Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 37: Chương 34





Tìm trên chiếc tủ nhỏ của phòng tắm cũng lấy ra được một chiếc khăn tắm, ở đây không có áo khoác tắm à.

Khách sạn cao cấp sao lại không có lấy một chiếc áo khoác tắm vậy.
Quấn lấy chiếc khăn quanh người, giờ thì nó giống cái váy ôm body cúp ngực rồi đấy.

Mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài.
Tiêu Dạ đang ngồi thẫn thờ trên giường cũng phải giật mình, người trước mắt lộ ra làn da trắng hồng trơn bóng còn vương lại vài giọt nước, mái tóc còn ẩm ướt do dính nước, khuôn mặt ửng hồng rạng rỡ, môi nhạt màu do lạnh.

Cái này là đi quyến rũ người khác?
"Tôi quên quần áo" thấy Tiêu Dạ nhìn mình chằm chằm như muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống đành giải thích.

Ánh mắt anh vẫn không rời đi.


Bạc Hạ Cửu cố gắng lấy quần áo, phần tiếp theo là đồ lót, sao mà lấy đây.
Đang lưỡng lự xem nên lấy hay không, cô cảm nhận được phía sau có người đứng gần.

Đỉnh đầu run lên một cái, cô thấp giọng như rụt rè nói "Tiêu Dạ....." cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, chiếc khăn tắm suýt chút nữa là tuột xuống.

Bạc Hạ Cửu ôm chặt lấy trước ngặt ngăn không cho khăn tắm rơi ra.
Tiêu Dạ cúi xuống hôn lấy môi của Bạc Hạ Cửu, tách lấy hàm răng đưa lưỡi vào khoang miệng càn quét.

Tay kia cũng không rảnh rỗi, gỡ chiếc khăn tắm nắn bóp một bên ngực.
Bạc Hạ Cửu giật mình khép chân lại, đưa tay vỗ liên tục vào vai ra hiệu cho anh dừng lại.

Tiêu Dạ thật sự là muốn lắm sao? Đừng, vạn lần đừng nha, cô tuy tuổi cũng cao đấy nhưng mà dù sao thì thân xác vẫn là nữ sinh cao trung thôi mà.

Giờ mà làm mấy chuyện "đó" là đi tù như chơi.
Nhưng Tiêu Dạ không có ý định ngừng, từ môi hôn xuống dưới cổ rồi lướt xuống ngực ngậm lấy nhũ hoa cắn mút.

Bạc Hạ Cửu không nhịn được khