Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 69



Lúc này Lê Phi Phàm không còn sức để suy nghĩ mình có vấn đề gì nữa.

Rèm cửa sổ trong phòng nghỉ tầng 69 mở toang, ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào khiến người ta không thể mở mắt. Tất cả khiến cảm giác xấu hổ như bị phóng đại vô số lần, lý trí muốn tránh nhưng thói hiếu thắng trong xương cốt của đàn ông lại biến tình trạng này trở thành chất xúc tác mãnh liệt.

Nhất là khi bản thân lại là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh.

Mà bên cạnh lại là người mình thích, thậm chí còn khá hứng thú với thân thể hắn nữa chứ.

Chất xúc tác trở nên mãnh liệt hơn.

Lê Phi Phàm nghĩ là Hoắc Uẩn Khải đã hiểu lầm mình.

Có lẽ mục đích của hắn không phải chuyện này, nhưng Lê Phi Phàm anh đây chẳng phải một tên đầu gỗ.

Anh phản ứng rất nhanh.

Nhanh đến nỗi bản thân cũng phải ngạc nhiên.
Cho nên khi anh không giãy giụa, thậm chí còn nhào lên phản kích, Hoắc Uẩn Khải cũng bị anh làm cho bất ngờ, hắn không đợi anh suy nghĩ xong đã nhíu mày hỏi anh: "Những lời cậu nói trong thang máy là thật?”

Lê Phi Phàm nằm ở trên giường, phần da quanh môi đỏ lên sau khi bị chà đạp, trông càng rõ hơn vì da anh rất trắng, cộng với mái tóc tán loạn khiến người ta nghĩ đến nụ hoa dính sương sớm, chỉ cần một chút ánh nắng là có thể nhìn thấy nụ hoa nở rộ diễm lệ, thu hút mọi ánh nhìn.

Chỉ tiếc bản thân Lê Phi Phàm lại không nhìn thấy.

Hoắc Uẩn Khải dừng giữa chừng, lại còn nhắc đến thang máy, anh chỉ cảm thấy bực bội.

Anh nhắm mắt, dùng giọng mũi đầy bất mãn nói: "Tôi chưa nói gì cả.”

Thật ra là bởi anh không thực sự nghiêm túc nghĩ về nó.

Anh không để ý chuyện này, dáng vẻ vội vã chuyển chủ đề, rõ ràng là muốn cho qua.
Hoắc Uẩn Khải nói: "Vậy nghĩ kỹ đi.”

"Không muốn!" Anh bất chấp tất cả, đầu óc còn đang mơ hồ.

Một người đàn ông bình thường mà bị dừng nửa chừng thì sao có thể không khó chịu, anh còn nhắm mắt lại mắng hắn: "Lúc như thế này còn đi hỏi linh tinh, nếu không phải “không được” thì chính là đang tự ti, anh có nhanh lên không?”

Hoắc Uẩn Khải không đáp lại.

Cuối cùng, Lê Phi Phàm đành mở mắt ra.

Đôi mắt Hoắc Uẩn Khải đen sẫm, hắn nhìn chằm chằm Lê Phi Phàm hai giây, đột nhiên duỗi tay tháo cà vạt đang trói tay anh.

"Trò chơi kết thúc." Hắn nói.

Lê Phi Phàm: "......”

Anh lập tức giơ tay nắm quần áo Hoắc Uẩn Khải, ngăn hắn đứng dậy.

Lê Phi Phàm cúi đầu nhìn bản thân rồi lại trừng mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải, kinh ngạc: "Anh biến tôi thành như vậy rồi còn muốn đi???”

Hoắc Uẩn Khải hít sâu một hơi, như là rất bất đắc dĩ với phản ứng của anh.
"Tự làm đi." Hắn nói.

"Không đấy." Lê Phi Phàm nói: "Nếu anh không làm được thì để tôi làm anh.”

Hoắc Uẩn Khải chợt nhìn về phía anh.

"Cậu vừa nói gì?" Hắn híp mắt hỏi.

Lê Phi Phàm nhìn mình, với tay lấy lọ dầu Hoắc Uẩn Khải mở ra nhưng lại vứt qua một bên, nói: "Nếu anh “không được” thật thì để tôi làm anh, dù sao đều có đủ đồ, tuy chưa có kinh nghiệm gì nhưng tôi sẽ cố không làm anh đau.”

Anh vừa nói vừa quơ cái chai.

