Đỗ Nhất Luân vốn không tin lời của Đường Niệm Niệm, còn tưởng cô muốn an ủi khích lệ mình, mới cố ý nói như vậy, trái tim chịu đủ tủi nhục mà trở nên lạnh lẽo của anh ta dần tan ra.
Mẹ nói đúng, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Đừng bởi vì mấy kẻ xấu mà cảm thấy thế giới rất tối tăm, từ bỏ cuộc sống.
“Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng!”
Tinh thần của Đỗ Nhất Luân lập tức thay đổi, trước đây vẫn còn chán nản ủ rũ, bây giờ lại rất phấn khởi, phong thái phấn chấn.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu rời khỏi nhà họ Đỗ, nếu Đỗ Nhất Luân xuất phát vào ba ngày sau, vậy thì cô sẽ ở lại thêm ba ngày.
Ba ngày rất nhanh trôi qua, ba giờ sáng, Đường Niệm Niệm lái xe tới nhà họ Đỗ, Đỗ Nhất Luân đã đợi trong sân.
Anh ta đeo túi hành lý, còn vác một cái, tinh khí thần tốt hơn ba ngày trước không ít.
“Đi!”
Đường Niệm Niệm đứng ở cổng gọi, Đỗ Nhất Luân chạy ra, nhìn thấy xe tải đỗ trước cổng, con ngươi sắp lồi lên.
Cô gái họ Đường này thế mà lại lái xe tải tới, rốt cuộc cô làm gì?
“Lên xe!”
Đường Niệm Niệm nhảy lên xe, Đỗ Nhất Luân cũng lên, ngồi ở ghế lái phụ, thấy cô thành thục khởi động xe, biểu cảm càng thêm kinh ngạc.
“Tôi đưa anh ra khỏi Thượng Hải, đến tỉnh Chiết Giang ngồi tàu lửa, vé xe đã mua xong rồi.”
Ba hôm nay, Đường Niệm Niệm đã làm không ít chuyện, Đỗ Nhất Luân là sợi dây quan trọng cho cô và cha mẹ gặp mặt, phải bình an tới bờ bên kia.
Trong tay cô có công chương của nhà máy vớ, tùy ý viết thư giới thiệu, lại nhét bao thuốc lá Mẫu Đơn cho nhân viên ga tàu lửa, liền thành công mua được vé giường nằm tới Dương Thành.
Mắt Đỗ Nhất Luân nóng nóng, sống mũi cay cay, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không cho nước mắt chảy xuống.
Đường Niệm Niệm bĩu môi, nghệ thuật gia quả nhiên đều là động vật cảm tính, tuyến nước mắt cũng phát triển hơn người bình thường.
Sau khi tới tỉnh Triết Giang, trời đã sáng, Đường Niệm Niệm đưa anh ta vào ga tàu lửa, chuyến tám giờ rưỡi sáng.
“Cô Đường, tôi đến đó phải liên lạc với cô bằng cách nào?”
Khi Đỗ Nhất Luân vào ga, không nhịn được hỏi.
“Anh có thể nghĩ cách gửi thư cho Thường Kim Bằng ở Bằng Thành, đây là địa chỉ của người đó, người đó sẽ mang thư cho tôi.”
Đường Niệm Niệm nhét cho anh ta một tờ giấy, bên trên là địa chỉ của Thường Kim Bằng, còn có phương thức liên lạc của người thân Thường Kim Bằng ở Hương Giang.
Thường Kim Bằng này là người chú út Đường Mãn Đồng quen được ở bên ngoài, người Bằng Thành, thanh niên trai tráng trong thôn Thường Kim Bằng chín phần đều tới bờ bên kia, bởi vì sức khỏe của mẹ già không tốt, ông ấy chỉ có thể ở lại.
Người cùng thôn tới bờ bên kia thường sẽ gửi tiền gửi thư về nhà, Thường Kim Bằng có khá nhiều mối quan hệ với bên đó, còn sẽ lấy một số hàng lởm về bán, số đồng hồ điện tử do Đường Mãn Đồng lấy về chính là hàng lởm do Thường Kim Bằng nhập về.
