Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 122: Khi nào em mới xuất hiện?



Gần đây, Trình Diệu Vi cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của cô với Tư Tử Phàm. So với ngày đầu cô gặp, anh ta không ngốc nghếch như cô nghĩ. Anh phù hợp với vị trí chủ tịch của một công ty lớn, đồng thời cũng hợp đóng vai một người chồng mẫu mực. Từ chuyện Tư Tử Phàm giúp cô thu thập bằng chứng từ những mảnh thủy tinh vỡ, cảm nhận của cô về anh đã đổi khác.

Tại nhà họ Trình, hai mẹ con Lâm Thu Hiền đang trò chuyện với nhau về những việc xảy ra trong thời gian gần đây. Trình Diệu Lan cầm miếng gà rán lên rồi bĩu môi:

“Cái này làm sao mà ăn được?”

“Ban nãy khi có Trình Diệu Vi ở đây, chẳng phải con ăn uống rất ngon lành còn gì. Mẹ là mẹ của con còn không hiểu nổi con mấy ngày nay nữa là…”

“Mẹ, lần sau nếu thấy con ăn những thứ này, mẹ phải tuyệt đối ngăn cản con đấy.”

Trình Diệu Lan thực sự lo lắng cho cơ thể của mình. Bình thường cô nóng bỏng, quyến rũ là thế mà chỉ mới mấy ngày, mặt đã tròn như bánh bao rồi.

“Mẹ nhìn mặt con mà xem, vừa xấu vừa nổi mụn.” Soi mình trong gương, Trình Diệu Lan thực sự cảm thấy suy sụp. Với bộ dạng như thế này, cô còn dám ra ngoài gặp mặt ai nữa.

Bà Lâm Thu Hiền nhìn con gái bảo: “Mẹ cứ tưởng sau khi bị Trình Diệu Vi vạch trần, con buồn nên mới buông thả bản thân, thay đổi khẩu vị. Mẹ đâu có biết…”

“Người đó chắc chắn không phải là con rồi.” Trình Diệu Lan vừa soi gương vừa khẳng định.

Trong khi hai người họ còn đang cùng nhau giải đáp những chuyện kỳ lại vừa qua, người làm đã tới thông báo rằng Trình Diệu Vi đã quay trở lại.

Chưa kịp nói gì, họ đã thấy Trình Diệu Vi bước vào, mang theo một cái va li lớn. Chẳng lẽ cô ta muốn dọn về đây ở sao? Đó chính là suy nghĩ chung của bọn họ.

Ngay lập tức, đầu bọn họ nhảy số, cho rằng mối quan hệ của Trình Diệu Vi với Tư Tử Phàm không được tốt nên mới dọn về đây sống. Để thăm dò đối phương, Trình Diêu Lan hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không, tôi chỉ muốn về đây sống một thời gian thôi.” Trình Diệu Vi đáp. Nhìn bộ dạng hiện tại của người đối diện, cô biết rằng Trình Lan vẫn chưa quay trở lại.

“Diệu Vi, sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”

Nhận ra thái độ khác thường của Trình Diệu Vi, cô ta lên tiếng hỏi. Bất ngờ thay, người mà cô ta cho rằng là kẻ thù của mình nay lại nở nụ cười: “Không có gì cả. Thôi khuya rồi, em cũng nên ngủ sớm đi.”

Trên đường trở về nhà, Trình Diệu Vi hỏi hệ thống làm sao để có thể gặp được em gái của mình. Hệ thống trả lời rằng khi Trình Diệu Lan ngất xỉu hoặc ngủ thiếp đi. Do đó, cô phải dùng đến hạ sách này.

Thấy thái độ của Trình Diệu Vi dành cho con gái mình đã thay đổi theo chiều hướng tích cực, bà Lâm Thu Hiền dựa vào đó để nói thêm: “Không ngờ tình cảm của hai chị em lại tốt như vậy. Diệu Vi, con hãy giúp em nó nói với Tử Phàm một câu đi. Để con bé ở nhà suốt nó sẽ u uất mất.”

Dù cô biết trong cơ thể của Trình Diệu Lan một lúc nào đó sẽ có em gái cô xuất hiện nhưng không vì thế mà Trình Diệu Vi chịu nhượng bộ trước yêu cầu của bà Lâm Thu Hiền:

“Công ty của nhà họ Trình chưa đủ lớn à? Tại sao cứ muốn tới nhà họ Tư làm việc vậy?”

Chỉ một lời nói của cô đã khiến mặt bà Lâm Thu Hiền đông cứng lại. Những tưởng cô sẽ giúp đỡ em mình nhưng không, Trình Diệu Vi còn lạnh lùng, tuyệt tình hơn thế.

Dứt lời, Trình Diệu Vi trở về phòng, sai người làm xách va li đi theo cô. Nếu ở đây thêm một chút, cô sẽ tức đến mức phát điên mất.

Trình Diệu Vi đi rồi, ở trong phòng khách, Trình Diệu Lan và Lâm Thu Hiền nhìn nhau khó chịu: “Tại sao nó lại chuyển về đây sống cơ chữ? Mẹ không muốn ngày nào cũng gặp mặt nó đâu.”

Suy cho cùng, đây cũng là nhà của Trình Diệu Vi, cô về đây sống cũng là lẽ đương nhiên.

Nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt, Trình Diệu Lan ngáp ngắn ngáp dài: “Thôi, không nói chuyện này nữa, con lên lầu đi ngủ đây.”

Cô ta vừa xoay người, bà Lâm Thu Hiền đã ra sức ngăn cản: “Diệu Lan, con không nên đi ngủ ngay lúc này. Con không nhớ sao, mỗi khi con ngủ rồi tỉnh dậy sẽ biến thành người khác ngay.”

Không lo lắng được nhiều như thế, Trình Diệu Lan nói với bà: “Mẹ, da con đã xấu rồi, nếu còn thức khuya nữa sẽ hỏng mất.”

Từ nãy tới giờ, Trình Diệu Vi không sao chợp mắt được. Cô không dám ngủ vì bận lắng nghe âm thanh của phòng bên cạnh. Chỉ một tiếng động nhỏ, có khi em gái cô sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, Trình Diệu Vi sẽ nhào ra khỏi phòng ngay.

Hệ thống nói với cô rằng Trình Lan đã thức dậy lúc ba giờ sáng và đi ra ngoài, mang lại bộ đồ cũ của ngày hôm trước. Nếu như sự việc đó tái diễn một lần nữa, Trình Diệu Vi sẽ là người đầu tiên nói chuyện với Trình Lan, Nghĩ tới cảnh em gái phải đi lang lang khi trời còn chưa sáng, cô xót xa tận ruột gan.

“Khi nào em mới xuất hiện đây?”