Mới sáng sớm, Mộc Nghiên đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mệt mỏi mở mắt, vươn tay mò mẫm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Phải mất vài giây cô mới cầm chiếc điện thoại trên tay, mơ màng nhìn vào dãy số quen thuộc, ấn nhấc máy.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói lo lắng của Ngải Mễ:
"Nghiên Nghiên, cậu lại lên hot search rồi! Con mẹ nó, đám fans não tàn của Bạch Cửu Giai với Ngôn Hàm đang không ngừng công kích cậu kìa, làm sao để giải quyết đây?"
Mộc Nghiên khó khăn ngồi thẳng người dậy, tựa đầu vào thành giường, cố gắng xoa xoa hai bên huyệt thái dương đau nhức.
Cô nặng nề thở một hơi, trả lời Ngải Mễ: "Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ có cách giải quyết. Giờ cậu chỉ cần giúp tôi một việc thôi."
Đầu dây bên kia Ngải Mễ có chút khó hiểu với thái độ bình tĩnh của Mộc Nghiên, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của cô vậy.
Mộc Nghiên hơi nhăn mặt vì cơn đau đầu truyền tới, cô cố gắng gượng xoa xoa mi tâm cho tỉnh táo, rồi mới đáp lại cô bạn Ngải Mễ.
"Hôm nay tôi có chút mệt trong người, cậu giúp tôi đến nhà hàng Mộc gia gặp một người là được."
"Gặp ai vậy?" Đầu dây bên kia Ngải Mễ càng nghi hoặc, không biết Mộc Nghiên muốn cô đi gặp ai.
"Vu Trạch.' Mộc Nghiên điềm đạm nói ra một cái tên.
Ở bên kia Ngải Mễ sốc đến mức suýt nữa đánh rơi điện thoại, vì cái tên Mộc Nghiên vừa thốt ra chính là thần tượng của Ngải Mễ, cô đã mơ ước một lần được gặp anh ấy ngoài đời thực.
Không ngờ tới lần này lại có cơ hội đi gặp trực tiếp thần tượng, còn có chuyện gì vui hơn chuyện này đây?
Đợi hồi lâu không thấy Ngải Mễ trả lời, Mộc Nghiên có chút sốt ruột, hôm qua đã lỡ hứa với Vu Trạch là sẽ cho chữ kí cậu ta rồi, nay đành thất hứa vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Mộc Nghiên cô không thể để Vu Trạch đến đó mà lại chẳng thu hoạch được gì, cho nên cô đã nghĩ đến việc nhờ Ngải Mễ đi gặp cậu ta.
"Mễ Mễ, cậu sao vậy? Không đi được sao?" Mộc Nghiên lo lắng hỏi nhỏ.
Ngải Mễ bỗng sực tỉnh sau câu hỏi của cô bạn ở đầu dây bên kia, vội vã trả lời: "Tôi đi được mà, cậu gửi địa chỉ đi."
Mộc Nghiên khẽ "Ừ" một tiếng, dặn dò Ngải Mễ vài câu, rồi cúp máy. Lúc này, cơn đau đầu vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, cô mệt mỏi bước xuống giường, lê từng bước vào phòng vệ sinh.
Nhìn khuôn mặt phờ phạc trong gương suýt chút nữa Mộc Nghiên không nhận ra bản thân, mới sau một đêm thôi mà đã ốm thành ra như thế này. Cơ thể này của nữ chủ Mộc Nghiên có chút yếu rồi.
Trước kia, Mộc Nghiên rất ít khi bị bệnh, không nghĩ tới xuyên đến nơi này lại bị sốt cao như vậy, đôi mắt cô lúc này đã bị cơn sốt làm cho mê man.
Cơ thể cô khẽ lảo đảo sắp bị ngã, may mà cô nhanh tay vịn được vào bồn rửa mặt. Vệ sinh cá nhân xong, Mộc Nghiên lê từng bước nặng nhọc đi ra khỏi phòng, vừa bước đến chân cầu thang cô gặp được một nữ hầu.
