Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 337



Nụ cười trên gương mặt chủ nhiệm Giải nhạt đi, còn buồn bã hơn đôi chút, ông ấy gượng cười đáp: “Nó không đeo được mấy cái này, cảm ơn cháu.”

Đường Niệm Niệm ngẩn người, kẹp tóc cũng không thể đeo được?

Chẳng lẽ sức khỏe của cô bé không ổn?

Trông dáng vẻ này của chủ nhiệm Giải thì hình như bệnh không ghê gớm lắm, chẳng lẽ là bệnh nan y?

Đường Niệm Niệm không dám hỏi nhiều, cô cất nửa số kẹp tóc đi, chủ nhiệm Giải cũng không ở lại lâu, ông ấy mang vật mẫu rồi tất tả rời đi, còn nói trong ba ngày sẽ trả cho cô.

“Chú Ngưu, có phải con gái của chủ nhiệm Giải sức khỏe không tốt lắm không?” Đường Niệm Niệm tò mò hỏi.

Bộ trưởng Ngưu thở dài nặng nề, gật đầu nói: “Vốn sức khỏe của Tiểu Lê rất tốt, còn là chủ lực đội bóng chuyền của trường, nhưng hai năm trước không biết có chuyện gì mà ăn cơm tối xong thì hôn mê, đưa đến bệnh viện thì bệnh viện nói là dị ứng với trứng gà, nhưng ngày trước Tiểu Lê ăn trứng gà hằng ngày đều không sao, bác sĩ nói là vấn đề của hệ miễn dịch, bây giờ khả năng miễn dịch của Tiểu Lệ càng ngày càng kém, rất nhiều thứ đều không thể ăn được, cũng không thể ra khỏi cửa vì dị ứng cả với không khí, quần áo mua ở bên ngoài cũng không thể mặc, mọi vật đều phải cẩn thận, mỗi lần dị ứng đều có thể cướp đi cái mạng của con bé, ôi chao!”

Bộ trưởng Ngưu thật sự khó chịu thay cho cô cháu gái, vốn dĩ một cô gái đầy sức sống, vóc người cao ráo, chơi bóng chuyền có lực như thế, mà bây giờ lại trở nên trầm lắng uể oải, năm ngoái Tiểu Lê còn tự sát, trên di thư nói rằng không muốn liên lụy tới cha mẹ, bản thân cũng sống quá mệt mỏi, nên đã uống thuốc ngủ, may mà được vợ của chủ nhiệm Giải phát hiện ra nên đã cứu được.

Ôi! Bộ trưởng Ngưu lại thở dài bảo: “Người tốt sao cứ mắc phải loại bệnh kỳ lạ này, không khí cũng dị ứng, lần đầu tiên tôi thấy đấy!”

“Người bị dị ứng với không khí có đó, còn có người bị dị ứng với ánh nắng và nước, dị ứng với nước mắt, dị ứng với gạo hoặc bột mì, nguyên nhân gây ra dị ứng có rất nhiều, cháu có một người bạn học là giáo sư y khoa, anh ấy từng kể với cháu những căn bệnh này!”

Lão Chương không cảm thấy kỳ lạ, lúc ở nước ngoài ông ấy đã từng thấy rồi, nói một cách tương đối thì triệu chứng dị ứng của người nước ngoài càng hiếm hơn so với người châu Á.

Bạn học của ông ấy nói là vì do sự tiến hóa của người nước ngoài chưa hoàn toàn thế nên mới có nhiều nguyên nhân gây dị ứng như thế.

“Nhưng mà quả thực bệnh dị ứng của con gái chủ nhiệm Giải rất kỳ quặc, có lẽ là hệ thống miễn dịch của cô bé xảy ra vấn đề rồi, hay là tìm bác sĩ trung y chăm nom?” Lão Chương kiến nghị.

“Tìm rồi, nhưng hiệu quả không tốt lắm.” Bộ trưởng Ngưu cười khổ, mấy năm nay có rất nhiều bác sĩ trung y giỏi, người bị điều xuống các cấp, người thì chết, người bị giam giữ, ở trong thành phố chẳng còn bao nhiêu người.

Lão Chương hiểu, ông ấy cũng cười khổ.

Thật đúng là một niên đại điên cuồng, may mà ông ấy kiên cường vượt qua rồi.

