Hà Kiều đang cố hết sức để tìm kiếm chủ đề để nói chuyện với Thịnh Triết.
Cả trường đồn rằng hai người đang mập mờ, cô ta đương nhiên biết, không những thế, cô ta còn muốn lời đồn trở thành sự thật.
Cô ta không biết Thịnh Triết có biết được hay không, nhưng hắn bắt đầu ở bên cạnh cô ta nhiều hơn rồi.
Tuy… không giống như trước lắm.
Cô ta không biết chỗ nào khác trước. Nhưng mặc kệ tất cả, lần này cô ta nhất định phải nắm được người này trong tay!
Bầu không khí im lặng đến kì quái, Hà Kiều thấy sắp vào lớp rồi, đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở thì nghe được một giọng nói quen thuộc gần đó.
Cả người cô ta chớp mắt căng cứng cả lên, theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng nói, sau đó lập tức nhìn Thịnh Triết ở bên cạnh.
Vậy mà là Tô Đình cùng Niệm Ức! Hai người này chẳng lẽ giống như lời đồn, quen nhau sao?
Cô ta nghe được, không có khả năng Thịnh Triết không nghe được.
Người còn lại chỉ chăm chăm ăn cho xong chiếc bánh kem kia, một chút cũng không để ý đến giọng nói vừa rồi.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
Hà Kiều chậm rãi thở phảo nhẹ nhõm, cậu ấy hẳn là không còn để ý đến Tô Đình kia nữa rồi.
Nhưng tầm mắt của cô ta vẫn không kiềm được mà nhìn về phía hai bóng dáng kia.
Nam sinh mang tiếng ngang tàn đang nhẹ giọng nói gì đó với nữ sinh, đầu cúi xuống, mặc dù không nhìn thấy rõ, cô ta cũng nhìn ra nam sinh đang rất kiên nhẫn, thậm chí còn có chút… dịu dàng sủng nịch.
Mà thiếu nữ tóc dài xõa tung, dáng người nhỏ nhắn, bình thường bình bình đạm đạm, bây giờ lại hai tay chống hông, một bộ tức giận.
Cuối cùng, nam sinh lấy tay xoa xoa đầu thiếu nữ, hai người mới coi như dừng lại rồi sắp xếp sách vở trở về lớp.
Hà Kiều cắn răng, trong mắt là không cam lòng cùng ghen tị.
Dựa vào đâu, Tô Đình kia lại tốt số như vậy? Xuất thân tốt, dung mạo tốt, nam sinh tốt lần lượt cũng đến bên cạnh cô.
Trước là thiên chi kiểu tử Thịnh Triết, giờ là Niệm Ức.
Thiếu niên kia hung hăng tàn bạo, ngoại trừ lạnh nhạt vẫn là lạnh nhạt lại cúi đầu trước cô.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Niệm Ức, lòng bàn tay của cô ta suýt chút nữa bị móng tay đâm đến chảy máu.
Đến lúc cô ta lấy lại tinh thần thì chợt đối diện với ánh mắt của Thịnh Triết.
Thịnh Triết thu hồi ánh mắt, dịu dàng nói: “Sắp vào lớp rồi, chúng ta đi thôi.”
Hà Kiều theo bản năng đồng ý ngay: “Được.”
Vừa rồi… là ảo giác của cô ta sao? Ánh mắt đó giống như… giống như nhìn người chết vậy.
=====
Còn một ngày nữa là đến hội thi văn nghệ lớn nhất trong năm nay của trường học.
Học sinh ai nấy cũng háo hức mong chờ, dù sao học hành khổ cực lâu như vậy, khó khăn lắm mới có cơ hội được giải tỏa, nói không háo hức là giả. Thầy cô phải hét khàn cả giọng mới để học sinh chú ý vào bài vở.
Gần đây, Tô Đình hầu như đêm nào cũng tập luyện đến mồ hôi đầm đìa. Nhưng càng đến gần ngày thi, trái lại cô càng bình tĩnh, hôm nay cô quyết định không tập luyện nữa, đơn giản nghỉ ngơi để dưỡng sức cho ngày mai.
Hà Kiều bên kia cũng liều mạng tập luyện. Gia đình cô ta không cho cô ta nhảy múa là thật, vậy nên chỉ có thể lên trường, tập cùng với mọi người.
Nói đến đây, Hà Kiều không khỏi mười phần nắm chắc, bởi vì cô ta cầu xin cộng với động tác của cô ta không tồi, vậy nên cô giáo dạy múa kia đã đồng ý vì cô ta biên một bài nữa.
Cô giáo đó chính là cô Nguyễn. Cô vốn đang tiếc nuối vì Tô Đình, lại gặp được Hà Kiều, tuy cô ta vẫn kém hơn so với Tô Đình, nhưng chung quy vẫn không tồi, lại có cái miệng ngọt, vậy nên cô cũng không keo kiệt gì mà giúp cô ta biên tập một bài ngắn.
Đúng vậy, đáng lẽ ra Hà Kiều được xếp vào nhóm múa chung. Nhưng cô ta thấy Tô Đình được múa riêng, cô đương nhiên cũng không chịu thua kém.
Nhìn xem, ngay cả cô giáo của Tô Đình cũng thích cô ta rồi đây này.