Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 26: Ngày gặp mặt



Phiếu đã kiểm lại, thật sự có hai tờ giấy trùng số, một tờ của Tịch Nhiên, một tờ của Ngân Thương Duệ.

Tuyệt nhiên tờ giấy được bốc lên kia là của Ngân Thương Duệ, nên cô dù muốn hay không muốn cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.

Đi một buổi công cốc, Tịch Nhiên không khỏi hậm hực khó chịu.

Nhưng trong lòng cô lại có nhiều điều suy nghĩ hơn cả. Đặc biệt là tìm cách nào để cướp đồ của Ngân Thương Duệ một cách chính đáng.

Ngân Thương Duệ lén nhìn cô, thấy cô đang bận tâm suy nghĩ, anh lại phì cười. Đây chính là cái dáng vẻ ảnh muốn nhìn thấy nhất ở cô. Bởi vì thế anh mới nhìn thấy được ai đó khác ẩn sâu trong người con gái trước mặt này. Thứ anh nhìn vẫn luôn luôn không phải Tịch Nhiên, anh chỉ nhìn thứ gì có giá trị liên tưởng thôi.

Mà một người khác thấy vậy không biết lại rất ganh tị.

Ngân Thương Duệ đang dần nảy sinh một thứ tình cảm khác với Tịch Nhiên. Lục Cẩm Du cảm thấy được lại không khỏi lo sợ, cô ta lo anh sẽ yêu cô mất, nên tìm đủ mọi cách để đánh lạc hướng anh.

Cô ta sờ cổ họng: “Anh, em hơi mệt.”

Tịch Nhiên nghe thấy, lại không khỏi châm biếm cô gái không biết điều này:

“Đấy, anh mau chăm sóc cô gái của mình đi. Chắc cô ta đeo mấy cái vòng cổ anh nói mua cho chó nên mệt, vận chó vào người đấy.”

Tịch Nhiên vốn không phải người nói được mấy lời đẹp đẽ, cô ngồi trên sofa cười cười: “Còn không nhanh cô ta lại nằm chết giữa nhà, đến lúc đó đừng có đứng bán thảm với tôi.”

“Được tôi cưng chiều.” Ngân Thương Duệ xoa đầu Lục Cẩm Du, “Cô ấy sao có thể chết.”

Lục Cẩm Du rất hưởng thụ, nhưng lại đứng lùi ra một bước.

“Thôi ạ, có lẽ em khiến cô ấy buồn, em vẫn không nên làm phiền hai người thì hơn.”

Cô ta vừa quay lưng đi, đã bị Ngân Thương Duệ ngăn lại. Anh ta bá mị nói:

“Được rồi ngồi đó đi. Chắc em khát nước rồi đúng không?” Anh hết dỗ Lục Cẩm Du, lại quay sang Tịch Nhiên giở giọng sai khiến: “Tưởng Tịch Nhiên cô đi lấy nước cho cô ấy đi.”

Tịch Nhiên đang bực, nào có tâm trạng phục vụ cô ta, cô trực tiếp từ chối.

“Tôi đâu phải người hầu. Có chân tay thì tự lấy đi.”

“Phải đấy. Tịch Nhiên là vợ sắp cưới của con đấy. Con nên xem xét thế nào mà xử sự cho đúng chuẩn mực đi.”

Dụ Yên hiếm khi ở nhà, bây giờ lại bước từ trên tầng xuống trách mắng anh. Bà lườm Lục Cẩm Du, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

“Xem ra những lúc ta không có nhà, ruồi muỗi cũng bắt đầu càn quấy nhỉ?”

Lục Cẩm Du uất ức cúi đầu, một chút cũng không dám động.

Ngân Thương Duệ không bỏ lỡ thời cơ làm anh hùng, đã đứng chắn trước mặt cô gái bé nhỏ bảo vệ hết mực.

Bà ta thấy thế cũng không thèm truy cứu, mắng được một câu ấy xong liền bỏ qua. Bà lại niềm nở quay sang chỗ Tịch Nhiên lấy lòng:

“Hôm nay đi chơi con vui chứ?”

Tịch Nhiên nhìn thấy thời cơ tốt, liền chụp lấy cơ hội.

“Dạ chắc chắn là vui rồi ạ. Bác biết không, anh ấy mua cho con nhiều thứ lắm. À không, tất cả đồ anh ấy mua đều, cho, con, đấy, ạ!”



Cô đã nói vậy trước mặt Dụ Yên thì dù anh bây giờ có đồng ý hay không đồng ý, thì đồ cũng sẽ thuộc về cô.

Anh đã nhìn thấu được mưu đồ của cô, nhưng anh không những không vạch trần mà còn hùa theo:

“Đúng thế, mấy thứ này tôi đều mua theo ý em cả đấy. Em xem xem, những thứ này có gì em không thích không?”

“Haha, em cảm động quá.” Tịch Nhiên vui mừng một cách “chân thật”.

“Đúng rồi phải như thế. Hai đứa con phải yêu thương nhau như thế này mới đúng.”

