Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 4: Bị lừa



Kể từ hôm Tịch Nhiên gặp mặt nam chính tính tới nay cũng được bốn ngày, kể từ thời điểm Tịch Nhiên biết bản thân bị xuyên tới đây cũng đã một tuần. Nhưng với những gì có trên cuốn sách, cô thật sự chẳng biết những cảnh những thứ không được cuốn sách kia miêu tả sẽ như thế nào.

Đại loại như chợ đen hay gì đó, cô không biết những chỗ mình thường hay lui tới khi trước sẽ như thế nào.

Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu, cô nghĩ đủ các loại khả năng, thậm chí còn cho rằng nó có thể sẽ không xuất hiện và không có thật. Vì nó đã nằm ra ngoài phạm vi của bộ truyện rồi, nếu có thì cũng chỉ qua loa đại khái, giống cho có thôi.

Nhưng cảnh trước mặt cô đây lại khiến cô cực kì bất ngờ.

Làn người tấp nập, đủ các loại mặt hàng lạ lẫm mà ngoài chợ đen không thể có, tranh chấp cãi cọ, thậm chí là đánh nhau để tranh dành một món đồ. Đây so với một cái chợ đen ở thời hiện thực, có phải là quá chân thực rồi không?

Tịch Nhiên bất giác để lộ ra ánh mắt lấp lánh, xem ra cô có thể tìm kiếm được một số món ở đây.

Một cánh tay xấu xí đặt trên vai Tịch Nhiên, người kia dùng ánh mắt đánh giá, sau đó lại thần thần bí bí nói:

“Cô không thuộc về nơi này.”

Tịch Nhiên được một phen chấn kinh, lời nói của người này là có ý gì, sao cô lại có cảm giác giống như bị vạch trần.

Cô quay lại xác nhận, người kia ấy vậy lại là một ông lão cao tuổi chỉ có chiều cao đến hông cô, trên thái dương còn có một cục mụn lớn trông đặc biệt dị hợm. Cách ăn mặc lại như kẻ ăn xin, rất rách rưới.

“...”

“Sao ông biết?”

“Nhìn qua là thấy, sao cô có vẻ bất ngờ thế.”

“Vậy ông có phải cũng như tôi không?”

Những kẻ xuyên thư.

Chuyện chưa rõ, cô không dám nói ra chuyện này.

“Không, tôi không giống cô. Tôi chỉ là một lão già bợm rượu mà thôi.”

“Trái lại là cô, một người giàu có lại tới nơi này làm gì, một nơi rắc rối và thảm họa bao quanh?”

“Ý ông là, tôi không phải người thuộc về nơi này tức là chợ đen sao?”

“Đúng, cô rõ ràng là một cô thiếu nữ trông có phần yếu đuối… đến nơi hỗn loạn như chợ đen không phải là muốn bán thứ gì chứ? Tôi chỉ muốn nhắc cô phải cẩn thận thôi, không chừng sẽ mất đồ.”

Thì ra ý ông ta là vậy. Cô coi như cũng nghĩ quá xa rồi.

Tịch Nhiên khoác áo choàng đen cẩn thận, cô không muốn ai thấy cô là một người phụ nữ. Nếu không sẽ rất rắc rối.

“Tôi không phải vào đây để bán đồ, tôi tới để mua đồ.”

Nghe tới việc cô tới để mua đồ trong chợ đen, ông ta cười vang, có chút đểu cáng.

“Vậy cô có tiền không? Đồ ở đây khá đắt đấy.”

Tịch Nhiên không khoa trương để tránh những chuyện không đáng, nhưng cô cũng không định để bị coi thường.

“Chắc là tôi có thể mua được vài món đấy.”



“Vậy cô có mấy Sent? Một nghìn? Chục nghìn?”

Tới câu hỏi này cô ngơ ra mấy hồi. Sent là cái gì?

“Sent?”

“Ra là gà mờ. Cô chắc chưa đến đây bao giờ.”

“Tôi tới chợ đen không phải một hai lần, sao có thể gọi là gà mờ.”

Quả thật là vậy, trước khi cô xuyên vào trong cuốn sách này thì chợ đen chính là một trong số những nơi cô thường hay lui tới.

“Sent chính là đồng tiền chính ở những khu chợ đen. Tới điều này cô còn không biết thì cô có thể từng đến đây sao?”

Không muốn nói về vấn đề này nữa, Tịch Nhiên nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Làm sao để có đồng tiền như ông nói? Quy đổi được đúng không?”

Nghe được lời này, ông lão rất nhanh lộ ra nụ cười quái dị.

“Được, nếu cô muốn tôi có thể đưa cô đi.”

Tịch Nhiên thấy ông lão đi trước, có chút chần chừ, cô không biết ông có thể là loại người gì, nhưng cô vẫn quyết định đi theo.

Cô mới không sợ, nếu ông ta có ý đồ gì khác thì tiện tay xử ông ta luôn.

Ông lão dẫn cô tới một cái cửa hàng, bên trong trông có vẻ trật tự. Dưới đèn sáng, những nhân viên đều là nam thanh nữ tú, cười chào rất nhiệt tình với những vị khách. Tịch Nhiên nhất thời cảm giác nơi đây có vẻ hơi tách biệt với cái cửa ra vào đằng sau, có vẻ an toàn và sạch sẽ hơn hẳn?

Không để cô nghĩ thêm nhiều, ông lão không biết từ khi nào luồn ra phía sau cô, đẩy lên phía trước.

“Xin chào quý khách.”

“A… xin chào.”

“Quý khách muốn đổi tiền hay là…?” - Nữ nhân viên kia vô cùng lịch sự hỏi.

