Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 19: Không sợ chết mới là Chu Nhiên



Người đàn ông trước mặt này khả nghi, cô không tin tên này lại có thể toàn năng như thế.

“Đừng đùa, anh chỉ là một người tầm thường.”

Trong lòng cô, người đặc biệt duy nhất chỉ có cô, những người còn lại chỉ là nhân vật giả tưởng trong cuốn sách, ai cũng như ai cả.

“Tôi tên Phương Thiết, cô nghe có quen không?”

Tịch Nhiên tâm trí vốn đang loạn, lại không chú ý mà buột miệng nói ra lời trong lòng:

“Không thể được nào, Phương Thiết là thiếu gia bại liệt của gia tộc họ Phương thần bí, anh ta cả đời không thể đi lại, sao có thể…”

Chưa nói hết, cô biết mình lỡ lời rồi, nhanh chóng bịt miệng lại. Gia tộc họ Phương luôn đứng trong bóng tối, vì vậy cô mới phải phải tìm đến Hoắc Thuần Du điều tra tung tích của Phương Thiết. Bên ngoài không ai có thể biết tình hình nội bộ nhà họ Phương, cô không nên tỏ ra mình biết nhiều như thế.

“Đừng lo lắng.” Phương Thiết vừa nói xong đã kéo cái mũ choàng thần bí của cô xuống, “Tôi biết cô thông qua cuốn sách để tới đây.”

Tịch Nhiên sửng sốt như không tin vào tai mình, chuyện này sao anh ta lại biết? Ý giọng khẳng định cũng không nề hà dài dòng, giống như kẻ này biết tất cả, thậm chí lại như nhìn thấu được những hỗn loạn trong lòng của cô.

Cô nghi hoặc: “Anh có phải Phương Thiết không?”

“Có lẽ thế, tôi cũng khá giống cô đấy. Nhưng tôi ở nơi đây từ rất lâu rồi.”

“Anh bị mắc kẹt ở đây à? Trong một cuốn sách?”

Nghe câu hỏi của cô, Phương Thiết không biết vì sao, cười lớn một tràng giòn giã.

Anh ta khúc khích: “Cô vẫn cho rằng nơi này là giả à? Sau những ngày tháng ở đây?”

Tịch Nhiên trái ngược hiểu rất rõ sự chân thực ở nơi này, nhưng cô không thể lý giải một cách logic cách vận hành của cuốn sách kia. Nếu nơi đây không phải giả, hà cớ gì chỉ một cuốn sách có thể điều khiển được thời không, chỉ tùy ý cũng có thể thay đổi sự việc?

“Cô ngây ngô quá, có phải trước khi xuyên, chửi cuốn sách ấy mấy lời không? Hẳn là gây thù với cuốn sách nên nó mới không chỉ dẫn cho cô nhỉ.”

“Gây thù? Cuốn sách này có linh tính à?”

Nghĩ lại cũng có thể lắm, cuốn sách ấy còn tự hiện chữ, thậm chí còn cảnh cáo cô. Nếu giải thích theo hướng như vậy, mọi chuyện đều trở nên hợp lý.

“Thì ra là vậy, chẳng trách nó ép tôi tự tìm đường sống. Nó muốn ép tôi chết đây mà.”

Nếu không phải vội vã rời đi quên mang theo túi sách, có lẽ cô đã lấy cuốn sách ra ép cung nó rồi.



“Ép cô tìm đường sống?”

“Ừ, dòng chữ đỏ trên cuốn sách đã đưa cho tôi gợi ý như vậy.”

“Lạ thật.”

Tịch Nhiên thấy dáng vẻ suy tư của Phương Thiết, không khỏi tò mò hỏi:

“Sao thế?”

“Cuốn sách thường sẽ có hai phần, phần chữ đen sẽ là cốt truyện, phần chữ đỏ sẽ là nhiệm vụ.”

“Cái gì cốt truyện? Cuốn sách này còn có cả phần cốt truyện à?”

Cốt truyện cái gì, cuốn sách của cô đều không có, có một cái kết cục ở cuối trang thôi, có tính không?

“Ừ, trước giờ tôi gặp hơn mười mấy người, cuốn sách của bọn họ đều như thế.”

Cô nghe chậm lại, lời anh ta vừa nói là mười mấy người?

“Vậy là ở đây còn có ai khác sao?”

Phương Thiết không nói thẳng, lại vòng một vòng.

“Đừng nghĩ xa vậy, tôi đã sống mấy thế kỷ rồi, sao có thể so với cô chứ.”

