[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều

Chương 14: NAM PHẢN DIỆN NÀY THẬT KHÓ CHIỀU!



Phó Cẩn Dật và Cận Hoành bắt đầu cuộc đua ngựa, kết quả cuối cùng Phó Cẩn Dật thắng còn Cận Hoành thua thảm hại, anh chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vào trong lòng khi không thể cướp được chiếc xe yêu quý Bugatti Chiron Super Sport 300+ trong bộ sưu tập của hắn.

Thấy Cận Hoành ủ rũ, Mộc Nghiên có chút khó hiểu, rõ ràng vừa nãy cô còn thấy anh hào hứng lắm cơ mà, bất chợt một cái lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Chậc chậc, đúng là bạn của Phó Cẩn Dật, y hệt như nhau.

"Hai người chơi xong rồi à?" Mộc Nghiên đặt cốc nước đường đỏ xuống bàn, hơi ngẩng đầu hỏi hai người đàn ông vừa đi đến.

Lúc này cả Phó Cẩn Dật và Cận Hoành đều đã thay ra bộ trang phục cưỡi ngựa, hắn không đáp lại cô mà chỉ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, còn Cận Hoành vừa vẫy tay gọi nhân viên xong mới điềm đạm nói:

"Xin lỗi Mộc tiểu thư, để cô phải đợi lâu rồi."

"A...không sao, hôm nay tôi cũng không bận gì cả." Cô hơi híp mắt, cười đáp.

Cận Hoành cũng mỉm cười theo, hơi liếc mắt nhìn Phó Cẩn Dật trầm mặc bên cạnh, lại nói:

"Chắc Dật chưa nói với cô hôm nay tôi muốn gặp cô là vì chuyện gì đâu nhỉ?"

Mộc Nghiên thành thật gật đầu, đương nhiên là không rồi, Phó Cẩn Dật bình thường lạnh lùng ít nói, còn rất khó ưa.

Hắn mà tốt bụng nói cho cô biết thì cô cũng không cần phải mù mịt đi theo hắn, còn ngồi ở chỗ này đợi cả tiếng đồng hồ, tất cả đều là vì tương lai mù mịt phía trước của cô nha.

"Vậy tôi cũng xin nói thẳng, tôi muốn mời Mộc tiểu thư về làm người đại diện công ty giải trí Ảnh Quang để tham gia show chương trình thực tế sắp tới của chúng tôi. Không biết ý của cô thế nào?"

Cận Hoành liếc nhìn Phó Cẩn Dật, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính. Mặc dù trước đây Mộc Nghiên hoạt động trong giới giải trí bị rất nhiều người ghét bỏ vì trong mắt họ cô là một người phụ nữ độc ác, chuyên đi hãm hại nữ minh tinh Bạch Cửu Giai, còn làm ra rất nhiều chuyện xấu xa.

Nhưng Cận Hoành không thể phủ nhận rằng Mộc Nghiên có khuôn mặt rất xinh đẹp, theo kinh nghiệm quan sát người của anh thì cô rất có tố chất để bồi dưỡng thành nhân tài.

"Chuyện này sao?" Mộc Nghiên không có bất ngờ, quả nhiên giống như cô đã nghĩ.

Cô suy tư một chút, sau đó bình tĩnh nói tiếp: "Cảm ơn Cận tổng đã chiếu cố nhưng mà tôi không có ý định hoạt động trong giới giải trí nữa. Hiện tại cũng như tương lai sau này tôi muốn phát triển việc kinh doanh hơn."



Cả Phó Cẩn Dật và Cận Hoành đều ngạc nhiên trước lời từ chối của Mộc Nghiên, nhất là Cận Hoành, phải biết có rất nhiều người muốn vào công ty giải trí Ảnh Quang của anh.

Vậy mà Mộc Nghiên cô lại từ chối lời mời hấp dẫn này, xem ra người phụ nữ này đã thay đổi không ít.

"Cô có thể suy nghĩ kĩ rồi hồi âm với tôi sau." Cận Hoành thở dài, nói thêm.

Cận Hoành cũng không muốn vụt mất nhân tài, mặc dù ban đầu là vì nhận sự ủy thác của Phó Cẩn Dật để giúp đỡ Mộc Nghiên nhưng anh làm việc rất công tư phân minh, nếu như cô không có tố chất anh cũng sẽ không đích thân ra mặt.

"Tôi suy nghĩ kĩ rồi, giới giải trí rất phức tạp, tôi nghĩ bản thân mình không thích hợp lăn lộn ở đó. Hơn nữa tôi cũng không có tài năng thiên phú gì cả, nếu miễn cưỡng mà nói thì cũng chỉ có khuôn mặt này tàm tạm mà thôi."