Thấy sắc mặt của Mộc Nghiên không tốt, kèm theo những bước chân khó nhọc, nữ hầu có chút lo lắng tiến lại gần cô, hỏi:
"Mộc tiểu thư, người có sao không ạ?"
Mộc Nghiên thở gấp, lắc đầu nhìn nữ hầu, gượng gạo đáp: "Tôi không sao. Giúp tôi chuẩn bị một ít thuốc hạ sốt là được."
Nữ hầu nhanh chóng gật đầu, trước khi đi lấy thuốc còn không quên dặn dò cô: "Tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi đi ạ. Lát nữa tôi sẽ mang thuốc và bữa sáng tới."
Vốn dĩ định từ chối ý tốt của nữ hầu kia nhưng Mộc Nghiên cảm thấy rất mệt nên chỉ có thể gật đầu đáp ứng
Quay trở lại phòng ngủ, cô nằm lên chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Cơn sốt càng ngày càng cao khiến Mộc Nghiên cảm thấy rất khó chịu nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, sau đó ý thức của cô dần mất đi, chìm vào cơn mê man.
Chập tối, khi Mộc Nghiên tỉnh lại đã thấy Phó Cẩn Dật ngồi ở bên cạnh, đôi mắt hắn đang nhắm lại có vẻ như đang ngủ. Cô khẽ cựa quậy người, cổ tay trái truyền đến cơn đau nhức, ngước đầu nhìn mới thấy cổ tay cô có gắn kim truyền nước biến.
Nghe thấy động tĩnh, Phó Cẩn Dật mở mắt, thấy cô tỉnh lại sự lo lắng trong lòng hắn vơi đi chút ít, không nói nhiều lời hắn nhướn người lấy tay đo nhiệt độ trên chán cô. Nhận thấy nhiệt độ đã giảm, sắc mặt Phó Cẩn Dật giãn ra đôi chút, dịu dàng cất giọng:
"Em thấy trong người sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?"
Phó Cẩn Dật thở phào nhẹ nhõm, đi đến ngồi bên mép giường, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy tựa vào thành giường.
"Em ngồi nghỉ một chút, tôi đi lấy ít cháo." Dặn dò xong, Phó Cẩn Dật đứng dậy đi ra ngoài.
Phó Cẩn Dật đi rồi, Mộc Nghiên vẫn ngây ngốc nhìn ra phía cửa, trong lòng có chút ấm áp.
Vài phút sau, Phó Cẩn Dật trở lại, trên tay hắn là bát cháo nóng đang bốc hơi. Hắn ngồi xuống cạnh cô, chăm chú thối từng thìa cháo nhỏ rồi bón cho cô, ban đầu cô có chút ngại ngùng nhưng dần dà cũng thích ứng.
Sau khi giúp Mộc Nghiên ăn cháo và uống thuốc xong, Phó Cẩn Dật lại giúp cô nằm xuống giường, dặn dò tiếp:
"Em nghỉ ngơi đi. Tôi đi ra ngoài xử lý chút việc, có gì cứ gọi tôi."
Mộc Nghiên mỉm cười nhìn hắn, gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống giường. Mộc Nghiên ngoan ngoãn như vậy khiến Phó Cẩn Dật rất vui, hắn khẽ xoa xoa tóc cô, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, rồi mới đi ra ngoài.
Trở lại thư phòng, Phó Cẩn Dật lập tức liên hệ với trợ lý của mình để giải quyết vụ hot search của Mộc Nghiên.
Hắn không cho phép bất kì kẻ nào bôi nhọ cô.
Phải biết khi nghe tin Mộc Nghiên bị sốt cao, Phó Cấn Dật đã bỏ qua bữa tiệc của Tần Nghị Phàm tổ chức mà bay từ Las Vegas trở về Đế Đô ngay tức khắc.
Khi thấy Mộc Nghiên không sao, Phó Cẩn Dật mới trút bỏ gánh nặng trong lòng, đồng thời hắn cũng nhận ra Mộc Nghiên đối với hắn quan trọng như thế nào.
Hắn biết hắn đã không còn đường lui khi thích hay thậm chí là yêu cô..