Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 40: Tính kế



Bữa tiệc vốn dĩ ban đầu được định sẽ được tổ chức ở nhà họ Ngân. Nhưng Dụ Yên lại phản đối và bắt buộc anh phải tổ chức hẳn hoi ở một cái khách sạn sang trọng như một sự kiện trọng đại.

Thấy Ngân Thương Duệ buồn bực, Lục Cẩm Du mặc một bộ đồ dạ hội màu trắng tinh khôi ngồi cạnh chưa thấy anh khen nên cố ý gây sự chú ý.

“Anh sao vậy?”

Nhưng anh liếc cũng không liếc, lạnh giọng thản nhiên:

“Không có gì.”

Chuyện thay đổi địa điểm chỉ được quyết định trước một hôm, Ngân Thương Duệ chưa kịp thông báo cho Chu Nhiên nên đang lo cô sẽ không biết đường đi tới. Tuy anh đã để Hoắc Thuần Du canh trừng ở nhà chờ cô đến, nhưng tên bạn ngốc này của anh không đáng tin tưởng. Ngân Thương Duệ chỉ sợ Chu Nhiên không thể đến.

Trong khi đó Chu Nhiên đã đến khu khách sạn ấy từ lâu. Chuyện thay đổi địa điểm, cô ở cạnh ngay sát vách sao lại không biết.

Lúc đầu cô định lợi dụng điểm này để không đi, nhưng cuối cùng vẫn buộc phải xuất hiện tại nơi này. Chỉ là cô không định tham gia bữa tiệc, chỉ có mặt ở đây gặp Ngân Thương Duệ chúc anh ta vài câu rồi về ôm giường ngủ.

Tuy cô đến không thấy tiếng đi không thấy hơi, nhưng cô vẫn phải phòng tránh một số chuyện.

Cô vốn đang đứng đợi Ngân Thương Duệ đến, không ngờ lại thấy Thẩm Dạ Nhu đang thập thò gần đó.

Tịch Nhiên chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định đi theo xem bà định làm gì.

Chỉ là cái bộ dạng đáng nghi của cô đã bị bà cảnh giác, nhân lúc cô không để ý bà liền bắt cô ngay tại trận.

Tịch Nhiên nhất thời bị dọa sợ, bối rối không nói được gì.

“Cậu là ai? Sao lại theo dõi tôi?”

Tuy không biết kẻ nào, nhưng Thẩm Dạ Nhu cũng cảm thấy bóng người này rất quen, không biết là đã gặp ở đâu.

“Tôi… tôi…” Tịch Nhiên chợt nghĩ, “A, tôi chính là người của con gái bà. Hôm nay cô ấy bệnh nhưng lại không tin tưởng Ngân Thương Duệ, nên tôi phải giúp cô ấy tới canh trừng.”

Nghe rất khó tin, nhưng Thẩm Dạ Nhu lại tạm thời tin tưởng kéo cô vào thang máy. Những hành động gấp gáp như kéo cô vào hay gấp rút bấm tầng thang máy lên khiến cô mơ hồ khó hiểu.

“Hôm nay bà đến dự tiệc của con rể sao?”

“Không.” Thẩm Dạ Nhu im lặng lo ngại đôi chút, nhưng bà vẫn nói, “Tôi đến giúp con gái phá đám.”

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Ngân Thương Duệ, nhưng thực chất lại là thời cơ để Dụ Yên đưa con trai vào công ty. Bà ta muốn anh tạo dựng thế lực bằng cách xã giao.



Chính vì thế mà bữa tiệc đơn thuần lại hóa vĩ mô như vậy.

Thẩm Dạ Nhu nói đến giúp cô phá đám, rốt cuộc là phá đám thứ gì? Cô không thể hỏi thẳng, điều đó sẽ khiến bà cảnh giác.

“Hay quá, tôi cũng được cô ấy giao tới đây phá đám. Không biết bà định làm gì?”

Bà nhìn cô một lúc, dường như đang có suy nghĩ gì đó. Nhưng bà không cảnh giác người lạ này, còn nói hết ra kế hoạch trù tính của mình.

“Sao chứ! Bà định hạ thuốc Lục Cẩm Du rồi đem thành quà tặng cho người đàn ông khác?”

Nếu theo nguyên tác, người nảy ra ý định này chính là Tưởng Tịch Nhiên cô, nhưng lần này cô không định làm trò bẩn thỉu ấy.

Bởi Lục Cẩm Du là nhân vật chính. Nguyên tác sẽ không cho phép cô ta bị tổn hại. Kể cả trong sách đã chép Tưởng Tịch Nhiên đã thành công hạ thuốc, nhưng cuối cùng vẫn được Ngân Thương Duệ đưa tới bệnh viện hạ nhiệt kịp thời. Ngân Thương Duệ trong sách chính là một thẳng nam, anh ta không phải người nhân cơ hội mà chiếm đoạt đêm đầu tiên của nữ chính.

