[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều

Chương 18: ĐẠI NGU NGỐC!



Sau một tuần làm việc, Mộc Nghiên cũng thích nghi được với công việc tiếp quản chuỗi nhà hàng của gia đình, các quan chức cấp cao và nhân viên ban đầu không mấy tin tưởng vào năng lực của cô cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Biểu hiện xuất sắc của Mộc Nghiên được ba cô - Mộc gia chủ đương nhiệm tán thưởng không ngừng, ông không tiếc tiền mà mở một bữa tiệc linh đình chúc mừng cô con gái bé nhỏ của mình.

Chỉ sau bữa tiệc linh đình ấy, thân phận thiên kim đại tiểu thư của Mộc Nghiên đã chính thức được công khai, ai nấy đều trầm trồ mà ngạc nhiên.

Và tất nhiên người kinh ngạc nhất chính là Lam Tư Ngọc và đám bạn cây khế thời đại học của cô. Một số người còn cảm thấy bị vả mặt bôm bốp, ngại ngùng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Rất nhiều người cả kinh là vậy nhưng nhân vật chính là Mộc Nghiên lại đang ung dung ngồi ăn bánh, uống trà với cô bạn Ngải Mễ, lâu lâu còn cười khúc khích.

"Haha...tôi nói này Nghiên Nghiên, ba cậu thật yêu cậu nha. Tôi tin chắc đám người Lam Tư Ngọc hiện tại đang tức giận mà không thể làm gì được, thật sự rất hả hê."

Ngải Mễ vừa cắn một miếng bánh quy bơ vừa lên tiếng tán thưởng, ánh mắt ngập tràn thích thú.

Mộc Nghiên gật gù, hơi nghiêng người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, điềm đạm đáp:

"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

"Đúng rồi, cậu phải khiến cho đôi cẩu nam nữ đó trả giá đắt. Ai bảo trước kia dám phản bội cậu chứ!" Ngải Mễ tràn đầy nhiệt huyết hửng ứng.

Mộc Nghiên mỉm cười nhìn cô ấy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, thật tốt khi cô vẫn còn một cô bạn tốt như Ngải Mễ, cho dù cô ấy không phải Mễ Mễ của trước kia.

"Mễ Mễ..." Mộc Nghiên hơi xúc động nhìn Ngải Mễ khiến cô ấy khó hiểu.

Ngải Mễ "Hả?" lên một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt đều trở nên ngơ ngác, mông lung nhìn Mộc Nghiên.

"Cảm ơn cậu luôn ủng hộ tôi." Cô khẽ mỉm cười, chân thành nói.

Ngải Mễ sững sờ một chút, sau đó cũng cười theo, xua tay đáp lại: "Khách sáo gì chứ! Tôi với cậu là bạn mà."



Cả hai cô gái cứ như vậy mà trò chuyện vui vẻ cả một buổi sáng, sau cùng tạm biệt nhau rồi ai trở về nhà người nấy.

Vì hôm nay là cuối tuần nên Mộc Nghiên quyết định trở về nhà thăm ba mẹ, hiện tại cô đã sống cuộc đời của nữ chủ Mộc Nghiên đương nhiên cô phải báo hiếu ba mẹ thay cho nữ chủ rồi.

Vừa đặt chân vào phòng khách, Mộc Nghiên đã trông thấy Lục Thiếu Quân và Mộc lão gia đang ngồi chơi cờ, còn Mộc phu nhân đang ở phòng bếp nấu nướng.

Thấy cô con gái yêu trở về, Mộc lão gia vui vẻ bỏ luôn ván cờ đang đánh dở với Lục Thiếu Quân, niềm nở chào đón con gái.

"Nghiên Nghiên về rồi hả con, nào, mau lại đây ngồi đi."

Mộc Nghiên mỉm cười nhìn Mộc lão gia, đi đến ôm lấy ông thay cho lời chào hỏi, Lục Thiếu Quân bên cạnh luôn nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, sủng nịnh.

"Ba...con nhớ ba quá!" Cô rời khỏi vòng tay ông, nghẹn ngào nói.

"Nha đầu ngốc, không phải mới gặp nhau hôm kia à? Con đó, càng ngày càng dẻo miệng." Mộc lão gia cười hạnh phúc nhìn cô con gái bé nhỏ, khẽ cốc nhẹ lên trán cô.

Mộc Nghiên bĩu môi, nũng nịu nói: "Con đâu có dẻo miệng, con nói thật mà."

