Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 11: Hoắc Thuần Du



Tịch Nhiên rời đi, nhưng cô không hề về nhà, lần này cô lại đến chợ đen một chuyến. Hôm trước nghe ông Trương kể về một người, hôm nay cô liền muốn gặp anh ta để nhờ chút chuyện.

Chỗ này không phải nơi tầm thường, nên việc ăn mặc diêm dúa hay bất kì hành động khoa chương nào cũng đều có thể dẫn đến tai họa khó lường.

Lần trước trải nghiệm, Tịch Nhiên cũng biết chỗ này lộn xộn nên đã hết sức cẩn thận, nhưng một cách thần kì nào đấy thì cô vừa đặt chân tới đã dụ tới một đám lưu manh chặn đầu.

“Thằng nhóc gầy còm này, mày giấu thằng kia chỗ nào rồi?”

Tự nhiên bị coi thành phạm nhân bị tra hỏi, Tịch Nhiên rất không thoải mái nhìn thẳng trực diện lũ người kia, trầm giọng nói:

“Nếu nhắm vào tiền của tôi thì né sang một đống, tránh cho việc nằm một đống rất bừa bãi.”

Ý tứ rõ ràng, không né ra thì cô không ngại cho bọn họ một trận ra trò.

Nhưng tiếc bọn họ không hiểu, đám lưu manh đần độn chỉ nhìn thấy sự xấc xược của một kẻ vô danh tiểu tốt. Bọn họ rõ ràng không thích thái độ đó của cô.

Trong khi Tịch Nhiên sơ hở quay đi, có một tên lại chạy lên kiếm chuyện. Hắn ở phía sau định đánh vào cô, chỉ tiếc cô lại không phải người dễ bị tính kế như thế.

Cô tránh một cách dễ dàng, sau đó lại quay lại bá khí trừng mắt dọa cho bọn họ một trận. Bọn họ thấy sát ý từ bóng lưng gầy gò của kẻ bé nhỏ trước mặt, lại bất giác bị làm cho sợ đến phát run.

“Biến.”

Đến lúc này một đám lưu manh to xác vẫn dũng mãnh như thế, nhưng lại co thành một dúm. Một đám người tuy có đông thật, nhưng chẳng có kẻ nào dám đứng lên trước để thị uy với Tịch Nhiên cả.

“Mày được lắm! Cứ đợi đấy, tao nhất định có ngày cho mày biết mặt!” Tên thô kệch kia đứng lên trước, nói được câu này cũng dẫn mấy anh em chạy đi mất.

Cô chỉnh lại cái mũ trùm đầu, đi tới cạnh một cái thùng gỗ lớn, gõ nhẹ vào cái mặt gỗ cũ kĩ.

“Đừng trốn nữa, ra được rồi.”

Sau đó thì bên trong thùng phát ra tiếng cười khúc khích, lắp thùng rất nhanh chóng bị lật tung.

Bên trong ấy vậy mà lại là một người đàn ông cao lớn, anh ta ăn mặc khá đơn giản, nhưng lại rất thanh tú. Ngoại hình của anh ta cũng rất hút mắt, rất dễ khiến người khác có cảm tình. Khuôn mặt sáng trưng kia đập vào mắt, anh ta cười không ngớt từ khi nhìn thấy Tịch Nhiên.

“Tôi trốn kĩ vậy mà cậu cũng nhìn ra à? Cũng đỉnh đấy.”

Tên này tuy ăn mặc như người bình thường, nhưng cái áo sơ mi lại cố tình để không ba bốn cái cúc, kín kín hở hở lại rất điềm đạm, anh ta đẹp lại cười nhiều, thành thử lại trông hơi ngốc.

Nhưng cô không suy nghĩ đơn giản như thế.

“Anh là kẻ được nhắc tới trong lời của đám người kia à?”

“Phải, là tôi đây.”



“Tôi có quen anh không?”

“Không, nhưng sắp quen rồi.” Anh ta cố tình nở một nụ cười yêu nghiệt.

Tịch Nhiên lại dường như mất kiên nhẫn.

“Anh để bọn họ vây lấy tôi, đó là cách làm quen của anh à?”

“Haha, tôi không có ý đó, nhưng bọn họ vẫn bị cô đuổi đi một cách dễ dàng ấy thôi.”

Anh ta nói cứ như việc đó là việc vốn dĩ cô phải làm vậy.

