Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 554



Bào Liên Sinh sửng sốt một chút, cười nói: "Đúng vậy, rèn luyện thân thể mà, tôi chỉ thích đánh cầu lông thôi, golf thì tôi không thích."

Thực ra là vì ông ấy cảm thấy chơi golf quá phí tiền, tỷ lệ giá cả và hiệu suất quá thấp, quá là không có lời.

Không giống như cầu lông, ngon- bổ- rẻ, cũng đều có tác dụng rèn luyện thân thể như nhau, nguyên tắc của Bào Liên Sinh ông từ trước đến nay đều là tiêu số tiền nhỏ nhất mua được dịch vụ có lợi nhất cho mình.

Ví dụ như tổ yến, ông ấy toàn dùng ngân nhĩ để thay thế, hiệu quả giống nhau.

Hay là như vi cá, ở nhà ông ấy toàn ăn miến, hương vị không khác là bao.

Chẳng qua, khi ra ngoài ông ấy đều dùng một cách nói, không thích golf, không thích ăn tổ yến vi cá, lấy xuất thân hiện tại của ông ấy, cho dù ông ấy ăn dưa muối hàng ngày cũng không ai dám nói gì.

Đường Niệm Niệm cơ bản đã xác định được, phú hào người Hồng Kông kiếp trước bị bắt cóc, bị ngược đãi tàn nhẫn, vô cùng thê thảm, cuối cùng thi thể cũng không rõ tung tích kia chính là cái tên xui xẻo Bào Liên Sinh này rồi.

Trước đó cô không liên tưởng vụ án bắt cóc này với Bào Liên Sinh vẫn là sau khi nhìn thấy bà Bào mới xác định được.

Tình cảm của vợ chồng Bào Liên Sinh tốt lắm, sau khi ông ấy bị bắt giết, bà Bào vẫn mãi không thể thoát khỏi nỗi đau khổ, trừ mỗi chuyện làm ăn và con cái, thời gian còn lại bà ấy dành để tìm người khắp thế giới, bởi vì bà Bào không thấy thi thể của chồng, bà ấy tin chắc rằng chồng mình vẫn còn sống.

Bà Bào tìm chồng đến điên dại, tin vào bàng môn tà đạo, lãng phí không ít tiền bạc, chính bản thân bà ấy cũng bị tra tấn đến tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, kết quả là công dã tràng.

Cuối cùng, tinh thần của bà Bào cũng xảy ra vấn đề, chưa được mấy năm liền qua đời, cũng may, con cái của bọn họ đều được việc, tài sản của nhà họ Bào không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Đường Niệm Niệm nhớ rõ, lần thứ hai Bào Liên Sinh bị bắt cóc là ngay đầu tháng tám.

Sau lần đầu tiên bị bắt cóc được giải cứu thành công, Bào Liên Sinh ra giá cao mời mấy vệ sĩ, nơm nớp lo sợ sống qua mấy năm rồi ông ấy thả lỏng cảnh giác, lại cảm thấy vệ sĩ nhận lương rõ cao mà không làm việc gì, đau lòng không chịu nổi, Bào Liên Sinh keo kiệt đã sa thải toàn bộ vệ sĩ.

Kết quả liền xảy ra chuyện.

Bào Liên Sinh thường xuyên đến hội quán cầu lông đánh cầu, bọn bắt cóc ẩn nấp ngay gần hội quán cầu lông, chờ ông ta đánh cầu xong đi ra thì cưỡng chế bắt ông ta đi luôn.

Hơn nữa, kế hoạch bắt cóc lần này vô cùng chu đáo chặt chẽ, bởi vì một người trong đám bắt cóc chính là nhân viên cảnh sát tham gia xử lý vụ án bắt cóc lần đầu tiên, ông ta biết rõ tất cả các chi tiết của vụ án bắt cóc, sau đó phát hiện chỉ cần sửa lại tất cả những chỗ còn sơ hở là có thể tạo ra một vụ bắt cóc hoàn hảo tuyệt đối.

Nhân viên cảnh sát này liên hệ với mấy bang phái hỗn tạp, định chế định ra kế hoạch chi tiết, sau đó trù tính vụ bắt cóc này, quả thật là kế hoạch phạm tội hoàn hảo, kiếp trước, rất nhiều năm sau đó bọn bắt cóc mới bị bắt, hai trăm triệu tiền chuộc đều tiêu hết rồi, bọn họ khai rằng, Bào Liên Sinh rất không nghe lời, bọn họ liền thay phiên dạy dỗ ông ấy.

Cụ thể là dạy dỗ thế nào không được công bố công khai, nhưng có thể tưởng tượng được, rơi vào tay đám bắt cóp không hề có nhân tính này, Bào Liên Sinh nhất định đã bị tra tấn đến sống không bằng chết.

