Mộc Nghiên ở nhà suốt một buổi sáng, sau khi suy nghĩ kĩ càng những chuyện cần làm tiếp theo để thay đổi kết cục thảm hại của nữ chủ Mộc Nghiên cũng như chính cô sau này, cô quyết định đi đến công ty giải trí Thời Quang.
Công ty giải trí Thời Quang mặc dù không phải một công ty giải trí lớn nhưng mấy năm trở lại đây dưới sự chiêu mộ nhân tài, công ty này đã tạo cho mình một chỗ đứng vững chắc trong giới, hiện tại họ còn nắm giữ át chủ bài Bạch Cửu Giai - một nữ minh tinh đang làm mưa làm gió trong giới giải trí.
Mà nữ chủ Mộc Nghiên vì để thu hút sự chú ý của Bạc Tư Yến đã bất chấp sự ngăn cản của gia đình mà tiến vào giới giải trí, hạ mình làm một nữ diễn viên tuyến 18 chỉ để có thể ngày ngày được gặp Bạc Tư Yến, được tiếp xúc gần với anh.
Trong nguyên tác, Bạc Tư Yến không chỉ là một thiếu gia giàu có ở Đế Đô, anh còn là một đạo diễn trẻ tuổi, tài năng rất được nhiều người ngưỡng mộ.
Trong một lần tình cờ, Bạc Tư Yến đã gặp được Bạch Cửu Giai, từ đó thầm mến mộ cô ấy, đồng thời nhìn ra tài năng diễn xuất đỉnh cao của cô ấy. Anh bắt đầu để ý đến Bạch Cửu Giai, dần dần giúp cô ấy phát triển trong giới giải trí, từ một người vô danh trở thành một Ảnh hậu vạn người mê.
Trong suốt quá trình đó, nữ chủ Mộc Nghiên chính là một trong những bia đỡ đạn để thúc đẩy các tình tiết cẩu huyết trong truyện, giúp hai nhân vật chính đi đến cái kết happy ending. Tất nhiên cũng có một số nhân vật phụ khác nhưng nữ chủ Mộc Nghiên chính là một trong những nữ phụ quan trọng nhất trong truyện.
Nghĩ đến những tình tiết tiếp theo, Mộc Nghiên tặc lưỡi thầm nghĩ: 'Bà đây sẽ không ngu ngốc làm một bia đỡ đạn nữa, để xem nam nữ chính làm sao có đất diễn!'
Càng nghĩ càng thích thú, Mộc Nghiên không ngừng huýt sáo trong lòng, tương lai phía trước nhất định cô sẽ thay đổi.
"Mộc tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ."
Đang vui vẻ ngân nga, bỗng tiếng tài xế riêng của Phó Cẩn Dật lên tiếng, Mộc Nghiên mới bừng tỉnh, nhìn cậu tài xế trẻ qua kính chiếu hậu, lãnh đạm nói:
"Ừ, cậu ở đây đợi tôi một chút nhé. Tầm 15 phút sau tôi quay lại."
Dặn dò xong, Mộc Nghiên mở cửa bước xuống xe, sau đó hiên ngang đi vào bên trong công ty giải trí Thời Quang.
Vừa đi vào bên trong đại sảnh đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, không phải là những ánh mắt ngưỡng mộ mà là ánh mắt khinh bỉ, xem thường cùng những lời chỉ trích, bàn tán xấu xa về cô.
Mặc kệ tất cả, Mộc Nghiên hiên ngang bước vào thang máy đi lên phòng làm việc của giám đốc Lam. Sau vài phút đồng hồ Mộc Nghiên đã có mặt trong phòng làm việc, vừa thấy cô giám đốc Lam đã nổi điên lên mà chửi sa sả vào mặt:
"Mộc Nghiên! Cô còn dám vác mặt đến đây hả?! Cô có biết vì cô mà công ty đã thổn thất rất lớn không?!"
"Tại sao tôi lại không dám đến?" Mộc Nghiên vô tư trả lời khiến giám đốc Lam á khẩu.
"Cô..." Giám đốc Lam nghiến răng tức giận nhìn Mộc Nghiên nhưng chị ta lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, nói không nên lời.
Giám đốc Lam là một người phụ nữ trung niên, chị ta đã lăn lộn trong giới giải trí hơn chục năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên chị ta thấy một người vô pháp vô thiên như Mộc Nghiên.
Đã không có thực lực rồi còn dùng thế lực gia tộc để trèn ép chị ta cho một vị trí trong công ty giải trí Thời Quang, đã vậy còn ngu ngốc hết lần này đến lần khác gây sự với nữ minh tinh Bạch Cửu Giai, vô số lần hại chị ta phải dọn dẹp bãi chiến trường.