Lão Chương không khỏi nhìn Đường Niệm Niệm, may mà có con bé này, nếu không thì ông ấy… có thể đã thật sự chết ở Đường Thôn rồi.

“Chú Ngưu, chủ nhiệm Giải có quyền quyết định suất ở hội quảng giao không?” Đường Niệm Niệm hỏi.

“Cháu hỏi cái này làm gì? Cho dù lão Giải có quyền thì ông ấy cũng không thể độc đoán được.” Bộ trưởng Ngưu không nói rõ nhưng Đường Niệm Niệm nghe hiểu được, trong lòng cô đã có tính toán rồi.

Có quyền lực là được, cô với chủ nhiệm Giải sẽ làm giao dịch.

Giao dịch có lợi mà không có hại đối với cả hai bên.

“Tiểu Đường, cho dù cháu không lấy được vị trí ở hội quảng giao thì chú làm chủ cho cháu một vị trí, yên tâm đi!” Bộ trưởng Ngưu an ủi.

Nhà máy động cơ hơi nước đều phải tham gia hội quảng giao hai mùa xuân thu, chút quyền này ông ấy vẫn có.

“Cảm ơn chú Ngưu.” Đường Niệm Niệm nói cảm ơn, nhưng cô vẫn muốn có một vị trí của mình trong hội.

Hơn nữa cô có tự tin có thể có được.

Chỉ không biết cha mẹ ruột ở Hương Giang đã nhận được lời nhắn mà Đỗ Nhất Luân mang tới chưa?

Tính ngày thì Đỗ Nhất Luân rời khỏi Thượng Hải đã hơn nửa tháng rồi, lẽ ra là đến Hương Giang rồi chứ?

Biệt thự Bán Sơn, Hương Giang.

Đường Cảnh Lâm mặc xong tây trang, thắt xong cà vạt, đứng đối gương chải tóc, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, lát nữa ông ấy phải đi gặp khách hàng lớn, không thể đến trễ.

“Anh Liên, có phải lại đau đầu không?”

Đường Cảnh Lâm nhìn thấy vợ lại đang ấn huyệt thái dương, quan tâm đi tới bên giường, mát xa cho bà ấy.

Mục Anh Liên không xuống giường, đang mặc đồ ngủ xuề xòa, đang xem một cuốn album ảnh.

Bà ấy chăm sóc da rất tốt, hơn bốn mươi tuổi, trông cũng chỉ ngoài ba mươi, chỉ là khí sắc không tốt lắm, mười bảy năm trước, khi vượt biển tới đây, bà ấy còn đang ở cữ, chịu phong hàn, lưu lại bệnh hậu sản đau đầu.

Trong album ảnh đều là ảnh của một em bé, trông cũng chỉ mới chào đời, cùng lắm là đầy tháng, cục bông nhỏ trắng trẻo mềm mại, mặc áo tơ lụa, nhìn là biết con cái của gia đình giàu có.

Đường Cảnh Lâm khẽ thở dài, biết vợ đang nhớ con gái út của họ.

“Tháng sau là sinh nhật của Niệm Niệm, mười bảy năm rồi, Cảnh Lâm, cũng không biết Niệm Niệm trông như thế nào?” Mục Anh Liên lẩm bẩm, mắt ngấn lệ.

Khi con gái và bà ấy chia ly, mới nhỏ như thế, giống như xẻo đi một cục thịt trong tim bà ấy vậy, mười bảy năm nay, không có lúc nào bà ấy không nhớ tới con gái, nằm mơ cũng toàn là con gái.

Nhưng con gái trong mơ vẫn mang dáng hình lúc nhỏ, có đôi lúc cũng sẽ lớn lên, nhưng gương mặt lại mơ hồ, không nhìn rõ trông như thế nào.

“Cảnh Lâm, hôm qua em nằm mơ thấy Niệm Niệm, nó lớn rồi, nhưng em vẫn không nhìn rõ mặt của con bé, cũng không gọi em, chắc chắn nó đang oán giận em!”

Mục Anh Liên ch ảy nước mắt, bà ấy quá nhớ con gái, sắp phát điên rồi.

“Không đâu, muốn oán giận cũng là oán giận anh, là anh đưa Niệm Niệm đi!”

Đường Cảnh Lâm ôm vợ vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, trong mắt ông ấy cũng ngấn lệ.
— QUẢNG CÁO —