Ngân Thương Duệ lấy tạm một cái áo, che lại thân thể đang hờ hững kia của Lục Cẩm Du. Thấy cô ta vẫn đang ủy khuất ôm lấy chân anh, anh phiền toái giả vờ ân cần:
“Mau kể đi.”
Chẳng để Lục Cẩm Du kia nói, Tịch Nhiên đã thách thức, cười vang:
“Nói đi! Tôi muốn xem cô nói gì!”
“Đừng sợ, nói đi.”
“Em…” Lục Cẩm Du lại nhìn bộ dạng như muốn giết người của Tịch Nhiên, lại bị dọa cho không dám nói.
“Hức, em không dám nói đâu.”
Rồi cô ta vùi vào lòng Ngân Thương Duệ.
Anh ta kiềm lòng, cố gắng diễn tiếp:
“Đừng khóc.” Sau đó anh buông ra ánh mắt sắc lạnh dọa người nhìn về đám người hầu đang vây quanh, “Chuyện này là thế nào? Tôi cần một lời giải thích.”
Bọn họ đã báo tin cho Tịch Nhiên, không tránh khỏi liên can, nhưng bọn họ đã chuẩn bị câu trả lời cho tình huống này từ trước:
“Chúng tôi không biết gì hết.”
“Người hầu trong nhà đều bận việc làm cả, chúng tôi làm sao quản được chuyện của cô ấy chứ.”
Bọn họ nói như thể sợ không ai biết Lục Cẩm Du kia lười biếng không chịu làm vậy.
Nữ chính mà, ai ép cô ta làm việc được chứ…
Bọn họ trốn tránh trách nhiệm đồng nghĩa với việc Tịch Nhiên sẽ là người gánh tất cả hậu quả.
Tịch Nhiên cười nhạt, cô chẳng đợi người ta kịp tra khảo đã coi đó là một thành tích mà kể ra:
“Anh có cần tôi tái hiện lại hiện trường không?”
Ánh mắt cô găm lên người Lục Cẩm Du, thấy cô ta nhìn cũng không dám nhìn mình, cô lại tiếp tục nói: “Nhưng mà để tôi làm lại lần nữa, án mạng sẽ xảy ra đó.”
Biết ấy chỉ là một lời nói đùa, Ngân Thương Duệ cũng chẳng để tâm, nhưng Lục Cẩm Du trong lòng anh thì không, cô ta nghe vậy thì òa khóc càng lớn, làm ầm ĩ cả gian phòng:
“Hức, cô ấy muốn giết em! Em chỉ lỡ tay thôi mà.”
“Lỡ tay cái con khỉ.” Tịch Nhiên tức rồi, “Tôi ghét nhất người đụng vào đồ của mình. Cô vào phòng tôi lấy đồ rồi còn đốt sách, tôi không đánh chết cô còn may đấy!”
Ngân Thương Duệ nghe mà tò mò: “Cũng chỉ là một cuốn sách, có gì mà loạn lên thế? Cùng lắm tôi mua đền giúp cô ấy là được mà?”
Lần trước hai người họ cãi nhau xô xát cũng là do cuốn sách, lần này cũng vì cuốn sách mà loạn cả lên. Anh thật sự rất tò mò không biết cuốn sách này có gì kì lạ. Nó cũng đâu phải cuốn sách cổ giống như của anh đâu…
Đúng là sách, nhưng không đơn thuần chỉ là sách.
“Tiền của anh còn không phải của tôi à? Tôi là vợ của anh đó!”
Lục Cẩm Du chạm vào tay anh lay nhẹ, bộ dạng ủy khuất mong chờ anh lấy lại công bằng cho mình.
Người mình yêu bị đánh nằm trên đất, anh chẳng những không thương xót, còn lơ cô ta đi.
“Vậy thì kính gửi cô vợ của tôi, lát nữa chúng ta lên phòng nói chuyện!”
Nói rồi anh lạnh nhạt gọi cho một vị bác sĩ tới, rồi dọn Lục Cẩm Du sang một bên để trở về phòng mình.
Bấy nhiêu làm cho cô ta sốc một cú không ngờ, mọi chuyện không diễn ra như mong muốn của cô ta. Ánh mắt phía sau đang săm soi, cô ta biết phải đối mặt thế nào với những chuyện tiếp theo đây?
Còn Tịch Nhiên cũng rất thất vọng. Cô đang đợi thời cơ để đánh anh, ấy vậy mà anh lại dễ dàng rút lui như thế. Anh ta có phải đàn ông không?
Nghĩ tới đây sắc mặt cô tối sầm, bởi cô sợ rồi, lời của Hoắc Thuần Du đang vang vọng bên tai cô, nếu lỡ như giống lời Hoắc Thuần Du nói, Ngân Thương Duệ thích đàn ông thì sao?
Chắc không phải như thế chứ…
Nếu đây chính là sự ảnh hưởng từ hiệu ứng cánh bướm, thì cô chính là tội nhân rồi.
Tịch Nhiên không nghĩ nữa, cô lòng rối như tơ vò bước từng bước về phía phòng anh.
