Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ

Chương 88







Nhưng anh chỉ có thể tận hưởng việc này trong vài ngày. Vì mấy nữa trời nắng lên, ở nơi mà hệ thống thoát nước còn cũ kỹ, anh lại phải tiếp tục xách nước bằng tay để tưới, thật sự là phải tưới bằng cả mạng sống.

Và sau này anh sẽ còn bận nữa, vì vụ mùa sẽ được thu hoạch vào tháng tới.

Vương Nhị Anh hiếm khi đến làm việc, nên anh ta đi tới và hỏi: “Anh Chu, bọn anh đang nói gì vậy?”

“Này, hôm nay là ngày lành tháng tốt. Nhị Anh cũng đã đến làm việc rồi kìa” Lý Thái Sơn nói.

Vương Nhị Anh trợn mắt nhìn anh ta.

Chu Lâm hỏi anh ta: “Anh có muốn lấy lại tiền của mình không?”

Vương Nhị Anh gật đầu nói: “Muốn lấy lại”.

Chu Lâm chỉ là tùy tiện hỏi, không ngờ là anh ta muốn lấy lại.

“Thật à? Nhiều tiền như thế, anh thực sự còn tiền? Anh làm thế nào mà có tiền vậy?” Lý Thái Sơn kinh ngạc vội vàng hỏi.

Vương Nhị Anh coi thường nói: “Tôi làm sao có nhiều tiền như vậy được, là Dương Nhược Tình nói giúp để cô ta trả lại”.

Lý Thái Sơn càng kinh ngạc: “Nhiều tiền thế mà cô ta cũng trả lại ư?”

“Tôi cũng không biết cô ta có tiết kiệm trước hay không, dù sao tôi cũng nhờ mẹ giữ tiền”. Vương Nhị Anh đau lòng nói.

Một khi tiền đã vào tay mẹ thì không thể nào lấy lại được.

Nhưng quên đi, cuối cùng anh ta cũng không được lợi gì, sau khi ăn quá nhiều đồ ăn của anh ta, cô gái Mã Quyên đó chỉ muốn chia tay với anh ta thôi.

Nhưng cũng may trong tay anh ta còn có tiền, còn dư rất nhiều tiền từ vụ đổi đồng tiền cổ, mấy ngày nay anh ta đều đến chỗ quả phụ họ Dương để giải trí, điều này còn đáng giá hơn nhiều.

"Tôi thấy gần đây nữ thanh niên trí thức Dương đó khá nổi tiếng." Lý Thái Sơn nói: "Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô ấy thì anh tư nhà họ Trần đã yêu cô ấy rồi. Và Hoàng Hữu Tài cũng thế, vì thế mà hai người họ đã đánh nhau!"

"Anh tư nhà họ Trần còn đánh nhau với Hoàng Hữu Tài sao?" Chu Lâm tò mò.

“Đúng vậy, những ngày trời mưa, một người đến tặng cá cho cô ấy, một người đến tặng lươn. Họ bất đồng quan điểm và đánh nhau trước cửa nhà ông Tảo. Nhưng người phụ nữ đó không thích họ, không hề thích một chút nào. Thế là bọn họ bắt đầu đánh nhau.”

Gia đình Lý Thái Sơn sống gần gũi với gia đình ông Trần nên họ biết rõ.

"Dương Nhược Tình xinh đẹp như vậy, nhà lại giàu có, lại đến từ một thành phố lớn, nếu có thể cưới được cô ấy, sau này con của anh ta sẽ có một gia đình ở thành phố lớn." Vương Nhị Anh nói.

Nếu không phải vì đã chịu đựng Mã Quyên nhiều như vậy, hẳn là anh ta cũng muốn thử theo đuổi Dương Nhược Tình, dù sao anh ta cũng nghĩ rằng mình rất tốt.

Khi họ đang nói chuyện, chủ đề chuyển sang Chu Lâm.

"Nói đến đây, anh Lâm, anh vẫn chưa gặp bố vợ và mẹ vợ phải không?"

Chu Lâm rất bình tĩnh: "Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, bây giờ con trai tôi vẫn còn nhỏ."

Anh không có ấn tượng tốt với bố vợ, mẹ vợ vì anh đã nghe vợ nói về hoàn cảnh gia đình nhà họ Bạch.

Cô là cô con gái duy nhất trong nhà, bố mẹ cô nhất quyết giữ cô lại để tìm người ở rể, thậm chí còn cân nhắc đến cả một kẻ như con cóc ghẻ.

