Trang phục của Quý Bất Vọng quá lịch thiệp khiến mọi người trong thôn bàn tán xôn xao, có người còn tò mò đến Thiệu gia để xem.
Mục Kinh Trập rất ngạc nhiên khi Quý Bất Vọng tìm đến, Quý Bất Vọng nhìn thấy Mục Kinh Trập không tức giận mới thở ra một hơi, nhưng anh còn chưa kịp nói một lời đã bị người trong thôn vây lại xem.
Người trong thôn Đại Đông tò mò nhìn anh, giống như họ tò mò về Đường Mặc Linh trước đây.
Quý Bất Vọng có một làn da trắng lạnh, trắng hơn cả Đường Mặc Linh, suy nghĩ của bọn họ giống như suy nghĩ của Mục Tuyết và bà Mục, anh như một hoàng tử nhỏ bước ra từ một câu chuyện cổ tích trong phim, người trong thôn trước đây đều chưa thấy qua, không thể rời mắt.
Không ai nghĩ rằng thiếu gia con nhà giàu như vậy lại có thể đem lòng yêu cô gái trong thôn này.
Nhưng sau mọi người nhìn xong, lại không hẹn mà thay đổi suy nghĩ, bởi vì sau khi nhìn qua, họ đột nhiên phát hiện ra rằng Mục Kinh Trập đang đứng cạnh Quý Bất Vọng, không hề có sự khác biệt nào cả, thậm chí bọn họ còn cảm thấy rất xứng đôi.
Mặc dù mọi người thường xuyên nhìn thấy Mục Kinh Trập, cũng biết là cô đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng bọn họ cũng không nhận ra là đã thay đổi bao nhiêu.
Mãi cho đến khi có Quý Bất Vọng, người không cùng thế giới với bọn họ, đến để so sánh, khi anh đứng bên cạnh Mục Kinh Trập, mọi người có thể thấy Mục Kinh Trập không hề kém cạnh chút nào.
Điều này khiến mọi người nhận ra rằng mặc dù Mục Kinh Trập vẫn ở trong thôn nhưng cô đã thay đổi nhiều đến vậy.
Họ không thể ngờ rằng một người như vậy lại thích Mục Kinh Trập, nhưng sau khi nhìn thấy hai người ở bên nhau, bọn họ lại cảm thấy đó là điều bình thường.
Mọi người đều không biết nên nói thế nào cho chính xác suy nghĩ của mình nên chỉ nói vài câu.
"Kinh Trập của chúng ta bây giờ đã có tiền đồ, đã thay đổi rất nhiều, không thua kém những người giàu có từ thành phố đó nha."
"Ừ, mặc dù đã kết hôn một lần, nhưng cũng khá xứng đôi."
"Đúng vậy, mọi người xem đi, chúng ta đứng ở bên cạnh hắn, hoàn toàn không thể nhìn thẳng, nhưng là Kinh Trập đứng ở bên cạnh hắn lại rất xứng đôi."
Không chỉ Mục Kinh Trập, mà mấy đứa trẻ của Thiệu gia cũng đã thay đổi diện mạo, khác hoàn toàn so với trước đây, nhìn chúng và Quý Bất Vọng thân thiết với nhau, lại nhìn những con khỉ bùn của nhà mình, rất nhiều phụ huynh sau khi so sánh đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thế là đêm nay, trẻ con trong thôn Đại Đông phải khổ sở, bị cha mẹ đánh một trận, nói rằng suốt ngày chỉ biết chơi, không biết tìm tòi học tập, gia đình phía đông nín khóc, con cái nhà phía tây lại khóc thét, lần lượt từ phía này qua phía khác, nửa đêm rồi chó vẫn sủa vang.
Quý Bất Vọng mặt dày ngồi lại đợi bữa tối do Mục Kinh Trập nấu, đợi cho đến khi Thiệu Kỳ Dương về nhà, Thiệu Kỳ Dương nghiến răng nở nụ cười gượng với Quý Bất Vọng.
"Quý tiên sinh, sao anh còn có thể tìm được đến đây? Thân là người thừa kế của gia tộc, hiện tại anh hẳn là rất bận rộn."
"Trước đây tôi còn hôn mê bốn năm, cũng chưa có vội, nhưng mà Thiệu tổng, hiện tại đang là thời gian sự nghiệp của anh trên đà phát triển, anh vẫn còn có thời gian về nhà à?"
Nghĩ đến việc Thiệu Kỳ Dương mỗi ngày đều ở chung với Mục Kinh Trập, thậm chí còn thường xuyên ăn những món cô nấu, trong lòng Quý Bất Vọng liền bốc hỏa, đáp lời bằng một nụ cười nửa miệng.
"Đây là nhà của tôi, bận rộn thế nào tôi cũng phải về." Thiệu Kỳ Dương vẫn bình tĩnh: "Còn việc làm ăn nhỏ của tôi làm sao có thể so được với Quý tổng đây."
"Đừng đánh giá thấp bản thân, tôi nghĩ Thiệu tổng có triển vọng rất lớn đó nha, tôi thực sự có hứng thú với loại hình kinh doanh này, nếu Thiệu tổng nguyện ý, tôi có thể đầu tư."
Để Quý Bất Vọng đầu tư không phải anh sẽ làm việc cho anh ta sao? Thiệu Kỳ Dương không muốn: "Chỉ là việc kinh doanh nhỏ thôi, làm sao có thể làm cho anh để tâm được, nếu có phát sinh tình huống gì, tôi có thể cùng Kinh Trập và Thiệu Đông bàn bạc là được, đều là người một nhà, có bọn họ là tốt rồi."