Trong khi đó lũ người hầu lại tới trước mặt Lục Cẩm Du, nhao nhao:
“Aha, ai đó bị thất thế rồi kìa.”
“Ấy, sao có thể gọi là thất thế, cô ta khi nào có đủ tư cách đặt cạnh Tưởng tiểu thư chứ? Phải gọi cô ta là không biết tự lượng sức mới đúng nha.”
“Đúng đúng, phòng cậu chủ cô ta cũng chưa vào bao giờ nha.”
“Tôi từng vào rồi!”
Lục Cẩm Du cố lấy lại danh dự, cô ta thực sự đã từng vào, nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Cô ta chưa bao giờ thật sự được làm chủ nhân của căn phòng đó cả. Mỗi lần cô ta bước vào đều bị Ngân Thương Duệ nhanh chóng kiếm cớ đuổi đi. Cứ như bị anh căm ghét vậy.
Cô ta thôi nghĩ, thấy Tịch Nhiên đã bước vào phòng anh thì thù địch trứng mắt, hận không thể giết cô ngay tức khắc.
Tịch Nhiên cũng nhận ra địch ý phía sau, cũng không định dừng lại, cô không có ý định giết người…
Đánh Lục Cẩm Du chẳng qua là để dằn mặt cô ta thôi. Chứ cuốn sách của cô vẫn rất ổn.
Cuốn sách bị cô ta đốt cháy rụi kia chỉ là đồ giả do cô thế vào để phòng trường hợp xấu. Lại không ngờ trường hợp xấu này lại đến nhanh như vậy.
Người này không đơn giản, cô ta rõ ràng có ý nhắm tới cuốn sách cổ, vậy có thể có hai khả năng.
Hoặc là cô ta cũng là người như cô, biết công dụng của cuốn sách, phát hiện cô là người xuyên và muốn phá hoại.
Nhưng nếu điều Phương Thiết nói là thật, không có người thứ ba ngoại trừ anh ta và cô thì trường hợp ấy có thể được loại trừ.
Còn khả năng còn lại chính là Lục Cẩm Du rất căm ghét Tưởng Tịch Nhiên, nên mới nhắm vào Tịch Nhiên để phá quấy.
Liệu rằng chuyện này là do cô tác động khiến cô ta căm ghét mình, hay vốn dĩ cô ta đã căm ghét cô nhỉ?
Nếu có nguyên do cho hành động thách thức cùng ánh mắt căm thù đó, thì nguyên do ấy là gì? Có điều gì khiến cô ta ganh tị cùng căm ghét nữ phụ như thế?
Trong đầu Tịch Nhiên loạn như tơ vò, Lục Cẩm Du này có quá nhiều thứ không thể xác định được. Nếu cô đọc hết cuốn sách, có lẽ cô sẽ không bị rối thế này.
“Cốt truyện mình có thể nắm sẽ kết thúc trong ba tháng nữa, có lẽ đến khi ấy mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Tịch Nhiên nghĩ rồi lại nghĩ, không chú ý đã bước vào sâu trong phòng Ngân Thương Duệ.
“Ui chao, mông trắng th…”
!!!
Tịch Nhiên vô thức nói, lại giật mình quay đầu đóng cửa. Môi cô giật lên như trạng thái cảm xúc của cô vậy.
Ngân Thương Duệ đang thay quần áo? Sao lại thay vào lúc này chứ?
“Tưởng Tịch Nhiên!” Ngân Thương Duệ lần đầu bị nhìn, không tự chủ kéo khăn tắm vắt trên ghế che lại.
“Aaa, tôi xin lỗi!”
Tịch Nhiên mặt mày đỏ ửng nóng ran, thứ cô không nên thấy đều thấy cả rồi. Dù đang ngượng chín mặt, cô lại cảm thấy mình không có lỗi gì để phải xin cả. Cô không ngại mà đáp trả:
“Anh-anh khoe thân thể cho nhiều, giờ tôi mới lỡ nhìn có một chút… Anh gọi tôi vào mà?”
“Cô nhìn tôi mắt còn không chớp, nói đi, có phải cô ham muốn thân xác của tôi lâu lắm rồi không?”
Tịch Nhiên không biết khi này nghĩ gì, lại mở cửa mắng vào mặt anh:
“Anh mơ à?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau ngượng ngùng, không ai nói được gì cả.
Cô vẫn nên đóng cửa đứng ngoài thì hơn.
Khi này Tịch Nhiên đừng ngoài sau cánh cửa đã đóng, có dũng khí rồi lại nói:
“Tôi còn thấy người đẹp trai hơn anh gấp bội, anh để so với anh ấy thì anh chỉ là cọng cỏ thôi.”
“Đẹp trai thế có thuộc về cô không?”
Tịch Nhiên đứng ngoài dựa vào cửa, ánh mắt hơi rầu rĩ nhìn những ngón chân đỏ hồng chìm vào cõi suy tư.
Người kia không yêu cũng không hận, chỉ coi cô như một trò đùa. Cô không có được anh, vĩnh viễn chưa từng có.
“Anh ta chết rồi, có được hay không cũng chẳng có nghĩa gì…”
Cả hai im lặng, không còn ai nói bật ra được lời nào nữa…