Hoắc Uẩn Khải nhìn dáng vẻ chật vật, trông rõ nhếch nhác mà lại dám nói khoác không biết ngượng của anh.

Hắn lấy cái chai trong tay Lê Phi Phàm.

Nói: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.”

"Cơ hội gì cơ?" Lê Phi Phàm đoạt lại cái chai: "Tôi rất giỏi, anh yên tâm đi. Nếu hôm nay còn dùng tay nữa, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả hai ta sẽ mất mặt chết. Mà anh yên tâm, chuyện ai trên ai dưới thì tôi nhất định sẽ cho anh thể diện...”
Lê Phi Phàm còn chưa nói xong đã bị người đè lên.

Anh sửng sốt một chút, sau đó hùng hổ mắng: "Má nó, anh cởi đồ đã chứ, tôi không mảnh vải che thân mà anh lại mặc chỉnh tề.”

Chờ đến khi cảm giác lạnh lẽo ập đến, anh mới nhận ra, xoay người định bò dậy trốn đi.

"Không phải chứ, Hoắc Uẩn Khải, anh đang làm gì! Con mẹ nó anh có nhầm lẫn gì không." Anh bò về phía đầu giường, sau đó bị hắn kéo về.

Hoắc Uẩn Khải đè anh lại, nhấn mạnh từng chữ: "Từ lúc bắt đầu tôi đã nói là tôi sẽ “làm” cậu.”

"Nhưng không phải anh “không được” à?" Lê Phi Phàm chế giễu lại.

Hoắc Uẩn Khải cười lạnh: "Rốt cuộc tôi có được không, cậu thử xem chẳng phải sẽ biết?”

Đến chiều, bức màn phòng nghỉ mới được kéo lên, ánh sáng chiếu vào phòng nghỉ tối mịt.

Lê Phi Phàm ôm chăn ngồi, tóc tai bù xù, đuôi mắt đỏ hoe như vừa khóc, vai và cổ lộ ra những dấu vết lấm tấm.
Vẻ mặt cũng như đi vào cõi thần tiên.

Ai mà thấy bộ dạng này, nhất định sẽ cho rằng anh vừa bị chà đạp.

Đương nhiên, trên thực tế cũng chả khác là bao.

Khi tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại, người bên trong quấn khăn tắm đi ra, Lê Phi Phàm như bị giật mình, anh nắm gối đầu ném qua, phẫn nộ nói: "Đồ lừa đảo chết tiệt! Tôi chưa được ở trên lần nào cả!”

Hoắc Uẩn Khải giơ tay hất cái gối trắng như tuyết đang bay đến ra.



"Không phải hai lần sau cậu đều ở trên à?" Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh nói.

Không biết Lê Phi Phàm nghĩ đến cái gì, anh ngượng chín cả mặt.

Bởi vì anh biết Hoắc Uẩn Khải đang nói tới cái gì, nhất là lần cuối cùng anh còn bị bắt ngồi trong lòng hắn, còn quay mặt ra cửa sổ, sau đó thì ý thức của anh đã trở nên mông lung.

Nhưng Lê Phi Phàm không cam lòng, tiếp tục nói: "Anh biết rõ ý tôi nói không phải cái này!”
Hoắc Uẩn Khải lấy hai chiếc áo sơ mi từ trên giá áo, quay lại ném lên trên giường.

Hắn thản nhiên nhìn anh: "Cho dù hiện tại tôi cho cậu đè, cậu có đứng được không?”

"Tôi..." Lê Phi Phàm lập tức á khẩu.

Anh xốc chăn lên nhìn thoáng qua, lập tức nổi đóa: "Còn không phải tại anh à.”

Anh thật sự không ngờ Hoắc Uẩn Khải lại dã man trong chuyện này như vậy.

Không phải nói động tác của hắn thô bạo, dù sao từ đầu tới đuôi hắn cũng không làm anh bị thương. Anh là nói sức kiềm chế của hắn rất mạnh, lần nào Lê Phi Phàm cũng không thể phản kháng nổi.

Hiện tại anh đang rất mệt, cực kỳ mệt, cảm giác tay chân nhũn hết ra.

Lúc này có mà đứng lên bằng niềm tin và hy vọng.

Hoắc Uẩn Khải xoay người, Lê Phi Phàm vô tình nhìn thấy một đống vết như mèo cào, lập tức làm bộ như không nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn trời.
Toàn là kiệt tác của mình.

Có một số vết là anh cố ý, nhưng hầu hết đều là vết cào vô ý thức lúc đang cao trào.

"Đi tắm rửa đi." Hoắc Uẩn Khải vừa nhắc nhở anh vừa cúi đầu nhặt bao trên mặt đất ném vào thùng rác.

Lê Phi Phàm nhìn chăn đệm bừa bộn, rốt cuộc mới bừng tỉnh nhận ra anh và Hoắc Uẩn Khải thật sự đã đi tới bước cuối cùng, thậm chí hai người còn rúc ở trong công ty cả buổi chiều.

Anh cố hồi tưởng lại xem ai là người bắt đầu trong hai người bọn họ.

Hình như là Hoắc Uẩn Khải, mà hình như là chính anh.

Dù sao Lê Phi Phàm đã biết chuyện Hoắc Uẩn Khải từng có ý định tha cho anh.

Nhưng đàn ông mà, đã xảy ra thì là đã xảy ra, cảm giác lúc làm mới là quan trọng nhất.

Chẳng lẽ xong việc rồi lại đi hối hận chắc?

Tuy nhiên Lê Phi Phàm vẫn nhớ tới một chuyện, anh khom lưng nhặt áo sơ mi nhăn nhúm khoác lên người, vừa bước xuống giường vừa hỏi Hoắc Uẩn Khải đang lau tóc: "Không phải anh giận chuyện tôi muốn đi châu Âu chứ?”
Hoắc Uẩn Khải dừng lại nhìn anh.

Lê Phi Phàm nói: "Tôi muốn đi châu Âu là do giám đốc của hạng mục lần trước mời, sếp bọn họ ở bên kia nên tôi mới quyết định đi.”

Hoắc Uẩn Khải bỏ khăn lông trên tay xuống, ngồi vào mép giường.

"Lại đây." Hắn nói.

Chân Lê Phi Phàm có hơi mềm, nhưng anh vẫn đi qua: "Làm gì?”

"Kết hôn đi." Hoắc Uẩn Khải thản nhiên nói.

Lê Phi Phàm: "........................”

"Người ta hay nói “tϊиɧ ŧяùиɠ lên não”, chơi xong là bỏ.”

Lê Phi Phàm kinh ngạc hồi lâu, thấy Hoắc Uẩn Khải vẫn đang nhìn chằm chằm mình, anh lẩm bẩm: "Không ngờ anh lại là giống loài quý hiếm, đã bắn sạch sẽ nhưng vẫn muốn chịu trách nhiệm." Lê Phi Phàm cảm khái: "Nhị gia, sợ là trên đời này tìm không ra người đàn ông thứ hai tốt như anh đâu.”

Hoắc Uẩn Khải nói: "Vấn đề lúc đầu hỏi cậu cũng bao hàm cả ý muốn của tôi, tôi sẽ không ép cậu trả lời, trực tiếp kết hôn đi.”
"Kết cái gì mà kết." Lê Phi Phàm lập tức nói, "Không kết!”

Thái độ của anh cứ như nghe thấy cái gì kinh khủng lắm.

Hoắc Uẩn Khải nhìn anh chăm chú, nhưng hắn không tỏ vẻ gì với phản ứng của anh, còn hỏi: "Vì sao?”

"Còn vì sao nữa?" Lê Phi Phàm thản nhiên đáp: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Nói thật với anh, hôn nhân với tôi mà nói chẳng là gì cả, tôi thấy mối quan hệ hiện tại rất ổn, kết hôn thì không cần thiết.”

Hơn nữa anh còn dạy bảo Hoắc Uẩn Khải: "Tôi nói này, tôi biết hai ta không phải quan hệ bao dưỡng bình thường, nhưng ý thức trách nhiệm của anh quá mạnh rồi đó. Lên giường là nghĩ đến kết hôn, quá khoa trương, thời phong kiến Đại Thanh đã tàn bao nhiêu năm rồi.”

Hoắc Uẩn Khải nhướng mày: "Cậu xác định đây là lý do của cậu?”

"Chứ sao." Lê Phi Phàm cúi đầu hôn lên môi hắn một cái: "Tôi không kết hôn đâu, kết hôn không vui chút nào.”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh thật kỹ.

Hắn cười giễu một tiếng, không nói gì nữa, chỉ vỗ nhẹ anh: "Đi tắm đi.”