Nghe đến câu 'người một nhà', Quý Bất Vọng giật giật khóe miệng, phản bác lại: "Nhưng tôi đề nghị tốt hơn hết là nên tính toán rõ ràng, bây giờ rất dễ nói, nhưng sau này khi anh có vợ, có lẽ cô ấy sẽ không quá vui đâu."
Mục Kinh Trập vừa nghe câu này, liền xen vào: "Chuyện này anh đừng lo, chỉ cần Thiệu Kỳ Dương có người mình thích, tôi sẽ thuận theo ý của em dâu."
Quý Bất Vọng tạm thời thắng một ván, nhưng sau bữa tối, lại bị Thiệu Kỳ Dương đuổi về với một nụ cười.
"Trong nhà không tiện giữ khác lại, Quý tiên sinh lái xe về cẩn thận. "
Quý Bất Vọng đương nhiên biết rằng anh ở lại không tốt, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiệu Kỳ Dương, cũng tức giận không thôi.
Anh ta nói là không giữ khách, nhưng lại công khai sống chung nhà với Mục Kinh Trập, đối với loại tâm tư ỷ lại thân phận em chồng này, Quý Bất Vọng tỏ ra cực kỳ khinh bỉ.
Nhưng khinh bỉ đi khinh bỉ lại, cuối cùng anh không thể làm gì được.
Thiệu Đông nhạy cảm nhận thấy rằng dường như có điều gì đó không ổn trong bầu không khí giữa Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Dương, nhưng Mục Kinh Trập đang bận xem chương trình của Thiệu Nam, thứ khiến cô bận tâm cũng là mối hôn sự của Thiệu Kỳ Dương.
Thiệu Kỳ Dương vẫn không muốn yêu đương với ai, mắt thấy một năm đã trôi qua, những cô gái tốt lần lượt bị bỏ lỡ, Mục Kinh Trập rất bất lực.
Thấy Mục Tuyết và Đường Mặc Linh thực sự không thể thành đôi, Mục Kinh Trập do dự muốn thử hợp tác Thiệu Kỳ Dương với Mục Tuyết, nếu thành công, Thiệu Kỳ Dương sẽ là nam phụ phản công thành công, với bản lĩnh của anh, sau này cũng có thể cho Mục Tuyết một cuộc sống tốt đẹp.
Như vậy, anh cũng có thể thoát khỏi vận mệnh nam phụ cả đời không thể lấy vợ.
Nhưng Mục Kinh Trập không biết liệu sau này cốt truyện có sụp đổ hay không, liệu một ngày nào đó tất cả sẽ trở lị quỹ đạo của nó, khi đó Thiệu Kỳ Dương có thể sẽ bị bỏ rơi một lần nữa, nó sẽ làm tổn thương trái tim anh lần thứ hai.
Hơn nữa từ lời nói của bà Mục trong khoảng thời gian này, đám người Đường Mặc Linh cũng không có gì lạ, trong tương lai Mục Tuyết nhất định sẽ tìm được một người chồng giàu có hơn. Cô cũng hoàn toàn chấp nhận việc từ hôn của Mục Tuyết và Đường Mặc Linh, điều đó có nghĩa là Đường Mặc Linh không còn xứng với Mục Tuyết nữa. Nó cũng ám chỉ Mục Tuyết rất có phúc, trời sinh phú quý phúc phận, cưới ai thì nhà đó thịnh vượng.
Với thái độ của bà Mục, bà ta chắn hẳn sẽ tìm cho Mục Tuyết một người tốt hơn Đường Mặc Linh, vì sự nghiệp của Thiệu Kỳ Dương mới bắt đầu, bà Mục có thể sẽ chướng mắt, Mục Tuyết có thể sẽ không đồng ý.
Mục Kinh Trập nghĩ về điều đó, tạm thời không nói với Thiệu Kỳ Dương.
Mục Kinh Trập lo lắng về cuộc hôn nhân của em chồng, nhưng Triệu Lan, mẹ ruột ở bên cạnh lại không hề nghĩ đến điều đó.
Triệu Lan nhìn mấy đứa trẻ có tiền đồ, bây giờ hối hận đến tím cả ruột, tất cả mọi người đang thảo luận rằng lần này Mục Kinh Trập có thể gả vào nhà giàu, bà ta không phục, nhưng sau đó nghĩ lại.
Mục Kinh Trập kết hôn cũng chưa hẳn là chuyện xấu, cứ như vậy, bà ta lại có thể nuôi nấng mấy đứa trẻ Thiệu Đông một lần nữa đúng không?
Khi đó, bà ta có thể ăn sung mặc sướng rồi!
Nghĩ đến đây, hai mắt Triệu Lan sáng lên, đúng vậy, sao trước đây bà ta lại không nghĩ đến chứ, đợi mấy đứa trẻ quay về thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp mà thôi.
Sợ rằng Mục Kinh Trập cũng sẽ nhớ thương về khả năng kiếm tiền của bọn trẻ, Triệu Lan không thể chờ thêm một giây nào nữa, bà ta nhanh chóng rời khỏi giường thay quần áo, đúng lúc đụng phải chị dâu Thiệu.
"Sao thế? Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Ta phải đi tìm Mục Kinh Trập, nó có thể kết hôn, nhưng không thể mang theo đám người Thiệu Đông, đám người Thiệu Đông đều là con cháu của Thiệu gia chúng ta."