Sau khi nhận được tiền chuộc, bọn bắt cóc đã ném Bào Liên Sinh xuống biển, thi thể cũng tìm không ra được.

Trước kia Đường Niệm Niệm đã xem bản tin về vụ án bắt cóc này, còn có ảnh chụp của bà Bào nên mới có thể vừa thấy mặt liền hồi tưởng lại được ngay.

"Ông chủ Bào, lần sau đánh cầu lông gọi tôi với, tôi cũng thích chơi môn này." Đường Niệm Niệm cười nói.

"Được chứ, lần sau gọi cô đi, chúng ta tỷ thí xem nào."

Bào Liên Sinh vui vẻ đồng ý, ông ấy cũng muốn phát triển thêm cảm tình với Đường Niệm Niệm, dù sao cô gái này cũng người của quốc gia đấy.

Đường Niệm Niệm đứng lên tạm biệt, hiện tại mới đến tháng tám, thời điểm Bào Liên Sinh bị bắt đi là thượng tuần tháng tám, chính là mấy ngày này rồi.

Cô chưa nói là sẽ xảy ra chuyện bắt cóc, phỏng chừng nói ra Bào Liên Sinh cũng sẽ không tin, còn không bằng đi theo tên xui xẻo này, đến lúc đó diệt bọn bắt cóc luôn là xong.

"Cô Đường, cô nhớ nói với lãnh đạo của cô là hai thuyền vật tư tôi gửi qua đó đều là đồ tốt đỉnh của đỉnh đấy."

Bào Liên Sinh đưa cô ra ngoài, còn cứ nhắc mãi không ngừng.

"Nhất định sẽ nói mà, ông chủ Bào yên tâm."

"Ờ thì......"

Bào Liên Sinh tạm dừng một chút, rốt cục vẫn nói ra mục đích của ông ấy: "Cô nhớ bảo với lãnh đạo, đến lúc thị trường nội địa mở ra, có chuyện gì tốt nhất định phải nghĩ đến tôi trước nhé, tôi đối với quốc gia tuyệt đối là toàn tâm toàn ý, soi khắp núi sông, trời trăng tỏ tường, trời đất chứng giám, thi gan cùng tuế nguyệt......"

"Biết rồi biết rồi, tấm lòng của ông chủ Bào đối với quốc gia còn thật hơn kim cương, tôi nhất định sẽ truyền đạt đầy đủ tới lãnh đạo, ông cứ yên tâm đi, chỉ cần thị trường nội địa vừa mở ra, ông chủ Bào chắc chắn sẽ ăn được miếng thịt đầu tiên."

Đường Niệm Niệm cắt ngang lời ông ấy, nói gì mà sến sẩm quá, cô hiểu ý Bào Liên Sinh, vật tư không thể quyên góp không công, phải kiếm lại một chút lợi ích mới được, phải trấn an cho ông ấy yên tâm.

Giai đoạn đầu cải cách mở cửa, làn sóng những người quay về nội địa đầu tư kia chỉ cần không tự tìm đường chết, về cơ bản đều ăn được miếng thịt đầu tiên, Bào Liên Sinh làm buôn bán vô cùng khôn khéo, tầm nhìn đầu tư nhanh- độc- chuẩn, còn tránh xa cờ bạc, rượu chè, gái gú, tiền kiếm được gần như chỉ vào không ra, chỉ cần tránh được vụ bắt cóc kia, nhất định sẽ phát đại tài.

Bào Liên Sinh cười như hồ ly ăn được thịt, đa sầu đa cảm kêu lên: "Niệm Niệm, về sau bác gọi con là Niệm Niệm nhé, chúng ta như người một nhà, con gọi bác là bác Bào là được rồi, bác còn lớn hơn cha con mấy tuổi, gọi là bác vừa chuẩn."

Tâm trạng Bào Liên Sinh tốt, cả tiếng địa phương cũng phun ra rồi, còn muốn làm thân thích với Đường Niệm Niệm.

"Bác Bào."

Đường Niệm Niệm cũng không khách khí, chỉ cần Bào Liên Sinh lại quyên thêm một thuyền vật tư, kêu cha cũng không vấn đề gì.

"Ừ!"

Miệng Bào Liên Sinh ngoác đến tận mang tai, mắt cũng híp lại, cực kỳ hưng phấn lấy ra một cái bao lì xì từ túi áo, nhét qua đây.

"Về sau chính là người nhà rồi, rảnh nhớ ghé về nhà ăn cơm nhé!"

Ngữ khí của Bào Liên Sinh thân thiết hơn không ít, tự mình đưa cô đến cổng chính, làm cho nhóm người hầu đều thầm thắc mắc trong lòng, trong nhà đã tiếp không ít khách quý, nhưng chưa từng có ai được lão gia hạ mình đưa đến tận cửa đâu đấy.

Cái cô Đường này thân phận không tầm thường nha!