Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 369



“Bố, con đã nói dựa theo những gì bố giao, không sửa một chữ nào.”

Chu Hưng Hoa nói lại từng câu từng chữ ông ta vừa nói trong điện thoại, vẻ mặt của Chu Hồng Xương suy sụp, chán chường nằm xuống, lẩm bẩm: “Thật sự không chịu gặp? Sao lại không chịu gặp chứ... Khụ khụ...”

Chu Hồng Xương như bị rút cạn sinh lực, đờ đẫn nằm đó, lồ ng ngực hơi phập phồng, cơ thể ông ta ngày càng suy sụp, bác sĩ lén gặp riêng anh em Chu Hồng Hoa, báo tin xấu: “Lão lãnh đạo chỉ có thể kiên trì nhiều lắm là một tháng.”

Hai anh em suýt nữa ngất đi, một tháng sao có thể đủ?

Hiện tại bảo bối đã không còn, nếu ông cụ còn xảy ra chuyện, nhà họ Chu nào còn chỗ đứng trong Bắc Kinh?

Ngày thứ tư, cảnh sát tới nhà, lại mang tới tin xấu, còn có vài bức ảnh chụp lại hiện trường vụ án.

Ngày hôm qua có người dân báo án, nói có nhà kia bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, người của tổ dân phố tới kiểm tra bị dọa cho sợ chết khiếp.

Trong nhà có mười cái xác nằm rải rác khắp nơi, trên người còn có côn trùng bò lúc nhúc, tỏa ra mùi tanh tưởi, bởi vì xác chết đã phân huỷ nghiêm trọng nên cảnh sát phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại diện mạo của mười xác chết.

Người dễ phân biệt nhất chính là Thẩm Ưng và anh em Chu Tư Vũ, ba người họ nổi tiếng ăn chơi trác táng tại Bắc Kinh, liếc mắt một cái là đã nhận ra.

Bảy người khác cũng là dân ăn chơi, chỉ là gia thế không lợi hại bằng hai nhà Chu và Thẩm.

Trong hiện trường có roi da, nến, vòng cổ, dây thừng và nhiều dụng cụ khác, nhóm cảnh sát vừa nhìn đã hiểu rõ, thầm mắng bọn ăn chơi trác táng này chơi quá hăng, chết cũng không oan.

“Nguyên nhân cái chết là uống quá nhiều thuốc k1ch thích, cơ thể bị suy kiệt nghiêm trọng dẫn tới tử vong, xin nén bi thương!”

Cảnh sát không nói quá cụ thể vì thấy ghê tởm, chỉ để người nhà họ Chu nhìn ảnh chụp hiện trường vụ án, mười người này khi chết vẫn còn quấn lấy nhau, ai sáng suốt vừa nhìn đã biết bọn họ làm gì trước khi chết.

Còn có những dụng cụ kia, cho dù không có sở thích đó cũng sẽ biết đôi chút, sắc mặt của anh em Chu Hưng Hoa và Chu Hưng Gia đều vô cùng khó coi, ông ta không thể ngờ được, hai tên không biết cố gắng này lại chơi như thế ở bên ngoài?

Mặt mũi tổ tiên nhà họ Chu đều bị họ vứt đi hết!

Cơn đau lòng của hai em cũng vơi đi bớt vì tức giận, thậm chí còn cảm thấy hai nghiệp chướng này nếu chết rồi thì thôi, đỡ phải mất mặt xấu hổ.

Vụ án này nhanh chóng khép lại, bởi vì cha mẹ của mười nạn nhân đều không muốn điều tra tiếp, bọn họ sợ mất mặt.

Bọn họ cũng không nghi ngờ có ai hãm hại, đám nghiệp chướng này thường xuyên ăn chơi đàng đi3m, hay ra ngoài làm loạn, hiện tại cuối cùng cũng chơi tới nỗi mất mạng, cha mẹ họ ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao trong nhà vẫn còn những đứa con khác, cũng không phải độc tôn.

Việc này cuối cùng cũng không thể giấu được Chu Hồng Xương, ông ta nhìn thấy những bức ảnh khó coi đó, liền phun ra mấy ngụm máu rồi hôn mê, lần này ông ta hôn mê tới tận ba ngày mới tỉnh lại.