Cô vốn là con một, không cần phải về quê nhưng lại kiên trì và đăng ký tự mình rời đi, thực chất là để trốn khỏi ngôi nhà đó.

Bạch Minh Châu không hề che giấu bất kỳ điều gì và rất thành thật trong chuyện này.

Nhưng khi Chu Lâm nghe được lời này lại cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nghĩ tới vợ mình trước đây đã sống cuộc sống như thế nào. Như thế mà là cha mẹ ruột hay sao? Hiếm có cô con gái nào lớn lên trong môi trường như thế mà lại vẫn tốt bụng và xuất sắc như vậy?

Nhưng có lẽ số mệnh đã định sẵn khiến cô phải đến đại đội Ngưu Mông để cưới anh và bắt đầu một gia đình mới cùng anh.

Sau khi Bạch Minh Châu kể xong tình hình trong nhà, cô nói với anh: "Em không có người nhà ủng hộ, anh bắt nạt em thì em cũng không có chỗ để phàn nàn. Anh muốn bắt nạt em thì cứ việc”.

Chu Lâm thật sự muốn ức h.i.ế.p cô, làm cho cô phải rên rỉ.

Anh thật sự thấy thương tiếc cho vợ mình!

Không cần người khác đến, kể cả bố vợ, mẹ vợ có đến, nếu ông ta không coi vợ anh như con gái thì anh sẽ không để ông ta yên!

Với anh một người vợ đáng giá ngàn quân!

Chu Lâm đang làm ruộng, còn Bạch Minh Châu thì ở nhà chăm sóc bọn trẻ.

Đô Đô và Đâu Đâu sinh vào cuối tháng Ba, bây giờ đã là cuối tháng Sáu. Trong chớp mắt, các bé đã được ba tháng tuổi.

Bạch Minh Châu vốn lo lắng một mình cô không thể cho hai anh em b.ú được, nhưng hóa ra chỉ cần có đủ thức ăn thì không có đứa trẻ nào không được b.ú sữa mẹ.

Dù nhu cầu của hai anh em có lớn đến đâu cô cũng có thể đáp ứng được.

Vì đồ ăn của cô rất ngon, rất phong phú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-88.html.]

Sau khi cô ở cữ, Chu Lâm đã đi đi lại lại mua thêm vài con gà mái già về hầm cho cô, mười ngày anh phải hầm cho cô một con.

Những hôm trời mưa, anh còn đi lấy cho cô vài cái chân giò lợn, dùng để làm đậu phộng chân giò lợn và một miếng thịt ba chỉ lợn để cô làm bánh bao ăn.

Ngày thường, Cố Quang Thu vẫn đánh bắt được cá.

Vậy nên cô thực sự không thiếu dinh dưỡng, nhưng dù ăn như thế này cô cũng không tăng cân nhiều.

Đúng như mợ út đã nói, mọi thứ mà cô ăn đều trở thành đồ ăn cho hai đứa trẻ, vì thế mà hai đứa trẻ ba tháng tuổi Đâu Đâu và Đô Đô thực sự rất mập.

Mấy ngày nay chú Trương đã làm xong xe đẩy em bé, ông cũng không nhận bất cứ đồng nào mà Bạch Minh Châu định đưa cho ông.

Bạch Minh Châu biết ông rất thích hai anh em nên cô không cố chấp mà chỉ giữ trong lòng.

Thấy thời tiết hôm nay đẹp nên cô đưa hai anh em đi dạo, dạo xong một lúc liền quay về nhà.

Nam chính và nữ chính đều ở đại đội Ngưu Mông. May mắn to lớn này rơi xuống khiến đại đội Ngưu Mông không muốn tốt cũng không được.

Vậy nên thu hoạch vụ hè năm nay thực sự là một vụ thu hoạch lương thực có sản lượng cao!

“Phân bón chúng ta ủ thật sự rất tốt. Có khả năng sản lượng thu hoạch lương thực năm nay sẽ nhanh chóng đuổi kịp sản lượng của đại đội khác có thể xin được phân bón hóa học!” Chú Trương nói.

Ông đội trưởng cũng rất hài lòng, nhưng mà vẫn nói: “Nếu so sánh với phân hóa học thì chắc chắn là kém. Tôi cũng đã đi xem sản lượng mà người ta dùng phân hóa học thực sự cao hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể nói là kém nhiều được. Phân lợn này cũng thật sự rất màu mỡ.”

Năm nay họ nuôi nhiều lợn như vậy, tất cả đều lấy ra để ủ làm phân bón. Họ còn làm riêng vài cái thùng phân để ủ phân.

