Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 16: Hồi tưởng



Đoán tới đoán lui, ngờ cũng không thể ngờ bánh ấy lại có vị hoa hồng…

Tịch Nhiên buổi sáng ở chỗ Hoắc Thuần Du mới chỉ tiếp xúc với chất dị ứng một chút đã hắt xì liên tục nổi mẩn đỏ. Đến bây giờ cô trực tiếp ăn vào lại có những biểu hiện nghiêm trọng hơn gấp bội.

Cô đã bắt đầu có những triệu chứng khó thở, miệng lưỡi khô rát ho khan. Trước giờ cô chưa bao giờ rơi vào trạng thái này, chỉ biết đây là biểu hiện của dị ứng chứ không hề biết tính nghiêm trọng của nó.

Tịch Nhiên không nghĩ nhiều chạy ra phòng bếp, cô muốn uống nước, nhưng trong lúc đợi nước chảy đầy ly, trong bụng cô đã truyền đến một cảm giác đau đớn dữ dội.

Cảm giác đau nhói từ dạ dày này, thậm chí còn khiến cô cảm thấy đau hơn so với việc bị hành hạ trong các cuộc huấn luyện của Diệp Thanh Duệ.

Cô loạng choạng đứng không vững, ly nước trước mặt một mà thành hai, cô muốn uống nước, nhưng có muốn cũng không thể với được.

Ý thức mất đi, cô để cơ thể không điểm tựa của mình ngã xuống. Nền đất lạnh lẽo một mình cô nằm, giống như khi cô một mình ngã xuống ở con hẻm tối, được người ta đưa đi vào nơi địa ngục đó…

Chu Nhiên tuổi 16, toàn thân bùn đất lại nằm trên cái giường sạch đẹp, được chục vị bác sĩ vây quanh, người thì lắc đầu, người thì chép miệng thở dài. Hỏi ai cũng trả lời một câu:

“Không chữa được.” Hay đại loại, “Khó sống sót.”

Ngoài trời khi ấy đổ mưa lớn, được nhặt về trong tình trạng nguy kịch, da thịt trầy nát nhiều chỗ điểm tím. Xương sườn gãy sạch, tình trạng mất máu quá nhiều dẫn đến bất tỉnh. Cô khi ấy nằm trên giường giống như xác chết, không thể vãn hồi…

“Vô dụng, để thêm chốc nữa, cô ta chết thì vứt trở lại con hẻm ấy, coi như không liên quan đến chúng ta.”

Chỉ một lời nói ấy, khiến Chu Nhiên sắp chết đến nơi lại mở mắt lớn, nói từng câu đầy cực nhọc:

“Tôi… không muốn… chết!”

Cô không muốn chết, không muốn phải trở lại nơi tối tăm kia, cô muốn sống, muốn trả thù lũ côn đồ đã đánh mình thành ra thế này.

Vậy nhưng chỉ lời nói ấy, khiến cho Diệp Thanh Duệ cảm thấy rất thích thú, ngoài cửa sấm chớp in bóng của anh ta trên người Chu Nhiên. Dưới khung cảnh rợn người, Diệp Thanh Duệ mỉm cười điên loạn.



“Haha, thú vị đấy!” Anh quay sang nhìn mười mấy vị bác sĩ kia, sửa lại lời vừa nói, “Nếu cô ta chết, các người cũng nằm chung một huyệt với cô ta đi!”

Sấm chớp dữ tợn, bóng hình anh ta in lại trong tâm chí của hơn mười vị bác sĩ kinh hoàng đến tột đỉnh. Bọn họ từ lắc đầu ngao ngán, đến dốc hết sức cứu chữa. Không ai dám lấy tính mạng mình ra để trêu đùa.

Tám tiếng mưa tạnh, cuộc chạy chữa cũng kết thúc, bọn họ thật sự đã thành công đưa Chu Nhiên từ quỷ môn quan trở về.

Chu Nhiên khi ấy tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là mười mấy tên côn đồ quỳ rạp dưới chân giường, và ánh mắt quái dị của tên điên Diệp Thanh Duệ.

“Cô ta tỉnh rồi, nói gì đi chứ.”

Lũ người trước đó vừa đánh đập, vừa chửi rủa cô là thứ con hoang rác rưởi, bây giờ lại ấm ớ nói không tròn chữ.

Toàn bộ bọn họ đều đã bị rút lưỡi!

Chu Nhiên chỉ kinh ngạc, không sợ hãi, sự việc xém chết vừa rồi khiến cô điềm đạm hơn nhiều.

“Hửm, không sợ sao?” Ánh mắt anh ta vui vẻ như phát hiện một món bảo vật, “Tuyệt thật, xem ra cô đáng sống đấy.”

Chu Nhiên nhìn thấy những người đánh mình nằm trên đất như cá mắc cạn, lại chẳng chút gì hả dạ.

“Lũ người này tùy cô xử trí, muốn làm gì bọn họ?”

Chu Nhiên điềm đạm, giọng thiếu nữ trong trẻo vang lên trong căn phòng một cách nhẹ nhàng:

“Tôi không muốn bọn họ chết.”

“Anh xem trong túi bọn họ có một thứ thuốc, tôi muốn bọn họ uống nó và bị nhốt vào trong chuồng như những con chó to xác.”

Nghe hình phạt ấy có vẻ quá nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt của những kẻ kia từ hoảng sợ cho tới kinh hãi, không ai trong số bọn họ không biết thứ thuốc trong túi của bản thân là gì.



Hơn mười gói thuốc được giấu kĩ được lôi ra, toàn bộ đều là thuốc kích dục…

Như ý muốn của Chu Nhiên, Diệp Thanh Duệ nhốt bọn họ vào chuồng, cho bọn họ nếm thử mùi vị của thứ thuốc mà bọn họ đã mang đi hại người khác. Toàn bộ quá trình cô đều chứng kiến, một cái chớp mắt cũng không có.

Bọn họ đều là những tên đàn ông cao to vạm vỡ, lại nằm trên người nhau, rên rỉ một cách thô bỉ.

Có kẻ cầu xin cô tha, nhưng cô như giả điếc phớt lờ, đứng nhìn một cái bình trắng sứ đặt cạnh cửa. Cô bị hoa văn kia làm cho lóa mắt, sự xinh đẹp hoàn hảo này, cô cũng muốn có.

Mặc cho đám ngươi kêu gào thảm thiết, Chu Nhiên vẫn im lặng chìm vào cõi suy tư.

Lũ người kia nhục nhã, có kẻ không chịu được đã cắn lưỡi tự tử, lại có kẻ đập đầu vào thanh sắt để giữ tỉnh táo. Viễn cảnh như thế lại do một đứa nhóc chưa đủ trưởng thành gây ra, đúng là khó có thể tưởng tượng.

Một thiếu nữ ở độ tuổi trắng sáng nhất, lại có thể đưa ra một ý tưởng điên rồ như thế. Diệp Thanh Duệ nhìn cô bé nhỏ ngồi trước bình đầy vẻ chìm đắm, không tự chủ mà càng cảm thấy yêu thích.

“Cô muốn đi theo tôi không?”

Chu Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ vào bình sứ trắng hỏi:

“Thứ này, có thể cho tôi không?”

“Cô thích nó?”

“Ừm.”

“Ở cạnh tôi, tất cả thứ này tôi đều có thể cho cô.”

Cô khi ấy chưa đủ hiểu tình cảnh, cô cũng chẳng học nhiều, chỉ biết bốn chữ “đền ơn đáp nghĩa”, vì vậy mà gật đầu đồng ý.

Về sau cô mới biết, bản thân đã tự đào hố chôn mình rồi…