“Bác sĩ tiểu thư thế nào rồi…”
Tiểu Nhiên lo lắng lên tiếng hỏi…
“Cô ấy không sao chỉ là do quá kích động mà thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao…”
“Vậy còn vết thương trên trán, với lại sao cô ấy lại bất động như vậy, tôi gọi mãi nhưng cô ấy không tỉnh…”
“Vết thương trên trán không sao, chỉ là do cô ấy uống rượu quá mạnh, nên mới ngủ say như vậy thôi…”
“Đợi đến khi rượu trong người giải hết sẽ tỉnh lại ngay thôi…”
“Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép…”
Bác sĩ nói xong thì xin phép rời khỏi, mà Bạch Thiếu Thần cũng chỉ bước vào nhìn cô một cái rồi rời đi…
Đến trưa…
Tưởng Gia Tuệ sau khi ngủ một giấc dài cũng đã tỉnh dậy, cô liên tục đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương…
Cái đầu lúc này đau như búa bổ, trong lúc xoa xoa bàn tay cô vô tình chạm vào miếng băng gạt…
Tưởng Gia Tuệ không biết đây là cái gì liền ấn mạnh một cái, một cảm giác đau nhói chuyền đến…
"*Á*..." Đến lúc này cô mới nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, đến lúc cả hai giằng co thì cô té ngã, sao đó thì không nhớ gì nữa... Vết thương này chắc chắn cũng là vì chuyện đó mà có..
Sau đó cô liền đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh, tắm gội lại rồi mới xuống nhà…Tiểu Nhiên vừa nhìn thấy cô bước xuống, vội bước đến bên cạnh…
"*Tiểu thư cô sao rồi có còn đau không, để em đi lấy cánh giải rượu và đồ ăn đến cho cô ngay*.." "*Ừm*..." Tưởng Gia Tuệ sau khi ăn uống no nê, rồi mới uống canh giải rượu, sau đó lại tiếp tục quay trở về phòng ngủ tiếp... Đến tối...
Tưởng Gia Tuệ bảo tiểu Nhiên dọn bữa tối lên bàn cho cô dùng, vì chiếc bụng đói meo của cô lúc này không ngừng đánh trống réo lên…Tưởng Gia Tuệ đang ăn ngon miệng thì bên ngoài Bạch Thiếu Thần cũng đã trở về…
Cô vẫn ngồi đấy ăn ngon miệng, chẳng màn đến ý đến việc anh có vẻ nhà hay không... Nhưng ngay khi vừa chuẩn bị rời đi, thì ánh mắt lại va phải Diệp Tuyết, người phụ nữ mà cô cực kỳ căm ghét... "*Diệp Tuyết sao cô lại ở đây, ra ngoài ngay lập tức cho tôi*..." Tưởng Gia Tuệ vô cùng khó chịu bước đến đẩy mạnh Diệp Tuyết, không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện trong căn nhà này... "*Tưởng Gia Tuệ em làm cái gì vậy, buông Diệp Tuyết ra ngay*..." Bạch Thiếu Thần cũng không khỏi bất ngờ khi thấy hành động của cô như vậy mà quát lên... "*Thiếu Thần tôi không thích cô ta xuất hiện trong căn nhà này, anh mau đuổi cô ta đi đi*..." "*Thiếu Thần em*..."
Diệp Tuyết giả vờ đáng thương, liền nấp sau lưng Bạch Thiếu Thần sợ sệt lên tiếng… "*Bắt đầu từ hôm nay Diệp Tuyết sẽ ở lại đây, em đừng có mà quá đáng với cô ấy*.."
Chuyện là sáng hôm nay Diệp Tuyết cứ luôn miệng bảo nhà mình đang phải sửa chữa, không có chỗ để ở…Cứ nói tới nói lui thế nào mà Bạch Thiếu Thần cũng tin, sau đó thương tình mang cô ta về đây ở tạm…
"*Cái gì, để cô ta ở đây sao*..." "*Không được, tôi không muốn, anh mau đuổi cô ta đi đi*.." "*Tưởng Gia Tuệ đây là nhà của tôi, không phải nhà của em, em không có quyền cho hay không cho ở đây, em hiểu chưa*.." "*Bạch Thiếu Thần anh được lắm, nếu bây giờ anh đã chọn cô ta rồi, sau không buông tha cho tôi đi*." "*Để tôi rời khỏi đây thì sẽ không ai có thể làm cản trở hai người được nữa, cớ sao lại bắt tôi đem về đây chứ*.."
Tưởng Gia Tuệ giận dỗi không ngờ Bạch Thiếu Thần càng lúc lại càng quá đáng như vậy… "*Muốn tôi buông tha cho em sao, em đừng mơ cũng đừng nghĩ đến*..." "*Bạch Thiếu Thần anh là cái đồ khốn*.."
Tưởng Gia Tuệ nói xong thì lập tức chạy về phòng, nằm khóc nức nở…Ở bên dưới lúc này, Bạch Thiếu Thần căn dặn tiểu Nhiên sắp xếp phòng khách cho Diệp Tuyết…
"*Tiểu Nhiên coi mau dẫn Diệp Tuyết về phòng khách nghỉ ngơi đi*..." "*Dạ thiếu gia*..". "*Diệp Tuyết em theo tiểu Nhiên về phòng nghỉ ngơi sớm đi*.." "*Ừm em đi ngay đây*..."
Diệp Tuyết mặc dù rất khó chịu khi phải ở phòng khách, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nở nụ cười nhìn anh nói rồi mới đi theo tiểu Nhiên…Bạch Thiếu Thần vừa về phòng liền bước đến định kiểm tra vết thương trên trán của Tưởng Gia Tuệ, thì lập tức bị cô né tránh…
"*Đừng động vào tôi*..." "*Đủ rồi đấy Tưởng Gia Tuệ, em đừng có mà suốt ngày chống đối tôi, nếu em thật sự muốn như vậy thì được tôi chiều em*.."
Bạch Thiếu Thần nói xong thì đùng đùng tức giận rời khỏi phòng, mặc kệ Tưởng Gia Tuệ đang không ngừng khóc…Sáng hôm sau, Bạch Thiếu Thần ép buộc Tưởng Gia Tuệ thức dậy từ sớm, sau đó thông báo một chuyện... "*Bắt đầu từ hôm nay mọi việc trong nhà đều sẽ do Tưởng Gia Tuệ làm cả, tiểu Nhiên cô chỉ cần đứng nhìn mà thôi*.." "*Nhưng thiếu gia*." "*Bạch Thiếu Thần anh lại phát điên cái gì nữa vậy*.." "*Mặc kệ anh tôi không làm đấy thì sao*,.."
Tưởng Gia Tuệ nói xong thì chạy nhanh về phòng khoá chặt cửa lại, mặc kệ khuôn mặt Bạch Thiếu Thần đã xám đen lại…