóng hỏa đánh nhau, khủng bố tập kích, đủ loại giải thích.

Mãi đến tận một tuần sau, một mẩu tin to bằng lòng bàn tay ở góc dưới cùng bên phải tờ báo sáng của Thịnh Kinh đã khiến mọi người cảm thấy mình đã nhìn trộm được một góc nhỏ của tảng băng lớn.

Trên báo viết là đường dây buôn ma túy lâu năm bị truy tìm gắt gao ở thành phố Thịnh Kinh nay đã trồi lên khỏi mặt nước, kẻ sau màn còn liên quan đến một gia tộc lớn ở Thịnh Kinh.

Nhờ có bài báo này mở đầu mà trên mạng bắt đầu lan truyền nhiều tin đồn hơn.

Trong đó có một tin đáng tin nhất từ một cư dân mạng tên là Bát Thổ.

Hắn nói: “Nhà tôi không coi là danh gia vọng tộc gì, nhưng có chút ít vốn liếng nên cũng biết vài chuyện của gia tộc này.”
“Mấy chục năm trước, gia tộc này cực kỳ nở mày nở mặt, khi đó Thịnh Kinh còn chưa kiểm soát việc buôn lậu ma túy nghiêm ngặt như bây giờ mới khiến bọn họ phát tài.

Nhưng cũng không biết có phải bởi vì đã làm ra quá nhiều chuyện mất hết tính người hay không mà đời sau của cái gia tộc này không chết cũng tàn phế, giống như bị nguyền rủa vậy, không ai có thể sống qua 30 tuổi.”

Đương nhiên cũng có người không tin.

“Đùa tôi đấy à? Nhà của tôi cũng có tiền, tôi cũng là người địa phương ở Thịnh Kinh, vậy tại sao tôi chưa từng nghe ai nhắc đến cái gia tộc như vậy hả?”

Người tung tin đầu tiên trả lời lại: “Gia tộc này đã chuyển sang hoạt động ngầm từ mười mấy năm trước rồi. Dù sao cũng là làm ăn mờ ám, cho dù có căn cơ gốc rễ sâu cỡ nào thì cũng không dễ công khai được. Đến nay, ngoại trừ số ít danh môn năm xưa, có rất ít người biết.”
“Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là mấy tháng trước cái gia tộc này đã tìm về một đứa con riêng lưu lạc ở bên ngoài.”

Lại có người bắt đầu chửi người kia dựng chuyện.

Làm như mỗi một gia tộc thượng lưu đều phải có một đứa con riêng vậy.

Còn có người nói, có phải cậu đang nhắc tới đứa con riêng vừa về đã đại sát tứ phương, trở thành gia chủ mới của gia tộc này không?

Nhưng người tung tin không trả lời câu hỏi này, mà tiếp đó lại nói: “Càng kỳ lạ hơn là đứa con riêng này còn dẫn theo một thanh niên về, còn cực kỳ yêu cậu ta. Người này liên quan đến hai gia tộc nổi tiếng khác ở Thịnh Kinh, cho nên tạm dừng chuyện này ở đây, chuyển sang chuyện khác thôi. Mọi người chỉ cần biết cậu ta muốn dựa vào đứa con riêng để nở mày nở mặt, nhưng không ai biết bề ngoài đứa con riêng này vô tích sự nhưng thực chất lại rất lợi hại. Hắn ta vừa đồng ý với cậu ta sẽ đối đầu với hai gia tộc lớn kia, vừa quay đầu đã dùng sự tín nhiệm của gia chủ hiện tại mà nhổ cả gốc của gia tộc lên. Hơn nữa, người đứng đầu của hai gia tộc lớn kia hai bên giáp công, khiến cho một gia tộc lâu đời tàn lụi trong một đêm, thật khiến người ta phải thổn thức.”
Trên mạng có không ít người mắng người tung tin này.

Bởi vì có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Có người nói: “Nói đứa con riêng này yêu thanh niên hắn ta mang về, nhưng quan hệ của hai người họ không phải là lợi dụng lẫn nhau hay sao, yêu đương cái nỗi gì? Cái này mà là yêu thật thì cả đời này tôi không bao giờ tin vào tình yêu nữa.”

Cũng có người nói: “Gia tộc lớn như vậy mà lại dễ dàng tin tưởng một đứa con riêng? Bịa chuyện cũng bịa cho giống một chút.”

Người khác nói: “Nếu là con riêng thì tại sao lại muốn phá hủy gia tộc của mình? Anh nói tôi nghe xem, sơ hở quá nhiều rồi đó.”

Nhưng người kia nói xong bèn biến mất tăm, không còn xuất hiện nữa.

Trái lại, dân chúng càng ngày càng thảo luận hăng say hơn.

Sau đó, có một tài khoản thần bí vừa đăng ký xuất hiện.

Tên tài khoản là một dãy số ngẫu nhiên, người này bình luận ở dưới bài viết: “Tôi vô tình thấy nên muốn nói giúp chủ lầu vài câu công bằng. Tuy anh ta nói nghe hơi điềm gở, nhưng độ chính xác lên đến 99%.”
“Ngoài ra, tôi còn muốn bổ sung một chút. Sở dĩ gia tộc này tàn nhanh như vậy là do một trong hai gia tộc lớn mà chủ lầu có nhắc thật sự muốn đưa họ vào chỗ chết. Tuy tôi không biết chi tiết, nhưng tôi nghi người kia đã biết đứa con riêng này là ai từ lâu, thậm chí là chính hắn đã dẫn đường cho đứa con riêng này tự tay hại chết gia tộc của mình.”

Người ở bên dưới bình luận, sôi nổi yêu cầu nói tỉ mỉ hơn chút.

Có người hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ là ân oán gia tộc?”

Chủ lầu trả lời: “Không hẳn, tôi chỉ có thể nói tất cả đều bởi vì tình yêu.”

Có người suy đoán: “Chẳng lẽ thanh niên do con riêng mang về là người chủ gia tộc lớn kia thích?”

Lại có người nhảy vào mắng: “Lầu trên bị ngu à, ai rảnh rỗi tới mức giúp tên cướp người yêu mình hạ bệ gia tộc phía sau. Trực tiếp gϊếŧ cái tên con riêng này không phải dễ hơn hay sao?”
Chủ lầu kia lại xuất hiện, chỉ nói một câu: “Chuyện này rất phức tạp, trong đây còn có một nhân vật khác rất quan trọng, nhưng tôi không tiện nói nhiều.”

Chủ lầu nói tới đây lại biến mất, rước lấy những lời oán giận chửi bới của những người đang hóng chuyện bên dưới.