“Tôi muốn quy đổi tiền sang Sent.”

“Mười nghìn bằng một Sent, quý khách muốn đổi bao nhiêu?”

Cụ thể cô cũng không rõ mình có bao nhiêu tiền, nên tùy tiện đưa cho nữ nhân viên một cái thẻ ngân hàng, tiêu sái nói:

“Trong cái thẻ này có bao nhiêu, cô vui lòng đổi hết cho tôi.”

Nữ nhân viên nhận lấy thẻ, kiểm tra số dư tài khoản. Sau khi biết được mức độ của khách hàng, nữ nhân viên liền thay đổi thái độ một cách nhanh chóng.

“Khách quý, cô có muốn làm một cái thẻ đen không?”

Nghe hai chữ thẻ đen này, cô liền nghĩ tới thứ thẻ vô giới hạn mà không phải ai cũng có kia. Rõ ràng hai chữ thẻ đen này rất dễ khiến người ta kinh sợ…

“Mau đồng ý.”

Lão già kia nhắc nhở, khuôn mặt còn hiện rõ hai chữ mong chờ.

Lúc này bỗng nhiên có thứ gì đó thôi thúc, khiến cô lắc đầu.



“Không cần, tôi có thể cầm đi được.”

“Chuyện này… cô có chắc chắn không?”. truyện xuyên nhanh

Tịch Nhiên gật đầu chắc chắn, cô không nghĩ trong thẻ có bao nhiêu, nhưng chắc chỉ tầm mấy chục triệu, không quá khó khăn trong việc mang theo bên người.

“Vậy vui lòng chờ chúng tôi một vài phút.”

Ngay sau khi cô nhân viên quay đi, lão già đã ngay lập tức trách móc cô thậm tệ.

“Sao cô lại không làm đi chứ!? Sao lại từ chối?”

Tịch Nhiên gượng cười, xem ra mục đích của ông ta chính là chuyện này.

“Có gì chứ, tôi chỉ lấy tiền thôi mà, đâu cần làm thứ thẻ đó đâu.”

“Hừ, không chịu nghe tôi, cô sớm sẽ hối hận thôi. Bởi khiến lũ nhân viên rác rưởi ở đây mời cô làm thẻ đen, thì chắc chắn số tiền của cô không hề nhỏ đâu.”

Chuyện này khiến cô hơi lo ngại, cô không dám nghĩ tới trong thẻ kia chỉ dừng lại ở mức mấy chục triệu nữa.

“Cùng lắm là mấy trăm triệu, nặng hơn một chút thôi mà.”

“Đồ ngốc! Nếu bọn nó mời cô làm thẻ, đặc biệt là thẻ đen, thì ít nhất trong thẻ của cô phải có trên mười tỷ đấy!”

Tịch Nhiên không còn dám coi nhẹ chuyện này nữa. Cô khi là Chu Nhiên có thể tiêu mấy chục tỷ trong vòng một nốt nhạc. Nhưng đó là tiền của cô. Còn đây là tiền của ba mẹ nữ phụ, nói tiêu là tiêu, cô khác nào con mọt ăn mòn tài sản gia chủ chứ. Nhưng cô đã không thể hối hận nữa rồi.

Đám nhân viên hướng mắt nhìn một rổ tiền xu có in hình bắt tay, nửa tôn sùng nửa nể phục. Bọn họ giống như chưa từng thấy ai rút ra khoản tiền lớn như vậy. Hay là có nguyên nhân khác?

“Quý khách quý mến, chúng tôi hiện không có đủ tiền để đưa đầy đủ cho cô. Nhưng ở đây chúng tôi đã có sẵn bảy trăm nghìn Sent cho quý khách, còn một nửa số tiền nữa chúng tôi sớm sẽ thanh toán đầy đủ cho quý vị.”

Tịch Nhiên nhìn mà hoảng, vậy là trong thẻ đó có 14 tỷ. Vậy mà sáng nay lúc cô hỏi mẹ, bà ấy lại chỉ thẻ này ít tiền nhất…

“Khụ, tôi có thể quy đổi lại thành tiền không? Nếu nhiều như vậy tôi sợ tiêu không hết.”

“Chắc là không thể thưa quý cô xinh đẹp. Chúng tôi e là sẽ rất tốn thời gian đấy ạ.”

Rõ ràng cô nhân viên kia lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại rất thù địch. Mà cô vì lời yêu cầu vô thưởng vô phạt đó lại bị toàn bộ đám nhân viên kia lườm nguýt thái độ. Bọn họ giống như có thể lao vào đánh cô bất kỳ lúc nào vậy.

“Nhưng lúc đầu tôi không nghĩ rằng đổi số tiền ra có thể cồng kềnh như thế này.”

“Nếu quý khách lo lắng về khoản này thì đừng lo, chúng tôi có thể cấp tốc làm cho cô một cái thẻ đen ngay bây giờ.”

“Các người đang ép người quá đáng!”

Lão già phía sau còn giật lấy tay áo cô, lắc đầu ra hiệu không được làm lớn chuyện.

Tịch Nhiên rõ ràng rất bất bình với thái độ của đám người nhân viên này. Nhưng cô lần này lại nghe theo ông lão, đành cắt răng nhẫn nhịn.

“Vậy thì ngay lập tức chuyển đống tiền này vào cái thẻ đen chết tiệt kia đi. Trước khi tôi đổi ý.”

Cô nhân viên kia lại mặt mày hớn hở, không còn cái bộ dạng kiêu căng lúc nãy.

“Được thôi, tôi sẽ làm ngay cho quý khách thân mến.”