Mộc Nghiên không khách khí mà nói thẳng những gì mà cô nghĩ khiến Cận Hoành cả kinh một phen, đúng là bạn gái của Phó Cẩn Dật, đều có chung một điểm chính là rất hiểu lòng người khác.

Nói một cách chính xác là có thể nhìn thấu tâm tư của đối phương chỉ trong nháy mắt, quả là trời sinh một cặp!

"Mộc tiểu thư thật thẳng thắn!" Cận Hoành bật cười thành tiếng, cảm thán một câu.

"Tôi chỉ là có gì nói đó mà thôi, mong Cận tổng không để bụng." Cô cười trừ đáp.

"Nào có, tôi không để bụng đâu. Nhưng mà...hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác." Cận Hoành liếc nhìn Phó Cẩn Dật một cái, sau đó chìa tay ra ý muốn bắt tay với Mộc Nghiên.

Mộc Nghiên cũng không e ngại, vươn tay bắt tay với Cận Hoành, "Nhất định sẽ có cơ hội."

Nhìn một màn trò chuyện vui vẻ của Mộc Nghiên và Cận Hoành, Phó Cẩn Dật đột nhiên cảm thấy hắn giống như một chiếc bóng đèn sáng chói đang cản đường hai người họ vậy, rất chói mắt.

"Xong rồi chứ?" Cuối cùng không nhịn được nữa Phó Cẩn Dật cũng lên tiếng.

Mộc Nghiên lúc này mới nhớ tới Phó Cẩn Dật, cô hơi ngại ngùng quay sang nhìn hắn, thấy sắc mặt có chút không tốt của hắn cô nhíu chặt mày.

Ủa? Rõ ràng khi nãy hắn còn rất bình thường mà ta, sao tự dưng cô cảm nhận được xung quanh hắn đều tỏa ra sát khí vậy nhỉ?

Chậc, đúng là...nam phản diện này thật khó chiều!



"Xong rồi." Cận Hoành nhàn hạ đáp, còn không quên châm chọc thêm, "Mới mượn bạn gái nhỏ của cậu nói chuyện một chút thôi mà cậu đã mất kiên nhẫn như vậy."

Phó Cẩn Dật khẽ "Hừ!" lạnh một tiếng, quay sang tặng cho Cận Hoành một cái nhìn thân thương, sau đó không nói nhiều lời nắm lấy tay Mộc Nghiên rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần, Cận Hoành bĩu môi khinh bỉ:

"Đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn!"

Âm thầm chửi Phó Cẩn Dật n lần xong, Cận Hoành mới hả dạ, sau đó một mình anh ngồi thưởng thức trà.

Phía bên ngoài trường đua Phong Lãng, Phó Cẩn Dật và Mộc Nghiên vừa mới đi ra ngoài chưa kịp lên xe đã chạm mặt với Bạc Tư Yến và Bạch Cửu Giai, sắc mặt đôi bên đều thay đổi không ít.

Nhất là Bạc Tư Yến, anh không ngờ tới Mộc Nghiên vậy mà lại đi hẹn hò với Phó Cẩn Dật, lại còn nắm tay thân mật nữa. Rõ ràng trước đây cô luôn lẽo đẽo theo anh, thế mà hiện tại lại ở bên một người đàn ông khác, còn rất vui vẻ.

"A, Mộc Nghiên, lâu rồi không gặp!"

Vừa nhìn thấy Mộc Nghiên, Bạch Cửu Giai đã tỏ thái độ không ưa ra mặt nhưng vẫn giả vờ như không có gì, niềm nở chào hỏi.

Mộc Nghiên cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ, chào."

Trong lòng cô còn có chút ngạc nhiên, lần trước cô đã nói với Bạc Tư Yến rằng 'không hẹn gặp lại', vậy mà bây giờ lại gặp nhau ở chỗ này. Đúng là xui xẻo!

"Cô cũng đến chỗ này chơi à?" Bạch Cửu Giai len lén nhìn Phó Cẩn Dật, tiếp tục biểu diễn màn chị em tình thâm.

"Phải, tôi đang đi hẹn hò." Mộc Nghiên cười tươi đáp.

Câu nói của cô khiến sắc mặt đang đen như đít nồi của Phó Cẩn Dật bừng sáng, khóe môi hắn còn nhẹ cong lên nở một nụ cười thỏa mãn.

Ngược lại với hắn, Bạc Tư Yến lại trầm xuống, bàn tay anh siết chặt lại, mơ hồ chán còn nổi gân xanh, nội tâm nổi lên một cỗ chua xót.