Lê Phi Phàm bị bất ngờ vỗ vào phía sau, anh lập tức che “Phàm nhỏ” suýt bị trầy da mà đi vào trong.

Lúc nước ấm từ đỉnh đầu dội xuống, Lê Phi Phàm cúi đầu đứng ở phía dưới vòi hoa sen lau mặt.

Dòng nước chảy qua tóc anh, dọc theo cổ, một đường chảy xuống dưới.

Lê Phi Phàm chống tay lên bức tường bằng gạch men, hồi lâu không động đậy.

Trong đầu anh vẫn xoay quanh lời đề nghị kết hôn của Hoắc Uẩn Khải, cũng bởi vì lời nói này, Lê Phi Phàm mới mơ hồ biết nguyên nhân thật sự khiến hắn tức giận hôm nay.

Là vì câu nói vô tâm kia của anh.

Trước đây, Lê Phi Phàm chỉ biết Hoắc Uẩn Khải không thích anh nói “kết thúc”. Anh vẫn luôn cảm thấy mình bị kẹt trong cái thân phận tình nhân, và anh thì không phải không thể chấp nhận cứ tiếp tục sống như thế với hắn.
Nhưng đột nhiên nghe thấy hai chữ “kết hôn”, phản ứng đầu tiên của anh là lùi bước.



Hôn nhân với anh mà nói đúng thật không là gì cả, anh chỉ bị sự nghiêm túc của Hoắc Uẩn Khải dọa sợ.

Anh không ngờ hắn lại có thể nói ra hai chữ đó đơn giản như vậy.

Ngay từ đầu, thân phận bọn họ đã chú định Lê Phi Phàm sẽ không nghiêm túc nghĩ đến một cái kết cho mối quan hệ này. Điều duy nhất anh nghĩ tới chính là những gì anh đã từng đã nói với Hoắc Uẩn Khải– Một ngày nào đó hắn không cần anh nữa, hãy thả anh đi.

Cho nên sự phản kháng của anh rất rõ ràng.

Có lẽ Hoắc Uẩn Khải không biết vì sao anh sẽ có phản ứng như vậy.

Thế nên hắn chỉ thản nhiên hỏi một câu chứ không khăng khăng chờ một câu trả lời.

Điều này khiến Lê Phi Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại như có thứ gì đó càng nặng nề xuất hiện.
Sự nặng nề xuất phát từ sự tôn trọng, thấu hiểu và yêu mến từ trước tới nay đối với Hoắc Uẩn Khải. Lê Phi Phàm vẫn luôn cảm thấy cho dù bọn họ là quan hệ bao nuôi không bình đẳng, Hoắc Uẩn Khải chắc chắn là kim chủ tốt nhất trên thế giới.

Cũng bởi vì sự trân trọng này, anh mới xác định là bản thân thích hắn.

Nhưng cái “thích” này không đủ để anh tự giam mình vào lồng giam khác trong khi chưa thoát khỏi tầng gông xiềng đầu tiên.

Lê Phi Phàm lần đầu tiên cảm thấy sợ.

Không vì điều gì khác, anh đang sợ mối quan hệ vốn đã không bình đẳng này.

Thân phận của Hoắc Uẩn Khải tuyệt đối áp đảo anh, còn về tình cảm cá nhân, Lê Phi Phàm có thể cảm giác được rõ ràng bản thân không sâu nặng bằng hắn.

Cho nên cùng ngày, anh thừa dịp Hoắc Uẩn Khải đi ra ngoài mở họp, lén trốn đi một mình.
Hơn nữa anh lâm thời sửa lại vé máy bay đi Châu Âu ngay trong đêm.

Đến lúc lên máy bay, anh vẫn còn có chút đứng ngồi không yên.

Di động kêu ting ting.

Khâu Hương nhắn tin cho anh, nội dung là: Nhị gia nói, bên ngoài chú ý an toàn, nhớ trở về sớm.

Câu tiếp theo: Còn nữa, em cuốn gói chạy nhanh như vậy là thật sự cho rằng không ai thấy hả, cả công ty đều biết người em đầy dấu vết của Nhị gia, ngốc.

Đồng thời cô gửi cho anh một đường link.

Tiêu đề: 《 Bật mí chuyện riêng tư hào môn: Người yêu Hoắc Nhị gia quật khởi 》 Nội dung đều là bịa đặt, trọng điểm là câu nói của anh trong thang máy lúc sáng.