“Bà đừng nghĩ đơn giản vậy chứ, cô ta không giống người sẽ uống rượu đâu. Hơn nữa dù có uống cô ta cũng bám dính lấy Ngân Thương Duệ thôi.”

“Cậu hiểu cô ta vậy à…” Thẩm Dạ Nhu cười nham hiểm, sau đó đặt vào tay cô một gói thuốc bột, “Vậy thì trách nhiệm này tôi giao cho cậu. Thuốc này bảo vào nước cũng được.”

Tịch Nhiên ngớ người, cô có phải bị bà tính kế rồi không?

Điều này không quan trọng, đây là trách nhiệm của cô, Thẩm Dạ Nhu coi ra không nên dây vào chuyện này. Nếu bà bị phát hiện làm trò bẩn thỉu này nhất định sẽ có một trận cuồng phong diễn ra. Lỡ như bà bị đả kích rồi tính mối hận này lên đầu Lục Cẩm Du, chẳng phải sẽ khiến bà đi vào vết xe đổ sao?

Còn Tịch Nhiên lại khác, với bộ dạng đàn ông này, dù có bị phát hiện cũng có thể chạy được, thân phận cũng không bị lộ tẩy. Cô quả nhiên là người thích hợp nhất để đi hạ thuốc Lục Cẩm Du. Nhưng việc đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ đi hại cô ta.

Cô là Tịch Nhiên, nhưng tâm hồn vẫn là Chu Nhiên, cô có thể thẳng thừng ra tay, đánh cô ta một trận không ra hình người, nhưng cô nhất quyết không bao giờ làm ra trò bẩn thỉu này. .

||||| Truyện đề cử: Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! |||||

Vì vậy, Tịch Nhiên lúc Thẩm Dạ Nhu không để ý đã ném gói thuốc vào trong thùng rác.

Nhưng quan trọng, muốn lập mưu tính kế người khác đâu phải tùy tiện làm là được…

“Chút nữa cậu mặc bộ quần áo phục vụ này vào, làm tốt nhất định tôi sẽ có thưởng cho cậu.”

Cô không biết Thẩm Dạ Nhu định thưởng cho cô thứ gì, nhưng thấy nụ cười toan tính của bà, cô chỉ sợ mình bị bán đi chứ không mong đợi thưởng.

Đây có nên coi là khí chất của mẹ nữ phụ không?

“Được rồi, tôi sẽ làm theo ý bà.”





Tiệc khai mạc đã bắt đầu từ trước, tất cả những người ở đây không phải hào môn quý tộc cũng là những thương gia giàu có có tiếng.

Bọn họ đều là những người có học thức, biết giữ phép lịch sự tối thiểu, nhưng khi này lại cười nhạo chê bai không đặt hai chữ lễ nghĩa lên trước. Mà nguyên do lại là trò cười vừa rồi.

“Nữ chủ nhân không xuất hiện, để một cô hầu gái lên làn thay đúng là trò cười lớn nhất của nhà họ Ngân mà.”

“Các người mau xem Ngân Thương Duệ kia đi, xem xem hắn còn khả năng đi lại không. Chân anh ta sắp bị cô gái kia dẫm nát rồi.”

Khi nãy Lục Cẩm Du được như ý nguyện được nhảy cùng với Ngân Thương Duệ, nhưng cô ta lại trở thành trò cười chỉ vì không thể theo kịp nhịp chân của anh.

Những tiếng chê cười không có chừng mực ngày một lớn, Lục Cẩm Du ngồi trên ghế dành cho khách, cầm ly nước ép mà bóp mạnh. Ly nước không vỡ nhưng cô ta tức đến run rồi.

“Chết tiệt, lại dám biến tôi thành trò đùa.”

Ngân Thương Duệ bỏ mặc cô ta ở đây để đi cùng Dụ Yên tiếp rượu, bọn họ chê cô mất mặt nên mới không đưa đi cùng.

Lục Cẩm Du tức giận đặt mạnh cốc nước ép xuống bàn, cổ họng cô ta bây giờ cần một thứ gì khác chứ không phải ly nước ép này.

Vừa hay có một tên phục vụ mang đến cho cô ta một ly rượu đặt trước mặt.

“Chúc cô ngon miệng.”

Lục Cẩm Du nhìn ly rượu, cuối cùng nâng ly một hơi uống cạn.

Cô ta lại không biết mình bị tính kế rồi.

Tịch Nhiên chính là người mang đến cho cô ta ly rượu, bây giờ ở một góc nhìn về phía Lục Cẩm Du, che miệng cười.

“Chúc cô ngon miệng. Tôi đặc biệt cho cô thêm chút gia vị vào trong đó đấy.”

Lục Cẩm Du uống được một lúc, bỗng nhiên bụng kêu lớn, quằn quại co rút. Cô ta đau bụng đến đỗi mặt mày nhăn lại. Sau đó thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Chốc chốc Lục Cẩm Du lại ra khỏi nhà vệ sinh, miệng còn chửi rủa:

“Con nào hại tao!”

Chửi xong bụng lại cồn cào, cô ta quay lại ôm bồn vệ sinh cả buổi tối.