Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 590



"Chú út, chú với góa... người yêu là làm sao quen nhau?" Đường Kiến Thụ đã hỏi lên tiếng lòng của mọi người.

"Quen nhau qua xem phim, chỗ ngồi của tôi với cô ấy vừa khéo sát bên, qua đó quen biết."

Mặt Đường Mãn Đồng hơi đỏ, anh ta nghĩ tới hình ảnh khi lần đầu gặp Kiều An Na.

Anh ta đi xem phim tên Đầu Xuân vào tháng sáu, là phim của Albania, anh ta cũng muốn trải nghiệm điều mới mẻ của nước ngoài, lúc nhàn rỗi sẽ mua vé xem phim đi xem, còn mua chai nước ngọt, lúc xem phim sẽ đặt ở trên lan can ghế.

Kiều An Na ngồi bên cạnh anh ta, cũng mua nước ngọt, đặt ở một bên lan can khác, nhưng cô ấy xem phim mê mẩn, quên mất nước ngọt đặt ở bên nào, thuận tay cầm nước ngọt của anh ta uống, thật ra ngay từ đầu anh ta đã phát hiện rồi, nhưng nhân lúc ánh sáng mờ của phim, thấy là một cô gái xinh đẹp nên anh ta không có lên tiếng.

Chờ phim kết thúc, anh ta mới nói chuyện nước ngọt, Kiều An Na vừa thẹn vừa ngượng, ngỏ ý sẽ bồi thường cho anh ta một chai nước ngọt, đương nhiên anh ta không thể nhận bồi thường của cô gái, còn thừa cơ nghe ngóng đơn vị làm việc và tình hình gia đình của Kiều An Na, một tới hai đi, đã bắt đầu yêu nhau.

Sau khi đã yêu nhau, anh ta mới biết được Kiều An Na từng có một cuộc hôn nhân, anh ta và Kiều An Na đã xa cách một khoảng thời gian, về sau không chịu nổi nỗi nhớ nhung cô ấy mỗi ngày, bèn lại chủ động làm hòa.

Kiều An Na ngoại trừ là góa phụ thì những điểm khác đều hoàn toàn phù hợp với yêu cầu anh ta đối với vợ tương lai, xinh đẹp, biết làm nũng, nhất là lúc gọi tên anh ta, giọng nói làm xao xuyến đó khiến anh ta chỉ ước có thể lập tức kết hôn.

Mọi người nhìn vẻ mặt như một nhà thơ của Đường Mãn Đồng, đã biết tình cảm anh ta dành cho người góa chồng đó rất sâu, là thích thật.

"Chờ trở về từ hội quảng giao, tôi sẽ đến nhà An Na gặp cha mẹ cô ấy, đến lúc đó sẽ dẫn cô ấy về thôn." Đường Mãn Đồng cười nói.

"Chú gặp cha mẹ của cô ấy trước đi, xem đối phương nói yêu cầu gì." Đường Niệm Niệm nhắc nhở.

Trực giác của cô cho biết vụ hôn nhân này không thuận lợi như vậy, nói không chừng sẽ thất bại.

"An Na nói cha mẹ cô ấy rất tiến bộ.” Đường Mãn Đồng tràn ngập tự tin nói.

Đường Niệm Niệm nhếch miệng, con gái về đối ngoại đương nhiên sẽ nói cha mẹ nhà mình tiến bộ, cô còn nói bà nhỏ hòa ái dễ thân với bên ngoài kia mà.

Trên thực tế bà nội cô dữ tới mức có thể diệt quỷ!

"Lần đầu tiên tôi đến nhà của vợ tôi, vợ tôi nói nói cha vợ tôi không biết uống rượu, kết quả bữa cơm đó, cha vợ đã rót cho tôi say bí xị, giao phó cho tổ tông mười tám đời." Chu Quốc Khánh cười ha hả nói tai nạn xấu hổ của mình.

Về sau anh ta mới biết được, cha vợ anh ta là tửu lượng như biển, một bữa ăn sáng uống hai cân Hoàng Tửu.

Đường Mãn Đồng sửng sốt giây lát, anh ta nghe hiểu ý của Chu Quốc Khánh, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, nhưng không quá để ý, chỉ cần anh ta và An Na tình đầu ý hợp, chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Uống trà xong, cũng tỉnh rượu, mọi người đứng dậy tạm biệt, còn phải về khách sạn học thuộc trích lời nữa.

"Lục Cân, Đông Cường, hai đứa ra ngoài đừng quên đọc sách làm bài tập, cuối năm phải kiểm tra thử." Đường Niệm Niệm dặn dò.

Hiện tại là đầu tháng mười, theo văn bản thời gian khôi phục kỳ thi đại học là ngày 21 tháng 10, các báo lớn đã thông báo, thật ra giới thượng lưu đều biết rồi. Có lẽ vài ngày trước đó lão Chương sẽ gọi điện thoại tới, để cô tranh thủ thời gian ôn tập.