Bác sĩ thông báo cho anh em Chu Hưng Hoa để bọn họ chuẩn bị hậu sự.

Vốn dĩ còn có thể chống cự được một tháng, nhưng Chu Hồng Xương lại liên tiếp chịu đả kích khiến cơ thể nhanh chóng lụi tàn, không kiên trì được quá mấy ngày nữa.

Tro cốt của Thẩm Ưng do Thẩm Bằng đi nhận, anh ta cũng biết trong nhà xảy ra biến cố lớn, anh ta chạy tới nông trường tìm Phó Bạch Lan trước, mấy năm qua anh chưa từng phải động não, việc lớn việc nhỏ của anh ta đều do Phó Bạch Lan làm chủ.

Khi nhìn thấy Phó Bạch Lan, Thẩm Bằng không dám tin vào mắt mình, bà già quần áo rách rưới, mái tóc hoa râm trước mắt anh ta, sao có thể là người mẹ xinh đẹp tinh xảo của anh ta được chứ?

Sau khi tới nông trường, Phó Bạch Lan bị điều đi làm công việc dơ bẩn nhất, cực khổ nhất, bà ta còn bị tách khỏi Lưu Tường, người trong nông trường đều biết bà ta là người đàn bà hư hỏng, ai cũng bắt nạt bà ta và Lưu Tường.

Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, nhưng đối với Phó Bạch Lan lại như mấy trăm năm trôi qua, bà ta rất muốn chết đi, lại không cam tâm.

“Tiểu Bằng, cuối cùng con cũng tới, mau nghĩ cách cứu mẹ ra đi, mẹ không chịu nổi.”

Phó Bạch Lan nhìn thấy con trai tựa như thấy được cứu tinh, khóc lóc thảm thiết cầu xin Thẩm Bằng cứu bà ta ra ngoài, bà ta không chịu nổi cuộc sống khổ sở này thêm một ngày nào nữa.

“Mẹ ơi, Tiểu Ưng chết rồi!”

Thẩm Bằng nói ra tin em trai chết, vẻ mặt suy sụp.

Anh ta lấy cách nào cứu mẹ chứ?

Hiện tại bản thân anh ta còn khó giữ, anh ta vừa nhận được thông báo từ đơn vị bảo anh ta không cần đi làm nữa, nhất định là Thẩm Chí Viễn đã lên tiếng, hiện tại anh ta là kẻ thất nghiệp, còn bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn không có chỗ ngủ mỗi tối.

“Mẹ ơi, Tiểu Ly ly hôn rồi, công việc cũng không còn.”

Thẩm Bằng lại nói thêm một tin xấu, trước khi tới nông trường, anh ta đã đi tìm em gái Thẩm Ly.

Gia thế nhà chồng của Thẩm Ly không tệ, tình cảm vợ chồng cũng khá thắm thiết, anh ta muốn nhờ em rể giúp đỡ, giữ công việc lại, nhưng tới nhà của chồng Thẩm Ly mới biết được, em gái đã bị đuổi ra khỏi nhà, cũng thảm hại giống như anh ta.

Anh ta không tìm thấy Thẩm Ly, chỉ đành phải tới nông trường trước, hy vọng Phó Bạch Lan có thể xoay chuyển càn khôn, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, lòng Thẩm Bằng lạnh lẽo, vô cùng bi thương tuyệt vọng.

“Thẩm Chí Viễn thật tàn nhẫn mà!”

Phó Bạch Lan khóc lóc thảm thương hơn thế nữa, bà ta còn trông cậy con cái có thể cứu bà ta ra ngoài, hiện tại tiêu hết rồi.

“Sao Tiểu Ưng lại chết? Là ai hại nó?” Phó Bạch Lan vô cùng bi thương, bà ta hỏi.

“Không ai hại, tự nó làm bậy.”

Thẩm Bằng xấu hổ nói, mặc dù anh ta cũng chơi khá hăng, nhưng chỉ giới hạn với phụ nữ, thế mà Thẩm Ưng lại chơi cả nam cả nữ, thật khiến người ta thấy ghê tởm.
— QUẢNG CÁO —