Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 586



"Cô vẫn chưa về nhà nấu cơm? Con sắp học về rồi!" Triệu Xuân Mai dùng sức túm người đi, cười ngượng ngùng với Đường Niệm Niệm.

"Còn sớm mà, cơm trưa ăn mì, nấu nở là có thể ăn, bớt rất nhiều việc!"

Hà Vọng Đệ không chịu đi, còn nhìn chằm chằm túi trong tay của Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm không để ý tới cô ta, đóng cốp xe sau, cầm theo túi vào nhà.

Cửa lớn bị đóng lại, lúc này Hà Vọng Đệ mới hết hi vọng, hậm hực nói: "Càng có tiền càng keo kiệt, mua cả một túi to thế nhưng chỉ cho ngần ấy, nhét kẽ răng cũng không đủ."

"Hàm răng nhà cô rộng hơn khe cửa nữa hả? Mặt mũi của tôi bị cô làm mất hết!”

Triệu Xuân Mai sắp tức chết rồi, lần đầu cảm thấy làm đồng hương với loại người này rất mất mặt, khó trách chồng bà ta bảo bà ta cách xa người phụ nữ này, khi ấy bà ta còn cảm thấy chồng mình lạnh lùng quá nên vụng trộm lui tới với người phụ nữ này, hiện tại bà ta hối hận muốn chết.

"Tôi về nhà!"

Triệu Xuân Mai nhấc giỏ thức ăn lên, quyết định cách xa Hà Vọng Đệ, chuẩn bị trở về nhà làm cơm trưa.

"Xuân Mai, túi đồ ngọt của bác là gì thế? Để cho tôi xem thử!”

Hà Vọng Đệ cầm theo rổ đuổi theo, mặt dày mày dạn đưa ra yêu cầu.

Túi đồ ngọt Đường Niệm Niệm vừa mới cho nhìn là biết rất đắt, cô ta muốn lấy một nửa mang về cho chồng ăn.

"Đồ ngọt nào mà chẳng như nhau, có gì hay đâu, cô vẫn chưa về nhà nấu cơm?"

Sắc mặt Triệu Xuân Mai hết sức khó coi, còn buồn nôn hơn ăn phải con ruồi, đen mặt bước nhanh hơn.

"Nấu cơm giờ còn sớm, đồ ngọt này bác chia cho tôi một ít đi, hôm nay tôi mua rất nhiều đồ ăn, chia bác một nửa."

Hà Vọng Đệ chưa từ bỏ ý định, đuổi ở phía sau, còn hào phóng tỏ vẻ muốn chia một nửa đồ ăn.

"Số rau củ đó của cô đều là rau củ vớt vát một xu một cân, đồ nhà gà tôi ăn còn ngon hơn mấy thứ này của cô, không thèm!"

Triệu Xuân Mai tức giận khinh bỉ nhìn, mỗi lần Hà Vọng Đệ đều mua rau củ vớt vát giá rẻ, một cân ít nhất phải vứt nửa cân, trước kia bà ta còn khuyên mãi, so với mua rau củ vớt vát giá rẻ còn không bằng mua rau củ mới, chỉ thêm hai xu một cân thôi, tính kỹ thì còn lời hơn rau củ vớt vát chút. Nhưng Hà Vọng Đệ nghe không vô, còn nói mua rau ccur mới không có lời, mua về cha nó sẽ mắng cô ta là đồ phá gia.

Triệu Xuân Mai vì vùng thoát khỏi cô ta nên đã chạy mất, về đến nhà lập tức đóng cửa lại, giống như tránh tặc.

Hà Vọng Đệ bị bỏ ở ngoài cửa, hậm hực hừ một tiếng, quay đầu về nhà mình.

Cô ta không ở khu nhà độc lập nguyên căn, chồng của cô ta là phó tiểu đoàn trưởng, không có tư cách ở căn nhà độc lập, ở bên tòa nhà khu gia thuộc, điều kiện cũng không tệ, nhưng không có sân.

Đường Niệm Niệm sửa sang lại đồ vật qua loa, sau đó đặt ghế nằm ở dưới cây hoa quế, rót thêm ly cà phê, thưởng mùi hoa quế phẩm cà phê, còn có gió nhẹ phất phơ, ngay cả trong gió cũng có mùi thơm hoa quế, quá thích ý.

Gốc cây quế vàng này là cấy ghép từ trong không gian, được tưới nước linh tuyền, khi hoa nở rộ, mùi thơm cũng rất ngào ngạt.

"Tiểu Đường, ban nãy thật là ngại quá!"

Triệu Xuân Mai leo lên trên tường giải thích, bà ta không muốn đắc tội Đường Niệm Niệm.

Chức vị Thẩm Kiêu cao hơn chồng bà ta, Đường Niệm Niệm tặng đồ hào phóng, bà ta nịnh bợ còn không kịp nữa kìa.

"Không sao cả."

Đường Niệm Niệm cười, cô thật sự không ngại, cô còn không biết Hà Vọng Đệ.