Đỗ Nhất Luân trịnh trọng cất tờ giấy, gập người với Đường Niệm Niệm, sải bước đi vào lối soát vé.
Nhìn thân ảnh của Đỗ Nhất Luân biến mất ở lối soát vé, lúc này Đường Niệm Niệm mới rời đi.
Không ngoài ý muốn, tháng mười cô có thể gặp mặt cha mẹ anh trai rồi.
Sau khi về tới nhà nghỉ quân khu, Thẩm Kiêu mang tới một tin tốt.
“Liễu Ái Quốc bị phán tử hình, vợ con và cháu gái ông ta đều bị đày xuống nông trường Tây Bắc, đã đưa đi rồi.”
Hơn nữa còn là đến nông trường có điều kiện gian khổ nhất Tây Bắc, người nhà họ Liễu ăn sung mặc sướng quen rồi, đến đó cơ bản là nộp mạng.
Thẩm Kiêu lại nói: “Tình hình của ông già Chu rất không tốt, bác sĩ đã công bố, nói cùng lắm chỉ sống được nửa năm.”
“Ông trời vẫn khá phối hợp đấy.”
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu nhìn nhau cười.
“Kho báu nhà anh chôn ở đâu? Chúng ta tới thu thập sớm một chút, nhân tiện thu dọn luôn kho báu nhà họ Chu.” Đường Niệm Niệm nói.
Những năm nay, ông già Chu vơ vét vô số, chắc chắn đã giấu rất nhiều của cải, cô không thể bỏ qua.
Coi như là bồi thường cho cô và nhà họ Đường trong kiếp trước.
“Kho báu ở tỉnh Hà Bắc, là quê của ông ngoại anh, cuối tháng chúng ta đến đó một chuyến nhé.”
Thẩm Kiêu suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định thời gian, đợi anh mang mấy người có tay nghề tốt tới, đúng lúc đi qua thu lại báu vật, cho ông cụ Chu một kích chí mạng cuối cùng.
“Được!”
Đường Niệm Niệm gật đầu.
Ở lại Thượng Hải chờ thêm một ngày, sau đó cô quay về Chư Thành, trước khi đi cô có tới bách hóa dạo một vòng, mua được không ít thứ.
Mua cho Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều là khăn lụa đỏ, Đường Cửu Cân là kẹo sữa thỏ trắng, mua cả đồ ăn sáng hiệu Quan Sinh Viên, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường đều là tài liệu học tập, nhóm người Đường Mãn Kim là thuốc lá, còn bà cụ nhỏ thân ái của cô sẽ là một vòng tay bằng vàng.
Đường Niệm Niệm còn mua máy quạt điện, cũng là kiểu dáng cổ xưa như trong không gian, nếu tới bách hóa mua sẽ tốn một số tiền lớn khoảng 180 đồng.
Mùa hè sắp tới rồi, không có quạt điện chắc không sống nổi quá.
Về phần tivi đen trắng, trong không gian của cô cũng có, khoảng chừng 14 inch, là kiểu TV cũ do Thượng Hải sản xuất, giống y như đúc với ti vi hiện tại.
Thẩm Kiêu đưa cô tới nhà ga, lưu luyến không rời.
“Chờ anh làm xong nhiệm vụ sẽ đến tìm em.”
“Ừm, đừng có tiếc rẻ thịt khô, cả vũ khí nữa, đừng có không nỡ xài, chỗ bên em còn nhiều lắm đấy.”
Đường Niệm Niệm dặn dò, trong không gian hiện tại dê bò đều đã thành đàn, thịt gần như ăn không hết, cô còn làm rất nhiều thịt khô để cho Thẩm Kiêu ăn vặt.
Thẩm Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, anh nhìn sang bốn phía một lúc, sau đó chợt ôm lấy người, phun hơi thở nóng bỏng bên tai Đường Niệm Niệm: “Niệm Niệm, em nhanh lớn một chút, mười tám tuổi là chúng ta lĩnh chứng được rồi.”
Sau khi lĩnh chứng, anh và Niệm Niệm không cần tách ra nữa.