Mới sáng sớm, Bạch Cửu Giai đã phải thức dậy quay chương trình thực tế, điều đó khiến cô ta có chút khó chịu.
Tối qua Bạch Cửu Giai đã đi hộp đêm chơi đến khuya mới trở về khách sạn, sáng nay bị gọi dậy sớm nên có chút đau đầu. Sắc mặt cô ta theo đó mà không tốt, trong lòng còn thập phần khó chịu, nhìn ai cũng không vừa mắt.
"A...cô có biết trang điểm không vậy? Làm đau tôi rồi đấy!" Bạch Cửu Giai tức giận trừng mắt nhìn cô nhân viên trang điểm.
Cô nhân viên trang điểm sợ hãi, thân thể khẽ run rẩy, vội vã cúi đầu xin lỗi: "Thật sự xin lỗi chị Giai Giai, em không có ý làm chị đau... Em xin lỗi, mong chị bỏ qua.
"Hừ! Nếu còn có lần sau nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu, nhớ lấy!"
Bạch Cửu Giai hơi cau có, vốn dĩ cô ta muốn trút giận lên đầu cô nhân viên trang điểm này nhưng chợt nhớ ra cô nhân viên trang điểm kia là người của công ty giải trí Ảnh Quang mời tới, cô ta không thể khiến cho Bạc Tư Yến khó xử.
Cho nên đến cuối cùng Bạch Cửu Giai đã kìm hãm được cơn giận dữ trong lòng, cô ta không thể để lộ bản chất thật sự bên trong, nếu không hình tượng hiền lành, dịu dàng, nết na mà bấy lâu nay cô ta xây dựng sẽ bị sụp đổ.
Con đường minh tinh của cô ta cũng sẽ chấm dứt, chính vì lẽ đó cô ta tuyệt đối không thể làm theo ý muốn của bản thân.
Cô nhân viên trang điểm rối rít cảm ơn Bạch Cửu Giai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy Bạch Cửu Giai làm cô ấy sợ muốn chết.
Sau khi trang điểm xong, thay cho mình một chiếc váy phù hợp, Bạch Cửu Giai mới hài lòng đi xuống lầu để hội họp với những thành viên khác trong chương trình.
Phía dưới sảnh chính khách sạn, các thành viên đã có mặt đông đủ, chỉ chờ
mỗi Bạch Cửu Giai. Trong lòng một số thành viên có chút khó chịu nhưng lại e ngại sự nổi tiếng của Bạch Cửu Giai cũng như người hậu thuẫn phía sau cô ta nên chỉ có thể im lặng.
Ngược lại với họ, Vu Trạch lại không e ngại Bạch Cửu Giai, cho nên khi cô ta vừa đi xuống anh đã thẳng thắn nhắc nhở:
"Chị Giai Giai, lần sau mong chị đến sớm một chút, chương trình cũng có quy tắc. Không phải lúc nào chúng tôi cũng phải đợi một người đâu."
Câu nói không chút nể nang của Vu Trạch khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, Bạch Cửu Giai lúc này đã tức giận đến mức siết chặt lòng bàn tay. Sau cùng vẫn nhẫn nhịn mà gắng gượng nở mội nụ cười, tỏ ra áy náy mà nói lời xin lỗi.
"Thật xin lỗi, do tôi quá sơ xuất, mong mọi người thông cảm"
Vu Trạch không đáp lại lời của cô ta, khẽ cười khẩy một cái, rồi quay người bước đi trước. Nhìn theo bóng lưng Vu Trạch rời đi, Bạch Cửu Giai thầm nguyền rủa anh n lần mới hạ hỏa.
Sau đó cả đoàn người bắt đầu đi quay chương trình thực tế, địa điểm chính là trường đua Phong Lãng.
Tại trường đua Phong Lãng, Mộc Nghiên uể oải ngồi nhâm nhi tách cafe sữa cho tỉnh táo, đêm qua bị Phó Cẩn Dật muốn rất nhiều lần khiến cô mệt mỏi vô cùng, còn có cái eo như muốn gãy.
Ấy vậy mà mới sáng ra Phó Cẩn Dật đã dẫn cô đến trường đua Phong Lãng này, nói là tụ họp với anh em tốt của hắn, cho nên cô mới miễn cưỡng có mặt ở chỗ này.
"Mộc Nghiên tiểu thư, Phó tiên sinh hiện tại đang có cuộc họp trực tuyến, ngài ấy nói cô ngồi đây đợi ngài ấy ạ."
Đang chán nản nhìn ngắm những chú ngựa chạy trên bãi cỏ xanh mướt, bỗng cô nhân viên phục vụ đi tới, chuyển lời của hắn cho cô.
Mộc Nghiên có chút bực bội, Phó Cẩn Dật vậy mà bỏ cô ở chỗ này một mình, rõ ràng bảo đưa cô đến đây gặp mặt bạn anh mà.
Cô thở dài một cái, khẽ "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục ngắm nhìn trường đua, phía xa xa có một đoàn người đang đi tới. Đôi mày Mộc Nghiên bỗng cau lại khi nhìn thấy đám người Bạch Cửu Giai, Ngôn Hàm và Vu Trạch, trong lòng cô thầm mắng chửi thật là oan gia ngõ hẹp.
