Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 579



Gần đây bầu không khí của nhà họ Đường có chút trầm lắng, bởi vì Đường Niệm Niệm phải đi rồi. Mục Anh Liên chuẩn bị cho cô rất nhiều hành lý, đều là đặc sản Hồng Kông, còn có quần áo đồ trang sức các loại, đã xếp vào mười mấy vali hành lý.

"Đây là vàng cho bà nội con, đây là người của nhà họ Đường, mẹ có ghi chú rồi. Về sau có cơ hội trở về, mẹ và cha con sẽ tự mình nói cảm ơn với bọn họ.”

Mục Anh Liên nói dông dài, nói một lát mắt đã đỏ lên, lần từ biệt này không biết khi nào mới gặp lại.

"Chẳng mấy chốc sẽ gặp lại rồi."

Đường Niệm Niệm an ủi bà ấy, về sau cô muốn đến Hồng Kông, bất cứ lúc nào cũng có thể, cách một đầu sông mà thôi, rất thuận tiện.

Mục Anh Liên ôm con gái thật chặt, dặn dò: "Tuổi tác của con với Tiểu Thẩm không lớn, khoan hãy có con. Không phải con muốn thi đại học sao, việc học làm trọng, có con rồi con sẽ không có thời gian học tập, coi như Tiểu Thẩm bảo con sinh thì con cũng đừng đồng ý. Chuyện sinh con đàn ông nói dễ như trở bàn tay, cũng không cần bọn họ ra sức, về sau đều là phụ nữ chịu liên lụy, mẹ là người từng trải, con nghe mẹ sẽ không sai."

"Biết rồi, con không thích con nít.”

Đường Niệm Niệm không biết nên khóc hay cười, cô hoàn toàn không có ý định sinh con bây giờ, sinh ra cô sợ sẽ bị cô đánh chết.

Tựa như hai đứa bé con Bánh Ú Thịt và Chè Trôi Nước trong nhà, mặc dù phần lớn thời điểm rất đáng yêu, nhưng lúc khóc rống thật sự sẽ khiến người khác nổi điên, có một lần Từ Kim Phượng bảo cô giúp trông hai đứa bé, chưa đến nửa tiếng, hai đứa bé con này đã khóc lên, làm cho đầu cô đau.

Cô phí hết sức chín trâu hai hổ mới dằn xuống được cơn nóng muốn ném hai đứa nhãi con này lên nóc nhà.

Cô thích con nít của loài người, nhưng điều kiện tiên quyết là không cần cô nuôi.

Thấy Mục Anh Liên vẫn chưa yên tâm, Đường Niệm Niệm an ủi: "Thẩm Kiêu càng không thích trẻ con!"

"Trẻ con rất đáng yêu, con cái các con nhất định phải sinh, chỉ là đợi thêm mấy năm rồi sinh, không sinh chắc chắn không được." Mục Anh Liên lại đổi giọng, không sinh con là chắc chắn không được.

Vợ chồng có con rồi mới có thể dài lâu.

Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, dù sao sinh hay không sinh là cô quyết định.

Lại một ngày trôi qua, Bào Liên Sinh đưa tới một phần đại lễ, một căn biệt thự, còn có một tầng của tòa cao ốc, lại thêm một bộ trang sức bằng ngọc bích thượng hạng, hào khí bức người, Đường Niệm Niệm vui vẻ nhận lấy, quà này cô thích.

"Cô Đường, hẹn gặp lại ở Thượng Hải."

Bào Liên Sinh vui sướng, ông ấy đã đang làm thủ tục để hồi hương rồi, muộn nhất là tháng mười có thể đưa mẹ quay về Thượng Hải.

"Đến lúc đó con sẽ mời lão phu nhân và ông chủ Bào ăn đồ ăn Thượng Hải chính gốc nhé." Đường Niệm Niệm cười nói.

Bào Liên Sinh cũng cười rồi bắt tay tạm biệt với Đường Niệm Niệm.

Rốt cục cũng đã tới thời khắc phải chia tay, năm thuyền lớn chở vật tư đều đã ở cảng rồi, còn có hai mươi cái máy công cụ, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu ngồi thuyền trở về.

Buổi tối lên thuyền, thuyền trưởng và thuyền viên rất khách khí với bọn họ, còn xếp cho họ ở phòng VIP, còn hưởng thụ hơn cả đi du thuyền xa hoa.

Trên đường xuôi gió xuôi nước, rốt cục đã tới cảng Thượng Hải, cũng là buổi tối, lão Chương và đại biểu Liêu đã sớm ở cảng chờ đợi bọn họ, nhìn thấy mấy thuyền lớn tràn đầy vật tư, còn có máy công cụ tinh vi, cả hai đều xúc động đến đỏ cả mắt.

