Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 108



Chương 52

 

**“Điện hạ cứ cách vài ngày lại gửi thư cho ta?”**

 

Thịnh Kỳ chăm chú nhìn Ngộ Cát, khiến Ngộ Cát hoảng sợ. Tiểu hòa thượng định xoay người tiếp tục quét rác, nhưng vẫn bị gọi lại.

 

Thịnh Kỳ tiến đến trước mặt Ngộ Cát, liếc nhìn bóng dáng Tống Trừ Nhiên bị Thục phi nắm tay đi càng xa, lại lần nữa hỏi: “Vì sao?”

 

Tiểu hòa thượng chỉ ở chùa miếu làm sao chịu nổi áp lực này, đoán rằng nam tử trước mắt có quan hệ không hề tầm thường với Tống thí chủ. Sau một lúc do dự, Ngộ Cát rũ đầu run rẩy mà kể hết nguồn gốc việc xin xăm.

 

Nghe Ngộ Cát kể lại rằng Tống Trừ Nhiên đã nhiều lần cầu xăm, cố ý cầu cho được hạ hạ thiêm, Thịnh Kỳ sắc mặt trầm xuống đáng sợ.

 

Chẳng phải là lo lắng hắn cùng huynh trưởng nàng sẽ gặp rủi ro nên đến chùa Kim Diệp cầu phúc, mà rõ ràng là không chịu bỏ qua cho đến khi rút được hạ hạ thiêm, cố ý dùng thứ này làm cớ.

 

Rõ ràng biết nàng đã từng lừa hắn, chính mình cũng đã tự nhủ nhiều lần rằng nàng không có hại hắn, không nên so đo, nhưng khi nghe xong toàn bộ sự tình chân thật, hắn vẫn không thể không tức giận.

 

Thịnh Kỳ thở dài, cố gắng xua tan cảm xúc tích tụ trong lòng, ra hiệu cho Ngộ Cát lui ra, rồi chắp tay sau lưng đi về phía chủ các nơi Thục phi và Tống Trừ Nhiên đang ở.

 

Tống Trừ Nhiên và Thục phi đều quỳ trên đệm trong chủ các, chắp tay trước n.g.ự.c nghiêm túc cầu phúc. Tống Trừ Nhiên miệng lẩm bẩm, dù không ra tiếng nhưng rõ ràng nàng đang nói rất nhiều thứ với Phật Tổ.

 

Hắn nhìn thấy Tống Trừ Nhiên thành kính như vậy, đột nhiên cảm thấy động lòng.

 

*

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Toàn bộ buổi trưa, Thịnh Kỳ không nói một lời. Sau khi rời hoàng cung và trở về phủ đệ, hắn liền đi thẳng vào thư phòng, mãi đến đêm khuya mới quay lại phòng ngủ.

 

Ban đầu hắn nghĩ rằng Tống Trừ Nhiên có lẽ đã sớm nghỉ ngơi, trở về sẽ làm nhiễu giấc ngủ của nàng, nên hắn định ngủ luôn trong thư phòng, ngày mai khởi hành sớm.

 

Hắn gọi Đông Phúc, người vẫn luôn chờ bên ngoài, vào thư phòng chuẩn bị đệm chăn cho mình. Kết quả lại được Đông Phúc báo rằng Tống Trừ Nhiên vẫn chưa nghỉ ngơi, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng.

 

Hắn không ngờ rằng Tống Trừ Nhiên sẽ chờ mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khẩn trương, liền dập tắt đèn trong thư phòng rồi trở về phòng ngủ.

 

Tống Trừ Nhiên đang chán chường dựa ngồi trên giường La Hán, tay chống đầu, nhìn Hàn Nguyệt giúp nàng mang đến một quyển thoại bản.

 

Nhưng tâm tư nàng không ở đó, quyển sách không thể lọt vào mắt.

 

Nàng biết rằng khi ở chùa Kim Diệp, sắc mặt Thịnh Kỳ càng tệ hơn so với trong cung, có lẽ vì Ngộ Cát đã nói với hắn chuyện nàng cố ý cầu hạ hạ thiêm.

 

Điều này không trách được Ngộ Cát, nếu Thịnh Kỳ chất vấn, ngay cả những thích khách được huấn luyện kỹ càng cũng phải khẩn trương, huống chi là một tiểu hòa thượng.

 

Nếu Thịnh Kỳ đã biết chuyện đó, nàng nghĩ tốt nhất là đợi hắn trở về để giải thích, nhưng mãi đến đêm khuya Thịnh Kỳ vẫn không xuất hiện. Nàng mới bất đắc dĩ kêu Đông Phúc thay mình truyền lời, rằng nàng vẫn chờ hắn trở về phòng ngủ.