Cô nhân viên phục vụ thấy Mộc Nghiên có chút không vui bèn lên tiếng:
"Mộc Nghiên tiểu thư, nếu cô cảm thấy quá nhàm chán thì tôi có thể dẫn cô đi tham quan khắp trường đua Phong Lãng ạ."
Mộc Nghiên lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi ngồi đây là được. Cô có thể đi làm việc của cô."
Cô nhân viên phục vụ cúi đầu chào Mộc Nghiên, sau đó rời đi. Còn lại một mình Mộc Nghiên đang ngồi trầm mặc ở khu vực nghỉ ngơi, ánh mắt cô dần trở nên tinh quái nhìn về phía đoàn người đang tiến lại gần chỗ mình.
Vừa hay Mộc Nghiên cũng muốn tính sổ vụ hot search lần trước, người ngốc cũng có thể nhìn ra Bạch Cửu Giai và Ngôn Hàm đứng phía sau châm ngòi cho đám fans não tàn của mình, dẫn dắt họ bôi nhọ cô.
Mộc Nghiên cô từ xưa tới nay đều là người ăn miếng trả miếng, không có khái niệm cô nhường nhịn hay tha thứ cho bất kì kẻ nào hãm hại cô, bởi vì cô không phải một người nhu nhược, yếu đuối.
Phía bên đoàn người quay chương trình thực tế, khi vừa mới tới trường đua Phong Lãng cả Bạch Cửu Giai và Ngôn Hàm đều tỏ thái độ không vui.
"Đạo diễn Dương, lần này chúng tôi phải quay ở trường đua ngựa sao? Không thể đổi địa điểm khác ư?" Ngôn Hàm cau mày, liếc nhìn một vòng trường đua ngựa, trong lòng thầm khinh bỉ.
Cô ta đường đường là siêu mẫu quốc tế nổi tiếng ấy vậy mà phải đến nơi hội hám như trường đua ngựa, thật khó chịu.
Đạo diễn Dương lắc đầu, nghiêm túc nói với Ngôn Hàm: "Đây là phía Cận tổng và Bạc đạo diễn đã lựa chọn, không thể thay đổi. Nếu cô không hài lòng có thể tìm họ nói chuyện."
Ngôn Hàm bực bội trong lòng, khế "Hừ!" lạnh một tiếng, sau đó quay người nhìn về phía khu vực nghỉ ngơi của trường đua, ánh mắt cô ta bỗng tối lại khi thấy Mộc Nghiên đang ngồi ở kia. Mơ hồ cô ta còn thấy nụ cười nham hiểm của Mộc Nghiên, cùng với đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía mình khiến cô ta có chút sợ hãi.
Vốn dĩ định ngó lơ Mộc Nghiên để tiếp tục nhiệm vụ quay chương trình thực tế nhưng Ngôn Hàm lại thấy Phó Cẩn Dật đang đi tới chỗ Mộc Nghiên.
Không chỉ vậy Phó Cẩn Dật còn ôm lấy cơ thể của Mộc Nghiên vào lòng, không quan tâm đến việc có người khác bên cạnh mà trực tiếp cúi đầu xuống hôn cô.
Đôi mắt Ngôn Hàm trừng lớn, trán nổi gân xanh, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Cơn thịnh nộ trỗi dậy trong lòng, chỉ hận không thể chạy đến trước mặt đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm kia mà ngăn cản.
Nhận thấy sắc mặt khó coi của Ngôn Hàm, Bạch Cửu Giai có chút tò mò, nhìn theo tầm mắt của Ngôn Hàm, vừa vặn thấy cảnh tượng Mộc Nghiên cùng Phó Cẩn Dật hôn môi.
Bạch Cửu Giai giật nảy mình, kia chẳng phải là ông trùm trong giới kinh doanh - Phó Cẩn Dật sao? Chết tiệt! Tại sao con nhỏ đáng ghét Mộc Nghiên lại có thể được một người đàn ông ưu tú như hắn để ý chứ?! Thật ghen tị!
Phía bên Mộc Nghiên, sau khi bị Phó Cẩn Dật hôn bất ngờ, cô có chút ngượng ngùng núp vào lồng ngực hắn, ủy khuất lên tiếng trách móc.
"Anh...lưu manh! Đây là bên ngoài đó, có rất nhiều người đang nhìn..."
Phó Cẩn Dật mỉm cười đắc ý, là hắn cố ý làm vậy mà. Hắn biết da mặt cô mỏng nên muốn trêu chọc cô một chút, vả lại hắn ôm hôn bạn gái của mình có gì sai sao? Hình như không có phạm pháp.
"Anh hôn bạn gái của mình mà, cần gì phải để ý đến người khác chứ." Hắn híp mắt, khế điểm lên chóp mũi cô một cái, tỉnh bơ nói.
Mộc Nghiên vừa thẹn thùng vừa giận nhưng lại không thể phản bác lại lời lẽ của Phó Cẩn Dật, hết thảy hắn đều nói đúng, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp ngoan ngoãn theo hắn đi gặp bạn.
Trước khi đi Mộc Nghiên còn không quên liếc nhìn về phía Ngôn Hàm, tặng cho cô ta một ánh nhìn khiêu khích, nụ hôn vừa rồi của Phó Cẩn Dật không tệ, vừa hay có thể chọc tức trà xanh Ngôn Hàm.