Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 87: Mắng



Chí Nhân, Chí Dũng và Chí Nghĩa là ba người đang bị giam trong cục cảnh sát. Trương Chí Hào nào dám trả lời, gã á khẩu, ậm ừ mãi thôi.

Ánh mắt ông cố dần hiện lên vẻ thất vọng, tuy chỉ lướt qua lại khiến Trương Chí Hào khó chịu vô cùng. Gã buộc bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: "Thưa ông, cháu đã sai cấp dưới đi tìm hiểu tin tức, nhưng bọn cảnh sát giao quá ranh ma..."

Lời chưa dứt đã bị tiếng cây gậy chống xuống nền gạch làm cho ngừng lại. Ba tiếng cộp, cộp, cộp như gõ thẳng vào xương sống của Trương Chí Hào. Trước mắt gã dường như xuất hiện hình ảnh của đám người cả trai lẫn gái đang máu me bê bết, bên tai dường như đang văng vẳng tiếng họ gào thét thảm thiết. Mặt gã tái đi, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Trương Chí Hào cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ toàn thân, hoà vào cốt tuỷ.

Gã sợ!

Nhưng, trong phòng này, chẳng ai để ý đến sự sợ hãy của gã. Ông cố nắm chặt lấy cây gậy đầu sói. Gân xanh hiện lên. Ông gõ mạnh xuống đất, giọng đanh thép đầy nội lực: "Đồ ngu! Tao đã nói đi nói lại nhiều lần, bước chân ra khỏi núi thì làm chuyện gì cũng dĩ hoà vi quý, khi nào đã nắm chắc trong tay thắng lợi thì mới dồn sức tấn công, một kích hạ gục kẻ thù.

Mày vừa được trọng dụng, chức vị chưa có, quyền lực cũng không mà lại ra mặt chống đối với cục cảnh sát, để bây giờ chỉ có một việc nhỏ nhoi cũng bị người lấy cớ để chèn ép. Thật là ngu không ai bằng!"

Quyền lực ai mà chẳng mê? Nhưng người thông minh thường giữ sức âm thầm, kẻ ngu dốt có một ít lại khoe ra cho thiên hạ. Ngu ơi là ngu!

Trương Chí Hào bị ông cố mắng mà không dám ngẩn đầu. Lúc này, hắn cũng đã biết bản thân quá nóng vội. Nếu hắn và cục cảnh sát ở chung hoà bình với nhau thì chuyện chưa chắc sẽ khó khăn như vậy.

Thấy gã ủ rũ, như chó rớt xuống mương như vậy, mắt ông cố hiện lên vẻ ghét bỏ, giọng hận rèn sắt không thành thép: "Ngồi trơ ra ở đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị quà cáp. Cục cảnh sát lớn như vậy, không lẽ mày còn không tìm được người để hỏi thăm sao?"

"Cháu đã tìm người..."

"Câm miệng!" Ông cố giận tái mặt, quát to: "Tao muốn bổ cái đầu mày ra xem bên trong chứa gì? Mày không thể dùng não để suy nghĩ sao? Mày đi nhờ vả người ta mà mày đi tay không, giọng điệu bề trên thì ai mà thèm để ý? Mày nghĩ mày là ai? Nếu mày là ông này bà nọ thì tao không nói, đàng này mày chả là cái thá gì cả.

Nhanh lên! Chuẩn bị lễ cho dày vào!"

Sao ông cố biết được việc làm của Trương Chí Hào? Chuyện này phải kể đến việc ba thôn dân bị bắt kia. Sau khi họ bị bắt, có cán bộ đến thôn để thông báo. Ông cố cả và thôn Đá đen đều ngẩn ngơ. Bởi trong mắt họ, Trương Chí Hào là "quan lớn" ở huyện, gã chắc chắc chăm sóc người cùng thôn. Vậy gã chăm sóc kiểu gì mà ba người đều phải ngồi tù rồi?

Ông cố lật đật dẫn người lên huyện. Trước khi gặp Trương Chí Hào, ông cũng cho người hỏi thăm một vòng. Gã làm việc phô trương, còn đối đầu gay gắt với cục cảnh sát, khiến cả cục cảnh sát căm ghét vô cùng. Đã vậy, khi gã có việc nhờ cũng không thèm uốn mình cầu cạnh mà lại giỏ giọng hống hách bề trên, người ta để ý mới là lạ đó. Ông cố nghe nói mà giận sôi máu. Thật là ngu hết thuốc chữa.

Trương Chí Hào thấy ông cố như ngọn núi lửa phun trào thì run rẩy bò dậy đi chuẩn bị quà cáp. Cũng tại gã không được ăn học đàng hoàng nên tầm nhìn chỉ trong vòng mấy bước chân. Dạo gần đây xét được vài nhà, tham được ít tiền, nắm được xíu quyền lực thì lòng dạ đã bành trướng hết cỡ, mưu toan chèn ép và cướp đoạt quyền lực từ cục cảnh sát. Chẳng ngờ rằng bên cảnh sát có căn cơ vững chắc hơn, muốn đánh vỡ không phải chuyện một ngày một bữa.

Gã mà biết trước kết quả như vậy thì từ đầu đã giả bộ nước giếng không phạm nước sông rồi âm thầm chờ cơ hội.

Gã nghĩ đến đây, ánh mắt lại thay đổi. Đám cảnh sát quèn này thật không biết điều. Thời tiết đã thay đổi rồi mà còn chẳng hay. Chờ xem, đợi gã có thêm một ít quyền lực, gã thề muốn cho cả đám biết tay.

Trương Chí Hào lẩm nhẩm trong lòng, tay lại quơ nhanh. Gã nhìn sọt đồ vật mà đau lòng, muốn vươn tay thả lại vài món đồ thì thấy cái liếc mắt sắc lẹm của ông cố. Tay gã rụt lại, không dám tiếp tục vuốt râu hùm.

Đồ vật được nhanh chóng đưa đi. Cả đám người nín thở chờ đợi. Căn phòng im phăng phắt. Trương Chí Hào lắp bắp ngỏ ý muốn đưa ông cố và mọi người đi ăn trưa nhưng bị tù chối.

Dương Gia Nghi hoạt động chân mình một chút. Cô đứng hồi lâu đã khiến nó bị tê dại. May đây là hẻm cụt, không có nhà dân, nếu không còn phải lo lắng tránh người.

Cô gái nhỏ quyết định chờ một chút xem có nghe được gì nữa không. Nhân vật ông cố này làm cô nhận thấy được sự nguy hiểm, cần biết họ muốn làm gì mới có thể lên kế hoạch phòng vệ và đánh trả.