Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 600



Đợi cô ta đi xa, thím Trương nhỏ giọng nói: "Đây là nhau thai."

Bà cụ Đường cũng nhẹ gật đầu, trước đó bà ấy chỉ liếc mắt một cái là nhận ra.

Đường Niệm Niệm trợn tròn tròng mắt, nhau thai?

Là thứ cô nghĩ sao?

Sau khi về đến nhà, bà cụ Đường nói: "Chính là nhau thai, mùi tanh đó bà vừa ngửi là có thể đoán được, là đại bổ."

"Con phải đến miền Nam mới biết thứ này là đồ bổ, ở quê con thứ này không ai thèm, đều bị chôn dưới gốc cây." Thím Trương nói.

Sau khi bà ấy tới thành phố Thượng Hải, nhờ tương đối thân quen với các hàng xóm láng giềng mà biết không ít chuyện mới mẻ, cũng biết nhau thai này là vật đại bổ tại miền Nam, nhau thai trong bệnh viện cũng phải cướp giật, cực kỳ hiếm có.

"Trước kia tôi có làm cho ông nhà mấy cái, trước kia hồi nhỏ ông ấy bị trúng đạn của bọn quỷ Nhật, bị thương phổi, vừa vào đông là ho khan, thứ này dưỡng phổi, sai người đi làm, ăn vào có chút hiệu quả, ai, đáng tiếc không trị được gốc!"

Bà cụ Đường thở dài, nếu ông cụ còn sống thì tốt biết bao.

"Bà nội, bà nội ngồi chỗ này!"

Đường Niệm Niệm mang ra hai cái ghế, đặt ở dưới cây hoa quế, ngắt ngang dòng thương cảm của bà cụ Đường.

"Sân này thật tốt, mang thêm cái chuồng về nuôi gà, về sau không cần mua trứng gà nữa!"

Thím Trương dắt bà cụ Đường đi quy hoạch sân vườn, chỗ này để nuôi gà, chỗ kia để trồng rau, đều được quy hoạch rõ ràng, thương cảm của bà cụ cũng biến mất.

Đường Niệm Niệm cười cười, có thím Trương làm bạn, “bà nhỏ” nhà cô chắc chắn sẽ không cô đơn nữa.

Về phần nuôi gà... Ôi, “bà nhỏ” vui thì nuôi đi!

Cùng lắm thì để Thẩm Kiêu chịu khó chút cầm xẻng múc cứt gà thôi!

Vào buổi tối, thím Trương không có làm mì sốt, mà là một nồi mì hầm đậu đũa lớn, hương vị cũng rất ngon, một nồi lớn đã được ăn sạch.

Bà cụ Đường và thím Trương sống ở khu gia thuộc như cá gặp nước, chưa tới hai ngày đã hoà mình với nhóm quân tẩu, giành được hảo cảm tốt hơn Đường Niệm Niệm nhiều.

"Ngày đó đụng phải người phụ nữ kia, là cái cô mua nhau thai, chồng của cô ta bất lực.”

Bữa nay lúc ăn cơm chiều, bà cụ Đường đột nhiên nói lời kinh người, nói một chuyện đáng hóng.

"Đúng, ba phút còn không nổi, Hà Vọng Đệ muốn sinh con trai, chồng cô ta cũng muốn sinh, đáng tiếc đã cố gắng ba năm rồi nhưng cái bụng không có động tĩnh." Thím Trương tràn đầy phấn khởi gia nhập, tin tức của bà ấy càng toàn diện, còn nói rõ tên tuổi, ngay cả chi tiết cũng rõ ràng.

Đường Niệm Niệm nuốt đồ ăn trong miệng xuống, không nhịn được hỏi: "Thím Trương, sao thím biết người ta chỉ có ba phút?”

Chẳng lẽ thím Trương trốn ở dưới giường vợ chồng người ta nghe lén?

"Bên nhà lầu cách âm không tốt, ban đêm tiếng ngáy cũng có thể nghe được, cô gái Hà Vọng Đệ kia còn la làng rất vang, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy, chồng cô ta không tới ba phút, chỉ hơn hai phút chút, có đôi khi hai phút cũng không tới nữa!"

Thím Trương nói mà mặt mày hớn hở, bà cụ Đường không cam lòng yếu thế, cũng nói tin tức mới nhất.

"Thế thì nhau thai chưa có tác dụng, hiện tại chồng cô ta ngay cả hai phút cũng đã mất."

"Thế nào? Ngay cả hai phút cũng đã mất?"

"Đúng, hôm qua mới một phút hơn chút, hàng xóm Hà Vọng Đệ nói."

"Cái này còn sinh con trai thế nào, ngay cả trứng cũng không sinh được."

"Mỗi ngày ăn đậu hũ dưa muối, sinh được cái quần!"