Nhất là lão Chương, nhẹ nhàng vuốt v e máy công cụ giống như đang vuốt v e tình nhân vậy, ông ấy từ trước đến nay vẫn luôn ổn trọng, giờ phút này lại cười không khép được miệng.

"May là không làm nhục mệnh, hoàn thành nhiệm vụ!" Đường Niệm Niệm cười nói.

"Đồng chí Đường Niệm Niệm, đồng chí Thẩm Kiêu, vất vả cho hai người rồi, về tôi sẽ ghi công cho hai người!"

Đại biểu Liêu hết sức kích động, nhìn từng rương vật tư được khiêng xuống dưới mà ông ấy thấy hoa cả mắt.

"Nhiều máy công cụ như vậy, tiền hai người mang theo không đủ đúng không?" Đại biểu Liêu hỏi.

Hai mươi cái cơ mà, một rương vàng thỏi kia phỏng chừng còn thiếu nhiều lắm.

"Cha tôi nói, ai ai cũng trách nhiệm cho sự thịnh vượng của xã hội, chỗ tiền này ông ấy trả." Đường Niệm Niệm cười nói.

Vốn dĩ chính là đồ không mất tiền mua, cô cũng không thu tiền nữa.

Đại biểu Liêu nói mấy lời cảm tạ, còn nói muốn ghi công cho Đường Cảnh Lâm, Đường Niệm Niệm chỉ cười mà không nói, nếu như không ghi công lại, về sau cô sẽ thành người vắt cổ chày ra nước.

Tất cả vật tư đều đã dỡ xuống rồi, đại biểu Liêu đưa theo toàn là binh sĩ đã trải qua huấn luyện, vừa nhanh vừa giỏi, thuyền trưởng tạm biệt bọn họ, tiếp tục đi về phía vịnh đảo Nhật Bản.

Thuyền rỗng đi một vòng quanh Nhật Bản, sau đó lại trở về địa điểm xuất phát, Bào Liên Sinh đã đánh tiếng với bên kia rồi, sẽ không có vấn đề gì.

Đường Niệm Niệm ở Thượng Hải một ngày rồi trở về Đường Thôn, Thẩm Kiêu phải trở về bộ đội, còn nhờ cô mang một túi vỏ đạn về cho Cửu Cân.

Mấy ngày này, Đường Cửu Cân mỗi ngày đều đứng ở cổng thôn nhìn ra xa, mâm xôi rừng đã chín hết rồi mà chị hai còn chưa trở về.

Cô bé hái được một túi mâm xôi rừng, đứng ở cổng thôn đợi nửa ngày vẫn chưa đợi được chị hai, trên gương mặt bụ bẫm toàn là thất vọng, nói thầm: "Đồ lừa đảo, gần khai giảng rồi mà còn chưa về nữa."

Cửu Cân lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, mệt mỏi trở về, vạt áo còn bị cô bé buộc lại, bọc lấy rất nhiều mâm xôi rừng, là nàng ở trên núi hái đích.

"Chị hai đã về rồi!"

Điềm Điềm đang ở phía trước nhìn xung quanh kêu lớn lên, khuôn mặt bụ bẫm của Cửu Cân nháy mắt sáng lên, xoay người liền chạy về phía cổng thôn, quả nhiên thấy được chiếc xe đằng xa đang lao về phía này, bụi tung mù mịt.

"Chị hai!"

Cửu Cân vẫy tay chạy, lại không dám chạy quá nhanh, sợ làm rơi mâm xôi rừng trong lòng.

Đường Niệm Niệm nghe thấy tiếng trước rồi mới nhìn thấy người, không khỏi cong khóe miệng.

Xe mới vừa dừng lại, Cửu Cân liền vọt tới, hét lớn: "Chị hai, anh rể không trở về ạ?"

Anh rể còn nói sẽ mang vỏ đạn cho cô bé mà.

"Em chỉ mong anh rể về thôi à?" Đường Niệm Niệm cố ý hỏi.

"Đều mong mà, chị hai, cho chị ăn mâm xôi rừng nè!"

Cửu Cân cười lấy lòng, bụng ưỡn lên thật cao, nguyên một bọc mâm xôi rừng tràn đầy.

"Cho này, anh rể cố ý bảo chị mang cho em đấy."

Đường Niệm Niệm nhéo lên khuôn mặt phúng phính của cô bé một cái, lấy ra một túi vỏ đạn, lại nhặt mâm xôi rừng lên ăn, lúc ở Hồng Kông cô đã muốn ăn cái này rồi, thèm chết đi được.