Tịch Nhiên cô nghe chướng tai, liền không muốn dây dưa với người như vậy nữa.

Cô quay lưng rời đi, nhưng tên kia lại mặt dày bám theo cô cả chặng đường. Cô đi hắn đi, cô dừng hắn dừng, hành động này có khác gì đang trêu cô chứ.

Tịch Nhiên tức giận nhưng không nói, nhân lúc anh ta không để ý lại đi nhanh hơn một bước. Hắn không chú ý thế là cũng chạy theo, cuối cùng hắn mất dấu cô, lại đụng phải đám người vừa nãy.

“A, em zai đây rồi. Chú khiến bọn này tìm hơi mất thời gian đấy.”

Trong sự ngỡ ngàng của anh, anh phát hiện hình bóng Tịch Nhiên phía xa với nụ cười ám ảnh. Anh ta bấy giờ mới biết, bản thân đã bị chơi một vố.

Bỏ lại kẻ bám đuôi phía sau, Tịch Nhiên rất vui vẻ rời đi. Đấy là kết cục cho kẻ ngu ngốc dám bám đuôi cô.

“Cô gái, hôm nay cô có gì vui thế?”

Cô không ngờ bản thân lại ngây ngốc cười chỉ vì chơi được người khác một vố. Cô thu lại ý cười, nghiêm chỉnh trở lại.

“Lão Trương, ông đừng cứ gọi tôi là cô gái nữa. Tôi có tên, gọi Chu Nhiên được rồi.”

Hai chữ Chu Nhiên này vẫn là khiến cô có cảm giác là chính mình hơn.

Ông lão đã sống đến chừng này tuổi, cũng hiểu ý, lên ông đã thay đổi cách xưng hô.

“Được rồi, vậy cậu hôm nay gọi tôi ra đây gấp là để làm gì?”

Vấn đề chính, cô tới đây vốn là có chuyện khác cần làm.

“Hôm trước nghe ông kể về một người, cái người tên Hoắc Thuần Du ấy. Ông biết hắn ta ở đâu không?”

“Cô muốn điều tra ai à?”

Người tìm đến Hoắc Thuần Du, đa phần có lý do để tìm người. Hoắc Thuần Du này không phải thám tử, nhưng khả năng của anh so với thám tử chỉ hơn không kém.



“Ừm, ông biết anh ta ở đâu không? Tôi muốn điều tra một số thứ.”

“Cô tốt hơn đừng hi vọng nhiều.”

Tịch Nhiên nghi hoặc:

“Anh ta thần bí lắm sao?”

Lão Trương lắc đầu, ông thành thực kể cho cô nghe.

“Không phải, Hoắc Thuần Du trái lại rất dễ tìm, anh ta cả ngày ở ngoài đường, cả khu chợ đen này không ai không biết mặt hắn. Không chừng khi nãy cô cũng đã gặp qua hắn ta rồi cũng nên.”

“Nhưng hắn ta không dễ nhờ đâu, nếu muốn hắn giúp rất khó bởi hắn là kẻ vừa không màng tiền tài danh vọng, lại không gần nữ sắc. Muốn dùng lợi ích dụ dỗ hắn thì chắc chắn không thể.”

Tịch Nhiên không bất ngờ mấy, những người tài giỏi thường khác người một chút, điều ấy cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng cô không định cứ vậy từ bỏ.

“Vậy nên làm gì, hẳn cũng có người có được sự giúp đỡ của anh ta rồi chứ?”

“Kể ra cũng lạ, hắn không có yêu cầu gì, nhưng lại nói làm việc theo cảm tính, đại loại là duyên phận gì đó.”

“Duyên phận? Anh ta là tín đồ phật giáo à?”

Tự dưng từ phía sau truyền đến một giọng nói, chen vào cuộc trò chuyện của hai người.

“Không phải, tôi chỉ là một tên tùy hứng thôi.”

Tịch Nhiên bị đánh động quay đầu, thế mà lại là cái tên vừa rồi.

“Anh sao lại ở đây?”

Ý của cô chính là, anh chưa bị đánh chết à?

Anh ta vẫn y như lúc nãy miệng vẽ ra một nụ cười không đổi nói:

“Cô tìm tôi, nên tôi xuất hiện.”

Tịch Nhiên nhìn tên cười ngây ngốc đần thối trước mặt, khó tin hỏi:

“Vậy anh là…”

Lão Trương không chần chừ tiếp lời:

“Là anh ta, Hoắc Thuần Du!”