Có người đào ra hiện tại giá trị con người anh không thấp, nói anh bây giờ cứng cáp rồi, công khai tuyên bố muốn đá Hoắc Uẩn Khải.

Có người nghi ngờ tính chân thật của tin tức.
Nhưng càng có rất nhiều người hưng phấn.

Cho nên tin này rất hot.

Có người nói: "Cái cậu Lê Phi Phàm này thật ngạo mạn, tôi nghe nói lúc trước cậu ta chỉ là một người thường hai bàn tay trắng, nhờ quyến rũ HoắcNhị gia giàu có mà có thể trở mình. Hiện tại giỏi rồi, dám trực tiếp đá kim chủ?”

Cũng có người nói: "Không thể nào, chẳng lẽ cậu ta lén chuyển tài sản của Hoắc thị đi rồi hả? Còn không thì sao dám ngang nhiên nói như vậy, Hoắc Nhị gia không trực tiếp đánh chết cậu ta sao?”

Còn có người nói là: "Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy cậu Lê gì đó ăn cháo đá bát sao? Không phải bên ngoài vẫn luôn đồn Hoắc nhị gia rất thích tình nhân này, thế mà cậu ta mới phát đạt đã trở mặt không nhận người, quá ác độc.”

Lập tức có người phản bác: "Có loại người luôn thích nói nhảm, sợ là đã quên Hoắc nhị gia có ánh trăng sáng rồi.
Lê Phi Phàm là thế thân đó, mọi người có hiểu không, hiện tại xoay người trả thù thì đã làm sao?”

"Loại drama từ đời nảo đời nào rồi, chả biết nên nói gì luôn.”

Lê Phi Phàm nhìn hồi lâu: "......”

Nói tóm lại, chỉ vì một câu nói thuận miệng của anh mà scandal từ lúc bắt đầu đi theo Hoắc Uẩn Khải cho tới nay đã bị đào ra xào lại.

Từ lúc ban đầu anh không từ thủ đoạn thượng vị, tới lúc được Hoắc Uẩn Khải coi trọng.

Từ chuyện ánh trăng sáng Thư Dịch Khinh của Hoắc Uẩn Khải, cho đến nhà họ Thư phá sản, ánh trăng sáng không rõ tung tích.

Sau lại có cách nói, nôm na là ánh trăng sáng mất tích kia thật ra đã bị Hoắc Uẩn Khải giấu đi rồi. Lê Phi Phàm bị xem là bia đỡ đạn, rốt cuộc không chịu nổi ngày tháng bị người ta xem như kẻ thay thế nữa.

Nói anh lén dời tài sản riêng của Hoắc Uẩn Khải đi, sớm đã quyến rũ Tần Bách Dạ của nhà họ Tần ở Thịnh Kinh.
Lại còn có mấy chứng cứ thoạt nhìn rất có sức thuyết phục bị đào ra.

Một drama nhỏ dần dần biến thành một cái drama to bự.

Lê Phi Phàm không ngờ anh mới ngủ cùng Hoắc Uẩn Khải mà bên ngoài đã điên đảo hết lên.

Khâu Hương gửi tin nhắn nói: Phòng Quan hệ công chúng sẽ xử lý, gửi em xem là để cho em biết, lần sau đừng có để vạ miệng.

Lê Phi Phàm nhắn lại một cái mặt cười.

Hơn nữa không biết vì sao, anh lại có ảo giác "bản thân tôi là tra nam", ngủ xong lại trở mặt không chịu trách nhiệm, còn tạo ra một đống cục diện rối rắm rồi buông tay mặc kệ, chờ người giải quyết hộ.

Chỉ có chiếc đệm lót hai lớp ở dưới mông anh lấy từ chỗ tiếp viên hàng không là đang nhắc nhở anh.

Không, mình mới là người bị đè.

Cho nên mình không sai.

Mình không phải đang tự bào chữa.
Trước khi máy bay cất cánh, thậm chí anh còn yên tâm gửi tin nhắn cho Hoắc Uẩn Khải.

Nội dung là: Nếu lần sau anh đồng ý cho tôi ở trên, tôi sẽ không so đo việc anh đè tôi đến nỗi phải mượn đệm của tiếp viên hàng không.

Hoắc Uẩn Khải lập tức trả lời anh.

—— Lần sau đi máy bay riêng của gia đình.