"Chị hai, thật sự sẽ khôi phục kỳ thi đại học hả?”

Đường Lục Cân và Đường Đông Cường đều rất vui vẻ, bọn họ dưới sự thúc giục như bão tố của Đường Niệm Niệm, thành tích đã tốt lên rõ rệt, nếu thật sự khôi phục kỳ thi đại học, bọn họ có lòng tin sẽ thi đậu.

"Đúng, rất nhanh báo chí sẽ thông báo. Hai đứa đã học tập trước lâu vậy, nếu thi không đậu, chị sẽ đập nát cái mông của các em!"

Đường Niệm Niệm nhìn hai đứa em một cách tàn độc, lời nói thốt ra lạnh hơn cả băng.

Lục Cân và Đông Cường đều run lên, lắc đầu như trống bỏi, cam đoan nhất định sẽ cố gắng ôn tập, thi vào đại học.

"Anh cả, anh ba, các anh có thi không?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Sang năm thi lại vậy, năm nay bọn anh đều không chuẩn bị."

Đương nhiên anh em Đường Kiến Quốc cũng muốn thi đại học, bọn họ đều đã tốt nghiệp trung học, lúc học tập thành tích cũng không tệ lắm, nếu có thể trở thành sinh viên, vậy sẽ làm rạng rỡ tổ tông biết bao!

"Ôn tập thì ôn tập, nhà máy cũng phải lo liệu." Đường Niệm Niệm không hề khách khí, còn bảo chú út cũng ôn tập chuẩn bị thi đại học.

"Chú không góp vui đâu, đi học đại học hết thì ai lo nhà máy, mọi người thi là được!"

Đường Mãn Đồng lắc đầu liên tục, mấy thứ anh ta đã học đã trả hết cho thầy cô rồi, bảo anh ta đi động vào sách vở tiếp còn không bằng lấy mạng của anh ta! Hơn nữa công việc bây giờ của anh ta rất không tệ, kiếm được cũng nhiều, tội gì phải thi lên đại học.

Đường Niệm Niệm cũng không ép buộc chú út thi, về sau có cơ hội vẫn có thể tiếp tục học chuyên sâu, đại học “xã hội” cũng có thể học được rất nhiều thứ.

Nhóm Đường Mãn Đồng lái xe đi.

Đường Niệm Niệm quay người vào phòng, nhà họ Lục sát vách mở cửa, mặt mũi tiểu đoàn trưởng Lục tràn đầy vui mừng đi ra, thấy cô còn chủ động chào hỏi, bước chân nhẹ như bay.

Thẩm Kiêu cũng phải đi làm, hiện tại anh nhận rất ít nhiệm vụ, phần lớn thời gian đều ở quân đội, công việc chủ yếu là luyện binh, người ta gọi là Diêm Vương Sống.

Các lính mới sợ nhất chính là Thẩm Kiêu, rơi vào trong tay anh, ít nhất phải bị lột một lớp da.

"Niệm Niệm, nhà anh sẽ về dọn, em đừng quan tâm!"

Lúc Thẩm Kiêu đi ra đã cố ý căn dặn, anh biết Đường Niệm Niệm ghét nhất là dọn nhà.

"Được!"

Lúc đầu Đường Niệm Niệm cũng không có ý định thu dọn, cô nhiều lắm là dọn chén rửa, rửa bàn, đổ rác, còn lại chờ Thẩm Kiêu trở về làm.

Nho đã rửa sạch còn thừa lại không ít, vừa hay hai đứa bé nhà Triệu Xuân Mai đi ngang qua cửa, Đường Niệm Niệm gọi hai đứa lại.

"Nho này mang theo đến trường học ăn đi!"

Đường Niệm Niệm dùng tờ tờ báo gói nho lại, kín đáo đưa cho hai anh em.

"Cảm ơn chị Đường."

Chu Hải Dương rất lễ phép, có điều cậu bé cố chấp gọi chị.

"Anh ba, cha nói phải gọi dì Đường." Em gái Chu Hải Tinh nhắc nhở anh trai, còn ngọt ngào nói: "Cảm ơn dì Đường."

"Chỉ lớn hơn anh bốn tuổi thôi, cứ gọi chị."

Chu Hải Dương nhỏ giọng phản kháng, gọi dì cậu bé không gọi được.

"Gọi dì, dì với cha mẹ các con ngang hàng!"

Đường Niệm Niệm xụ mặt, lẽ thẳng khí hùng chiếm lời từ bọn con nít.

"Dì Đường."

Cuối cùng Chu Hải Dương vẫn chịu khuất phục, ngoan ngoãn kêu một tiếng.