Chị ta thật sự không thể chịu nổi Mộc Nghiên nữa, cho nên ngay giờ phút này đây chị ta quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải tống cổ Mộc Nghiên khỏi công ty giải trí Thời Quang, nhất định.
"Mộc Nghiên, nếu cô đã tự mình vác mặt đến đây tôi cũng xin nói thẳng. Phía trên đã có chỉ thị sa thải cô khỏi công ty, từ nay cô sẽ không còn là nghệ sĩ dưới trướng quản lý của Thời Quang nữa!"
Giám đốc Lam nói một tràng, sau đó chị ta đắc ý khoanh tay đứng quan sát sắc mặt của Mộc Nghiên, trong lòng còn nghĩ dù hôm nay Mộc Nghiên có quỳ xuống cầu xin, chị ta cũng sẽ không mềm lòng mà giúp đỡ.
Nhưng trái ngược lại với suy nghĩ của giám đốc Lam, Mộc Nghiên lại bình thản đến lạ, cô khẽ cười khẩy, nói:
"A...đúng lúc hôm nay tôi tới đây cũng vì chuyện này nha. Chị Lam à, hôm nay tôi đến đây là để hủy bỏ hợp đồng, tiền vi phạm tôi sẽ trả không thiếu một xu."
Nói đoạn, cô khẽ dừng lại nhìn sắc mặt đen như đít nồi của giám đốc Lam, hài lòng nói tiếp:
"Cho nên, nơi hỗn tạp như Thời Quang tôi không có hứng thú ở lại, phiền chị chuyển lời đến cấp trên hộ tôi. Không hẹn gặp lại!"
Nói hết những lời muốn nói, Mộc Nghiên hiên ngang rời đi bỏ mặc ai kia đang tức xì khói mà chẳng làm được gì.
Giải quyết xong vấn đề công việc, Mộc Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cô bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, bước đầu màn công lược Phó Cẩn Dật trong kế hoạch chính là nấu một bữa ăn thật ngon để lấy lòng hắn.
Người ta thường nói con đường dạ dày là con đường dễ dàng nhất để nắm bắt một người, vậy nên Mộc Nghiên đã quyết định trổ tài nấu nướng của cô ở thế giới trước đây, dù không thể sánh bằng các đầu bếp trong các nhà hàng năm sao nhưng cô rất tự tin về những món ăn cô làm.
Nhất định Phó Cẩn Dật sẽ thích!
Đang vui vẻ suy nghĩ, do không để ý cô đã đụng phải một người ở dưới đại sảnh, đến khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt cảm xúc trong cô tụt dốc không phanh.
Chết tiệt! Cư nhiên lại chạm mặt Bạc Tư Yến ở đây, đúng là xui xẻo.
"Mộc Nghiên? Sao cô lại đến đây?" Bạc Tư Yến cau mày, có chút khó chịu nhìn Mộc Nghiên.
Trong lòng anh còn nghĩ Mộc Nghiên đúng là âm hồn bất tán, đã đẩy ngã Giai Giai rồi còn có mặt mũi đến công ty, người như cô thật khiến anh ghê tởm.
"Ồ...tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đạo diễn Bạc à!" Cô khẽ cười khẩy nhìn anh, "Tôi đến đây còn phải xin phép anh sao?"
Thái độ không coi ai ra gì của Mộc Nghiên khiến Bạc Tư Yến càng khó chịu hơn, mày anh cau chặt lại, trong lòng có chút tức giận.
"Hừ! Dù cô có dùng bất kì thủ đoạn nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không yêu cô đâu!" Anh lạnh nhạt nói.
Mộc Nghiên bật cười thành tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy Bạc Tư Yến quá tự luyến, con mắt nào của anh ta thấy cô dùng thủ đoạn để quyến rũ anh ta vậy chứ! Đúng là tên nam chính mắc bệnh tự luyến mức độ nặng mà.
Thấy cô cười lớn, Bạc Tư Yến vừa khó hiểu vừa khó chịu, tiếp tục nói: "Cô đây là có ý gì? Đang cười nhạo tôi?"
"Tôi không dám cười nhạo anh, chỉ là...anh bớt tự luyến lại đi nhé! Tôi đây không có hứng thú với anh, tạm biệt, không hẹn gặp lại!"
Nói xong, không để Bạc Tư Yến nói thêm câu nào, Mộc Nghiên trực tiếp xoay gót rời đi trước sự ngỡ ngàng của anh. Người tự luyến như Bạc Tư Yến, Mộc Nghiên cô không có thèm nha! Vẫn là Phó Cẩn Dật ưa nhìn hơn.