Mộc lão gia cũng phải bất lực trước hành động nhõng nhẽo của cô con gái, đã lâu lắm rồi ông mới được thấy con gái nhõng nhẽo với mình, cái cảm giác hạnh phúc, vui vẻ khiến ông vô cùng thỏa mãn.

Cái lần Mộc Nghiên suýt chút nữa trở mặt với Mộc gia vì chuyện cô muốn gia nhập vào giới giải trí đã khiến Mộc lão gia đau đầu rất nhiều.

Nhưng thật may mắn, cuối cùng cô cũng thông suốt mà từ bỏ, không chỉ làm ông hãnh diện trong ngành kinh doanh mà còn giúp ông có được một cậu con rể tài ba như Phó Cẩn Dật. Cuộc đời này của ông thực sự rất mãn nguyện.

"Hai cha con ông đừng ở đấy mè nheo nhau nữa, mau phụ tôi dọn đồ ăn lên đi."

Đang muốn làm nũng thêm nữa thì Mộc Nghiên bị tiếng nói của Mộc phu nhân làm giật mình, suýt nữa thì cô quên mất vẫn còn có mẹ đang ở phòng bếp.

"Dạ, con tới liền!" Cô vui vẻ đáp, sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Cả Mộc lão gia và Lục Thiếu Quân cũng đi theo, đại gia đình bốn người họ nhanh chóng quây quần bên bàn ăn ấm cúng, sự hạnh phúc đều ngập tràn trên khuôn mặt của họ.



Thật ra Mộc gia cũng có quản gia và người hầu nhưng lúc nào Mộc phu nhân cũng tự mình xuống bếp làm thức ăn, không chỉ vậy có khi cả Mộc lão gia và Lục Thiếu Quân cũng phụ một tay, vì họ đều cho rằng khi gia đình cùng nhau nấu nướng là niềm hạnh phúc lớn nhất.

Bởi vì thông qua việc nấu nướng họ càng thêm gắn kết hơn, mối quan hệ cũng từ đó mà bền chặt hơn, thậm chí là cảm nhận được cái gì đích thực là một gia đình.

Lúc này, tại một trường đua xe nổi tiếng ở trung tâm Đế Đô, Phó Cẩn Dật từ chiếc siêu xe Bugatti Chiron Super Sport 300+ bước xuống, sau một vòng đua hắn đã hoàn toàn đánh bại Cận Hoành.

Hắn vừa ngồi xuống chỗ nghỉ ngơi, Cận Hoành cũng đi tới, trên mặt cả hai đều lấm tấm mồ hôi. Cận Hoành hơi nhăn mặt, một bên lấy khăn lau mồ hôi, một bên không ngừng lảm nhảm:

"Này Dật, cậu không thể nhường tôi một chút sao? Lần nào cũng ép khô người ta như thế không thấy chán hả?"

Phó Cẩn Dật ngẩng đầu nhìn Cận Hoành, không cho anh mặt mũi, thẳng thừng đáp:

"Không thể!"

Cận Hoành hậm hực nhìn Phó Cẩn Dật, nội tâm thầm mắng chửi hắn n lần, cũng chỉ có hắn mới vô tình như vậy thôi. Làm bạn mấy chục năm nay rồi mà chưa bao giờ hắn cho anh mặt mũi cả, rất nhiều lúc muốn đứng lên phản kháng nhưng anh lại chợt nhận ra anh không có cơ hội.

Hơn hết, Phó Cẩn Dật là người khẩu xà tâm phật, trừ bỏ cái tính cách hơi khó ưa ra thì hắn thực sự là một người tốt, một người anh em tri kỷ của anh.

"Hừ! Đồ vô lương tâm!" Cận Hoành uống một hơi cạn sạch ly nước, lầu bầu nói.

Phó Cẩn Dật khẽ cong môi, chẳng thèm quan tâm đến cậu bạn nào đó, thấy hắn như vậy Cận Hoành càng tức giận hơn, nhất thời không ý thức được mà thốt ra một câu khiến hắn nổi giận.

Anh nói: "Cậu cười gì, bộ bị tâm thần phân liệt à?"

"Cận, Hoành! Cậu muốn chết à?!" Phó Cẩn Dật đen mặt, rít từng chữ qua kẽ răng.

Cận Hoành sợ hãi, vội vã bụm miệng lại, trong lòng không khỏi chửi bản thân ngu ngốc. Sao tự nhiên anh lại có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng chứ?

Aaaa...lần này coi như xong đời! Anh đúng là đại ngu ngốc!