Tịch Nhiên bị đánh lạc hướng: “Mấy thế kỷ?”

“Tôi có nhớ rằng tôi đã nói, bản thân mình sẽ ở đây lâu dài rồi nhỉ?”

“Anh bất tử ư?”

“Không phải, tôi cũng sẽ chết, nhưng tôi sẽ sớm tái sinh, sống lại với một thân phận khác.”

Cô nghe anh nói, càng thêm tò mò, chết đi lại tái sinh, người bình thường sẽ như vậy sao?

“Sao anh có thể? Còn nữa, lý do là gì vậy?”

“Chẳng có gì, lời nguyền thôi. Tôi là người đầu tiên tới đây, người đầu tiên tiếp xúc với cuốn sách. Cũng là người duy nhất trúng lời nguyền này.” Phương Thiết không ích kỷ, lại nhắc nhở, “Muốn về thế giới của mình, hoàn thành nhiệm vụ phần chữ đỏ là được. Nếu lỡ để cuốn sách bị phá hủy, cô cả đời cũng đừng mong nghĩ tới chuyện về nhà. Nói đúng thì, cô sẽ giống như tôi, chết đi sống lại mãi mãi, không bao giờ biến mất!”



Tịch Nhiên nhìn người đàn ông này, lại nghe lời anh ta nói, không kìm nổi vui mừng.

Người này nhất định có thể giải đáp mọi thắc mắc của cô.

“Vậy nếu như cuốn sách của tôi không có cốt truyện hoàn chỉnh thì sao?”

Phương Thiết từ đầu đã nghe ra cuốn sách cô có vấn đề, anh ta gãi cằm suy nghĩ, một lúc lâu sau cũng không có câu trả lời. Anh đành hỏi lại:

“Cô nói, cuốn sách của cô không có cốt truyện, nhiệm vụ là tự cứu lấy bản thân? Còn thứ gì khác nữa không?”

Tịch Nhiên sực nhớ, lúc này cô không nghĩ nhiều nữa, tin tưởng mà khai báo toàn bộ.

“Nó còn kêu tôi tạo ra một kết thúc mới song hành.”

“Thú vị thật.”

“Sao?”

Phương Thiết dùng ánh mắt rất đặc biệt, đặt trên người cô:

“Xem ra tôi không thể đánh đồng cô với những kẻ khác rồi.”

Tịch Nhiên khó hiểu nhìn anh, định bụng hỏi, đã bị anh cướp lời. Anh tiếp tục nói:

“Tưởng Tịch Nhiên, một vai phụ sớm sẽ chết thảm lại không có nhiệm vụ cụ thể, cuốn sách còn muốn cô viết kết thúc mới, việc này tôi chưa gặp bao giờ.”

Nghe xong lời ấy, không biết có thứ gì rơi xuống, một vũng nước tĩnh lặng đã trực trào phẫn nộ.

“Vậy tôi phải làm gì? Nên ác độc như cốt truyện, hay phải tốt bụng thay đổi? Tôi phải sống hay chết? Đến bây giờ tôi đã đủ chán nản với những thứ ngớ ngẩn của cuốn sách này rồi.”

Cô vô duyên vô cớ, lớn tiếng với Phương Thiết.

“...” Phương Thiết im lặng một lúc, mới nói: “Cuốn sách này không phải một cuốn tiểu thuyết, nó là những trang giấy ghi lại tương lai được định sẵn, và nó sẽ không được thay đổi. Trong trường hợp nó không có những sự kiện, cốt truyện như cô nói, thì cô phải là người quyết định tương lai cho nó. Cô thấy đấy, cuốn sách cũng muốn cô tự viết mà. Nếu nó đã muốn kết thúc mới, chi bằng cô bắt đầu từ nhân vật chính, xem xem bản thân có thể làm gì để thay đổi toàn bộ cốt truyện.”

Lời này của anh khiến cô tỉnh táo hẳn. Phải rồi, cô là Chu Nhiên, không phải người bị điều khiển mà là người điều khiển, cô việc gì phải lo lắng chỉ vì cuốn sách kia dọa dẫm, rõ ràng cô đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, cũng có thể nhúng tay vào cốt truyện để cứu rỗi những người mình muốn.

Cuốn sách nói muốn cô tự viết cái kết, thế nào cũng được. Bởi vậy cô không cần phải gượng ép hình tượng, cô là chính cô, cô không sợ chết mới là chính cô.

“Phương Thiết, cảm ơn anh, giờ tôi đã hiểu toàn bộ, tôi biết bản thân cần phải làm gì rồi.”