Nói xong bà cũng phải tiếp tục tới công ty, nhưng trước đó lại muốn nói chuyện với Lục Cẩm Du.

“Cô đi theo tôi. Tôi với cô cần nói chuyện.”

Lục Cẩm Du tuy không muốn, nhưng Dụ Yên là bà chủ của cô, cô bắt buộc phải tuân theo mệnh lệnh mà đi theo bà.

Dáng vẻ đáng thương ấy, chậc chậc, thật khiến cho Tịch Nhiên cảm thấy vui vẻ.

Khi này trong phòng chỉ còn cô và Ngân Thương Duệ, lần đầu tiên cô cảm thấy không biết nên nói gì. Cả Ngân Thương Duệ nữa, anh ta cũng kệ bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt cũng không định nói. Dường như anh muốn Tịch Nhiên mở miệng nói chuyện trước.

Phải lâu sau đó, Tịch Nhiên mới chủ động nói:

“Tại sao lại là 1702? Anh viết được trùng số với tôi cũng hay đấy.”

Bọn họ ngồi cạnh nhau, cô không thể không nghĩ tới chuyện Ngân Thương Duệ có khả năng sẽ nhìn cô rồi viết theo.

“Tôi chẳng việc gì phải viết theo cô cả.”

“Vậy sao lại là 1702?”

“Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy, cô quên à?”

Ngân Thương Duệ và Tưởng Tịch Nhiên là thanh mai trúc mã, quen từ thuở cả hai người mới tập đi. Nên chuyện anh nói bản thân nhớ ngày đầu tiên gặp cô khiến Tịch Nhiên cảm thấy hơi khó tin.

“Hừ, mong là vậy.” Nói xong thì cô quay lưng rời đi, được hai bước cô lại ngừng, “Đúng rồi, anh vui lòng chuyển hết ‘đồ của tôi’ vào phòng tôi hộ nhé. Tôi có chút chuyện cần về nhà một chuyến.”

Đến khi Tịch Nhiên đi rồi, Ngân Thương Duệ mời tự nói tự cười:

“Phải rồi ngày 17 tháng 2 là ngày tôi gặp được em mà...”

Khi ấy trong đêm mưa Diệp Thanh Duệ vô tình gặp được Chu Nhiên, anh đã đưa cô về biệt thự của mình để chữa trị.

Anh lúc đó hiển nhiên không nghĩ người con gái bản thân vô tình giúp đỡ ấy lại trở thành người khiến anh cả đời không thể quên…

“Cô tên là gì?”

Khi ấy cô nào đã có tên, chỉ biết bản thân có một chữ Nhiên, nên đã trả lời:. ngôn tình sủng

“Nhiên, tôi tên Nhiên.”

“Không có họ à?”



Cô lắc đầu, họ con đều theo ba mẹ, cô không có ba mẹ thì lấy họ đâu ra?

“Vậy cô có muốn lấy họ của tôi không?”

“Anh tên gì?”

“Diệp Thanh Duệ.”

“Họ Diệp? Diệp Nhiên?”

“Sao vậy?”

“Họ xấu quá, tôi không thích…”

“...” Diệp Thanh Duệ lần đầu tiên bị chê, vậy mà lại cảm thấy hơi cạn lời.

“Không họ Diệp, cô muốn lấy họ gì? Ít nhất còn là người hãy để lại họ tên chứ?”

Lúc này vị bác sĩ muốn kiểm tra sức khỏe của cô nên đã cắt ngang cuộc đối thoại.

Diệp Thanh Duệ vì nghĩ cho cô nên cũng đồng ý, chuyện tên họ, hai người tạm gác lại để cho vị bác sĩ làm việc.

“Cô gái, cô hồi phục cũng thật tốt. Hai hôm trước cô còn thoi thóp khó cứu, hôm nay đã khỏe lại rất nhiều rồi. Với tình hình này chắc chỉ khoảng một đến hau tuần là hoàn toàn lành lặn.”

Cô nhìn vị bác sĩ già trước mắt.

“Ông là người đã cứu tôi?”

“Cũng có thể nói vậy.”

“Ông tên gì?”

“Chu Tưởng, gọi tôi bác sĩ Chu là được.”

Diệp Thanh Duệ dựa người vào góc tường, nửa tỉnh nửa nhắm mắt, mọi thứ bọn họ đang nói anh đều nghe thấy cả.

“Chu…”

“Thôi, cô nghỉ sớm đi. Tôi phải đi rồi.”

Sau khi kiểm tra cho cô một lượt, vị bác sĩ đã rời đi. Lúc này cô cũng đã có câu trả lời.

“Chọn xong họ rồi chứ?”

“Ừ. Tôi họ Chu, tên Chu Nhiên. Từ hôm nay tôi có họ có tên rồi.”

Chưa hết, cô vừa nói xong lại đặt câu hỏi:

“Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

“17 tháng 2, có chuyện gì sao?”

“Aha, tôi là một cô nhi. Anh biết đấy, tên họ tôi còn không biết thì sao biết được bản thân sinh ngày nào, tháng nào chứ…”