Lúc này Triệu Xuân Mai mới yên tâm, bà ta hít mùi thơm cà phê, tò mò hỏi: "Tiểu Đường, nước đen sì bên trong ly của cô là cái gì?"

Bà ta cảm thấy giống như thuốc Đông y, nhưng không có mùi thuốc.

"Cà phê."

Đường Niệm Niệm trả lời, thấy Triệu Xuân Mai vẫn ngơ ngác, bèn giải thích: "Giống như trà, uống có thể nâng cao tinh thần."

"Có phải là người phương Tây uống hay không? Tôi biết thứ này, đã từng thấy người phương Tây uống rồi, đắt chết khiếp, còn cần vé kiều hối nữa!"

Triệu Xuân Mai nhìn nhà Từ Yến rồi chép miệng, cả khu gia thuộc cũng chỉ có người phụ nữ này từng uống cà phê, trước kia bà ta từng nhìn thấy, giá tiền mua cà phê Từ Yến nói làm bà ta điếng cả người.

Hay lắm, tiền uống một ly cà phê, bà ta có thể hấp mấy lồng bánh bao ngọt rồi.

Đường Niệm Niệm bưng ly lên hớp một hớp, cà phê này là cô trồng trong không gian, hương vị nồng hơn mua ở công ty bách hóa, hiện tại Phó Thanh Hàn cũng chỉ thích uống cà phê cô cho, chê hết cà phê mua ở công ty bách hóa.

"Cái thứ này hương vị gì?"

Triệu Xuân Mai thật sự rất tò mò, đen sì giống thuốc Đông y, mùi thì là lạ, nhìn Từ Yến uống cũng rất ngon, hẳn là rất ngon nhỉ?

"Tôi pha cho bác một ly, bác nếm thử là biết."

Đường Niệm Niệm đứng dậy, lười lãng phí nước bọt giải thích, không bằng cứ pha một ly.

Con người Triệu Xuân Mai mặc dù thích được hời, nhưng vẫn sẽ có qua có lại, chẳng hạn như cô cho một túi đồ ngọt, hai ngày sau Triệu Xuân Mai sẽ đưa mấy cái bánh bao ngọt mình hấp.

Tạm không bàn cái khác, bánh bao ngọt Triệu Xuân Mai hấp có hương vị rất ngon, Thẩm Kiêu rất thích ăn.

"Không cần không cần, tôi chỉ hỏi mấy câu thôi, thứ này đắt chết khiếp, tôi uống lãng phí!"

Triệu Xuân Mai từ chối liên tục, nhưng Đường Niệm Niệm đã vào nhà.

Bà ta sốt ruột, nhảy xuống tường, đi vào nhà ngăn cản, bấy giờ Đường Niệm Niệm đang pha cà phê.

Lần đầu tiên Triệu Xuân Mai vào nhà, con mắt lập tức nhìn mãi không dời.

Tủ lạnh, quạt, ti vi, máy phát nhạc đều có, nhiều đồ điện như vậy tốn hết bao nhiêu tiền nhỉ, thật là xa xỉ.

Sàn nhà cũng sạch sẽ, Triệu Xuân Mai đứng tại cửa, không có ý muốn vào nhà, sợ làm bẩn sàn nhà.

"Vào đi!"

Đường Niệm Niệm bảo bà ta vào nhà, dù sao sức lực Thẩm Kiêu tràn đầy, một ngày có thể kéo lau tám mươi cái sàn nhà.

Bách Tuế và Phúc Bảo từ trên lầu chạy xuống, bọn chúng ngủ ở trên lầu, nhìn thấy người lạ cũng không có phản ứng gì, chỉ là liếc ngang một cái, nhảy lên ghế sô pha nằm sấp, còn kêu một tiếng với Đường Niệm Niệm.

Triệu Xuân Mai hơi hoảng sợ, khi còn bé bà ta từng bị chó cắn, nhìn thấy chó sẽ hoảng.

"Không sao, bọn chúng không cắn người."

Đường Niệm Niệm đi mở tivi, còn chọn kênh hí khúc Phúc Bảo thích xem.

Phúc Bảo áp sát vào người Bách Tuế, xem ti vi say sưa ngon lành, Triệu Xuân Mai thấy hiếm lạ vô cùng, bà ta đã sống khoảng bốn mươi năm, đây là lần đầu nhìn thấy chó học theo người xem ti vi.

"Được rồi, bác nếm thử đi!"

Đường Niệm Niệm đã pha xong cà phê, mang qua cho Triệu Xuân Mai, sau đó đi lấy đường viên và sữa bột, để tự bà ta phối.

"Đây là đường, đây là sữa bột, bác tự thêm.”

"Ai da, uống món đồ Tây mà còn phải phối nhiều thứ như vậy, cái này bao nhiêu tiền thế!”

Triệu Xuân Mai thấy thế líu lưỡi, đống này nhìn là biết đắt chết khiếp rồi.