Người ta nói rằng tất cả cây trồng và hoa màu đều hoàn toàn phụ thuộc vào phân bón, điều này không phải đúng như vậy sao?

Hoa màu đã chín thì việc tiếp theo đương nhiên là phải thu hoạch.

Lúc này, cũng không khác với khi đánh giặc là bao. Bởi vì lúc này bầu trời giống như khuôn mặt của trẻ con, một giây trước vẫn còn rất êm đẹp, nhưng ngay sau đó có thể bị mây đen giăng đầy.

Đây chính là lương thực cho tất cả mọi người nên không phải họ phải nắm chắc việc thu hoạch thì mới an tâm sao?

Thời gian thu hoạch vụ hè cũng không dài lắm, chỉ mất khoảng nửa tháng. Nhưng dù như vậy, tất cả mọi người đều mệt đến mức như tróc một lớp da!

Bắt đầu từ ngày gặt đầu tiên, khoảng bốn giờ sáng tất cả mọi người đều phải tập hợp và xuất phát. Khi đến ruộng thì trời vẫn còn chưa sáng, đến khi trời sáng rõ thì tất cả mọi người đều đã thu hoạch được khá nhiều lương thực rồi.

Hơn nữa hôm nay trời cũng rất nóng nên khi thu hoạch lương thực trên đồng, thật sự rất giống như đi nướng chín người.

Dù chăm chỉ như Trương Hiểu Mai thì cũng không dám tham gia vào việc thu hoạch như vậy. Quá nóng, quá mệt mỏi, nếu mà bị cảm nắng thì sẽ mất nhiều hơn được.

Ngay cả những người phụ nữ mang thai khác cũng vậy, đương nhiên cũng có những người rất khỏe mạnh. Thậm chí họ còn không thèm để ý việc này, mà đội thêm mũ rồi đi thẳng xuống ruộng làm.

Bởi vì khi thu hoạch lương thực vụ hè thì công điểm tương đối cao.

Trước đó, tổng công điểm của đàn ông là mười điểm, thì hiện tại có thể có mười hai điểm, nhiều hơn hai điểm.

Tổng công điểm của phụ nữ là bảy điểm, thì hiện tại là chín điểm.

Tất cả đều là do ông đội trưởng muốn cổ vũ mọi người nhanh chóng thu hoạch. Đương nhiên không chỉ có riêng đại đội của họ như vậy, những đại đội khác cũng tương tự.

Cho nên những gia đình bình thường đều không muốn bỏ lỡ giai đoạn kiếm nhiều công điểm như vậy.

Chu Lâm cũng giống như vậy. Bình thường làm những việc nhà nông đó, anh chỉ lấy tám điểm nhưng lần này anh sẽ lấy mười hai điểm!

Khi thu hoạch lúa, anh đã dẫn đầu và bỏ rất xa người khác.

Không đơn giản chỉ là thu hoạch lúa mà còn cả những việc khác, anh không hề tiết kiệm một chút sức lực của bản thân.

Tất cả những biểu hiện của anh đều được người khác nhìn thấy. Tuy rằng họ cũng chưa nói gì nhưng tất cả đều biết rằng Chu Lâm thực sự có chút ngầu!

Trước kia, anh đã bao giờ làm việc một cách nỗ lực như vậy đâu? Anh vô cùng lười biếng.

Nhưng hiện tại, anh chính là không tốt cũng chẳng xấu. Mỗi ngày anh làm việc không ngừng nghỉ. Hiện tại, anh thu hoạch lương thực cũng thật sự rất cần mẫn.

Chính là nói anh đã không sống giống như trước đây!

Tất cả mọi người đều làm việc cùng nhau, đến giữa trưa cũng cùng nhau mang cơm trưa ra ăn.

Khi anh mang cơm trưa của mình ra, thật sự làm cho những người khác phải nhìn lại đồ ăn của mình, không còn vị gì nữa.

Nhắc đến việc này thì trách nhiệm phải đặt lên người Bạch Minh Châu.

Bởi vì cơm trưa chính là do cô làm.

Bạch Minh Châu bị vướng hai đứa nhỏ nên không có cách nào có thể tự mình đưa cơm đến. Nên sau khi cô nấu xong cơm trưa cho Chu Lâm thì nhờ thím Trương mang cơm cho anh.

Vốn dĩ cô cực kỳ đau lòng vì Chu Lâm tham gia thu hoạch vất vả đến mức về nhà đều có thể ngủ quên trên giường. Ngay cả khi chơi với con một chút, anh cũng có thể ngủ say trong chớp mắt. Anh mệt mỏi đến mức nào vậy?