 

Bằng không với tính tình của Thịnh Kỳ, có lẽ hắn sẽ trực tiếp ngủ lại trong thư phòng.

 



Quả nhiên, sau một khoảng thời gian ngắn, Thịnh Kỳ đã trở lại.

 

Nghe thấy tiếng động ngoài phòng, nàng vội vàng buông cuốn thoại bản, ngồi thẳng người, còn cố ý thanh thanh giọng nói.

 

Nhìn Thịnh Kỳ đẩy cửa bước vào, nàng cố gắng bày ra vẻ mặt tức giận, đôi mắt nhỏ nhíu lại, trông có vẻ đáng yêu.

 

Thịnh Kỳ bước vào phòng, nhìn thấy biểu tình tức giận nhỏ của nàng, hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười.

 

Đây là nàng đang giận vì hắn trở về muộn? Nhưng nàng lại có tư cách gì để tức giận?

 

"Điện hạ, chúng ta nói chuyện đi."

 

Thấy Thịnh Kỳ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, Tống Trừ Nhiên vội vàng từ giường La Hán đứng dậy, chạy bước nhỏ đến trước mặt Thịnh Kỳ: "Điện hạ làm gì ở trong thư phòng suốt buổi trưa?"

 

Thịnh Kỳ hơi nhướng mày, lời nói lạnh nhạt: "Lại Bộ và Hộ Bộ đều gửi đến các quyển trục liên quan đến Nghi Nam, trước khi đi ta phải xem xét, còn có thể làm gì?"

 

Nghe Thịnh Kỳ trả lời, Tống Trừ Nhiên ngẩn người trong chốc lát, rõ ràng không nghĩ đến tình huống này. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nàng nhận ra rằng việc nghi ngờ Thịnh Kỳ chỉ vì một lý do không ổn chút nào.

 

So với nàng đang bực bội, Thịnh Kỳ hiển nhiên còn có những chuyện quan trọng khác phải làm.

 

Ngày mai Thịnh Kỳ phải khởi hành đi Nghi Nam, hắn cần phải hiểu rõ tình huống ở đó trước, nên mới nhốt mình trong thư phòng vì công vụ bận rộn.

 

Nàng lại tưởng rằng hắn chưa nguôi giận, tình nguyện ở thư phòng cũng không muốn gặp nàng. Trước mắt xem ra, nàng có chút tự mình đa tình.

 

Bỏ qua chút quẫn bách mà "Nga" một tiếng, ngữ khí nói chuyện cũng nhu hòa hơn nhiều: "Còn tưởng rằng điện hạ giận ta, cả buổi chiều ta đều nghĩ nên giải thích với điện hạ như thế nào."

 

Nàng vừa nói xong, liền co quắp xoay người định bước đi, nhưng mới bước được một bước đã bị Thịnh Kỳ nắm lấy cổ tay.

 

“Một khi đã như vậy, giải thích đi.”

 

Thịnh Kỳ vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, thậm chí không nhìn về phía nàng, chỉ nói một câu rồi ngồi xuống bàn tròn.

 

Hắn giơ tay rót một ly trà cho mình, lòng bàn tay vuốt nhẹ miệng ly, giả vờ như chẳng hề để ý mà chờ nàng mở miệng.

 

Tống Trừ Nhiên nhìn thấy Thịnh Kỳ với động tác quen thuộc nhỏ nhặt này, có chút hoảng thần, không khỏi nhớ đến trong nguyên thư mọi người đều nói Thịnh Hằng là hoàng tử giống Khang Thiệu Đế nhất, vì thế mà cuối cùng được nhiều người ủng hộ.

 

Khi Thịnh Hằng đăng cơ trở thành tân đế, Tuất Kinh cũng luôn truyền rằng hoàng tử giống tiên đế nhất đăng cơ, Tuất Kinh sẽ ngày càng thịnh vượng.

 

Nhưng Thịnh Hằng chỉ là cố ý bày ra mặt ôn tồn lễ độ giống Khang Thiệu Đế, chứ không phải thật sự giống. Hơn nữa, tính cách này cũng chỉ là giả bộ, còn những chi tiết nhỏ thì không có.

 

Thịnh Kỳ khi suy nghĩ thường thưởng thức đồ vật trong tay. Hắn có mặt ôn nhu, nhưng trong đối nhân xử thế lại lấy sự nghiêm túc làm chủ, những điều này giống hệt Khang Thiệu Đế.

 

Những thói quen nhỏ này, có lẽ do từ nhỏ đã ở bên Khang Thiệu Đế, vì tôn kính phụ thân, quan sát phụ thân mà học được.

 

Nàng thấy động tác trên tay Thịnh Kỳ, liền thu hồi cái ly, trở về với hiện thực, cười cười hướng Thịnh Kỳ, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.