Bà cụ Đường còn lợi hại hơn Hoa Đà, chốt hạ kết quả chẩn bệnh cuối cùng, sở dĩ chồng Hà Vọng Đệ bất lực, chủ yếu chính là cơm nước quá kém.

Mỗi ngày đậu hũ dưa muối, gậy sắt cũng sẽ mềm như rễ củ khoai.

Hai người hóng hớt nhiều chuyện quên hết tất cả, hoàn toàn quên mất hai người chung bàn, cứ như bọn họ không tồn tại.

Đường Niệm Niệm sau cơn bất ngờ, lại có chút cảm khái.

Nếu là trước kia, bà nội cô nhất quyết sẽ không nói những đề tài giường chiếu trên bàn cơm, cũng sẽ không nói cho cô nghe, hiện tại cô đã kết hôn, bà nội cô đã không chút kiêng dè.

Đường Niệm Niệm rất tiếc nuối, trước kia cô đã bỏ qua bao nhiêu chuyện đặc sắc rồi!

Đường Thôn nhiều người như vậy, khẳng định có rất nhiều chuyện ướt át, cô thế mà không biết cái nào cả.

"Chồng của Hà Vọng Đệ là tiểu đoàn trưởng, tiền lương mỗi tháng cũng không thấp, sao sống cuộc sống bủn xỉn vậy." Thím Trương không hiểu.

"Cô không biết, Hà Vọng Đệ không sinh con trai, chồng cô ta nói về sau cần nhờ cháu trai dưỡng lão, hơn phân nửa tiền lương toàn gửi về nhà nuôi cháu trai." Bà cụ Đường nhếch môi, vẻ mặt xem thường.

Bà cụ cảm thấy chồng của Hà Vọng Đệ là ngu như heo, ngay cả con trai ruột còn chưa chắc đáng tin, đồ con lợn này thế mà còn muốn trông cậy vào cháu trai dưỡng lão, đồ ngu xuẩn đến không có thuốc chữa!

"Thật ngu, cháu trai cũng đâu phải cha mẹ đã chết, cha mẹ ruột mình không nuôi, đi nuôi chú?"

Thím Trương chế giễu luôn miệng, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: "Hà Vọng Đệ cũng ngu, thế mà đồng ý."

"Cô ta vốn ngu mà, đối xử với con gái ruột cũng không tốt, mỗi ngày không phải mắng thì là đánh, con cái nuôi được cũng không có gia giáo." Bà cụ Đường chướng mắt cả gia đình này.

"Bốn đứa con gái đó vừa tham ăn lại lười làm, giống y chang Hà Vọng Đệ. Cô ta quá ngu. Trông cậy vào cháu trai, còn không bằng nuôi dưỡng tử tế bốn đứa con gái!”

Ý nghĩ của thím Trương tiến bộ hơn rất nhiều người nông thôn hiện tại, bởi vì bản thân bà ấy cũng không sinh được con trai mới bị mẹ chồng ác ôn làm khó dễ, bất đắc dĩ phải làm bảo mẫu.

"Chồng của con là người thành thật, đối xử với con gái rất tốt, biết con với con gái bị ức hiếp nên đã dẫn theo bọn con dọn ra riêng. Ôi, lúc ấy một túp lều cỏ tranh đã dựng lên, một cái giường đệm chăn ộp ẹp, hai cái chén bể, một cái túi hạt cao lương chính là toàn bộ gia sản."

Thím Trương thở dài, con mắt cũng đỏ lên.

"Hiện tại hai người đã hết khổ rồi, con gái học giỏi, còn xây nhà mới, cũng được xem đứng nhất trong thôn rồi." Bà cụ Đường an ủi.

"Đúng thế, nhà trưởng thôn còn không khí phái bằng nhà con, hừ, anh chồng không biết xấu hổ, còn có cha mẹ chồng của con còn muốn ăn tới tuyệt hậu nhà tôi, nói con gái sớm muộn phải gả ra ngoài, về sau vẫn phải dựa vào cháu trai, bảo chúng con tặng nhà mới cho cháu trai kết hôn ở. Phụt! Không biết xấu hổ!"

Thím Trương cắn răng nghiến lợi mắng, còn nói: "Con gái con mười tám rồi, nó giống con, có tính tình cương liệt, ngày đó nó quơ cái đòn gánh chặn ở cửa, không cho bác trai với ông bà nội vào nhà, còn nói về sau chồng nó sẽ đến cửa, dưỡng lão cho cha mẹ!"

"Con gái cô có tiền đồ, con gái thì phải kiên cường, yếu mềm sẽ bị người ta bắt nạt!"

Bà cụ Đường tán thưởng giơ ngón tay cái lên, bà ấy thích các cô gái có tính tình vui vẻ, kiên cường, cho nên trong hai cô con dâu, bà ấy càng ưa thích con dâu hai chút, vợ con con trai cả mỗi ngày khóc sướt mướt, bà ấy nhìn là thấy phiền.