Trong khi bên ngoài lại không thể ngồi yên được nữa, liên tục đập mạnh như muốn phá vỡ cánh cửa này...
"Gia Tuệ chị mà còn không mở cửa là tôi gọi người đến phá cửa luôn đấy.."
Qua một lúc Bạch Thiếu Thần cũng đã tắm gội xong, tiếng nước xả cũng đã ngừng chảy, anh liền đưa tay lấy chiếc khăn tắm lau khô người...
Sau đó mặc chiếc áo choàng tắm vào, bước đến chỗ cánh cửa đang run lắc dữ dội, trực tiếp mở mạnh một cái....
Mà Tưởng Gia Linh lúc này cũng đã thấm mệt, bất ngờ khi cánh cửa mở ra, cô ả không kịp lấy thân bằng nên té ngã ra sàn phòng tắm đầy nước...
Cũng trong lúc đó Bạch Thiếu Thần nhanh chóng né sang một bên, mặc kệ Tưởng Gia Linh đang đau đớn, bình thản bước dựa người vào thành cửa nói, giọng điệu lạnh lùng đến gợn người...
"Các người là ai, sao lại dám cả gan vào đây mà làm loạn.."
"Chúng...chúng tôi đến đây tìm Tưởng Gia Tuệ, cậu.. cậu là người đã ngủ với nó đúng không.."
"Cậu đã giấu nó ở đâu, mau bảo nó bước ra đây, chúng tôi phải mang nó về xử lý theo gia pháp.."
Mẹ kế vừa nhìn thấy Bạch Thiếu Thần thì có chút kinh ngạc, tại sao người này không phải là lão Triệu chứ, nhưng mẹ kế nhớ rõ đây đúng là căn phòng hôm qua mình đã đưa Tưởng Gia Tuệ đến...
Nhưng cho dù người đàn ông này là ai thì bà mặc kệ, nhất định phải tìm ra Tưởng Gia Tuệ, như vậy kế hoạch của mẹ kế mới có thể thành công...
"Các người nghĩ chỗ này là chỗ nào mà tự tiện vào đây, quậy phá đòi người vậy.."
"Chắc các người nghĩ mình sống quá lâu rồi phải không.."
Bạch Thiếu Thần cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, thì ra cô gái hôm qua tên là Tưởng Gia Tuệ, mà mẹ con này là đang muốn bày trò hãm hại cô đây mà...
Bạch Thiếu Thần nói xong thì bước đến chỗ chiếc tủ đầu giường, lấy chiếc điện thoại, gọi ngay cho trợ lý Kim...
"Mặc kệ cậu đang ở đâu, cậu có năm phút mang giám đốc khách sạn L lên phòng gặp tôi ngay..."
"Vâng thưa chủ tịch, tôi sẽ đi tìm ngài ấy ngay.."
Trợ lý Kim vừa may đến sảnh khách sạn, chuẩn bị lên phòng đón chủ tịch đến tập đoàn thì nhận được điện thoại..
Sau đó thư kí Kim nhanh chóng liên lạc với giám đốc khách sạn L, cùng nhau đến phòng 99..
Trong khi đó ông Tưởng mặc dù đã bước vào giới thương trường khá lâu, nhưng vẫn chưa một lần gặp được chạm mặt người thừa kế Bạch gia...
Lập tức có thái độ tức giận khi nghe những lời láo xược này của anh, giận dữ đứng dậy chỉ tay về phía anh quát lớn...
"Cái thằng ranh kia, mày và con nhỏ hư hỏng kia đã làm ra mấy cái chuyện đồi bại, còn không biết sai hay sao mà ở đó lớn mồm như vậy.."
"Có tin tao gọi cảnh sát đến còng đầu mày mọt rong không hả.."
"Mày biết điều thì mau lôi cổ nó ra đây, nếu không muốn vào tù..."
Mà lúc này Tưởng Gia Linh ngay khi nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Bạch Thiếu Thần, quên luôn mất cơn đau, ánh mắt ngập tràn say mê..
Mẹ kế thấy con gái ngã hốt hoảng bước nhanh đến đỡ cô ả đứng dậy, khuôn mặt cũng đầy tức giận nhìn anh nói...
"Đúng đấy, nếu cậu biết sợ rồi thì mau gọi nó ra đây, nếu không thì đừng trách chúng tôi không nói trước.."
Bạch Thiếu Thần nghe thấy chỉ nhếch môi cười khiển, không ngờ cha con họ lại giống nhau như vậy, đều muốn cho mình vào tù...
Liền nhớ lại những lời đêm qua cửa Tưởng Gia Tuệ mà cười khuẩy, sau đó ngồi xuống giường vắt chéo chân chậm rãi đáp lại...
"Sợ sao, các người đề cao mình quá rồi đấy.."
"Lần này tôi sẽ rộng lượng, xem như các người có mắt như mù, không biết thì không có tội, trong vòng ba phút biến khỏi đây ngay.."
"Nếu còn ngoan cố ở lại thì đừng có trách.."
Ông Tưởng không khỏi kinh ngạc khi bị một tên nhãi ranh như anh hâm doạ..
"Cậu nghĩ mình là ai chứ, ngay cả người nắm quyền ở Hải Thành này còn phải nể mặt tôi vài phần đấy.."
"Tôi cũng cho cậu một cơ hội cuối cùng nếu không mang con nhỏ hư hỏng kia ra, thì cậu chuẩn bị ở lại trong tù đến hết đời đi.."
"Được, vậy thì chúng ta chờ xem..."
Bạch Thiếu Thần bình tĩnh ngồi trên giường nhìn đám người không biết sống chết kia....
Chưa đầy năm phút trợ lý Kim và giám đốc khách sạn L cũng đã đến nơi, vừa bước vào trong đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy rất nhiều người ở đây...
Hai người nhanh chóng bước đến chỗ Bạch Thiếu Thần đang ngồi cúi đầu lên tiếng...
"Bạch tổng.." (Bạch tổng..)"
"Bạch tổng có việc gì ở đây sao ạ.."
Bạch Thiếu Thần lúc này mới để lộ ra vẻ mặt đầy tức giận, đứng dậy nhìn về phía giám đốc khách sạn L lên tiếng...
"Ông còn dám hỏi, tôi đã bỏ vào đây không biết bao nhiêu tiền để đầu tư, nhưng ông xem ông đã quản lý như thế nào vậy.."
"Ngay cả phòng riêng của tôi, đến chó mèo ngoài đường cũng có thể vào đây làm loạn sau..."
"Thật sự khiến tôi quá thật vọng.."
Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa chỉ tay về phía đám người kia mà quát lớn...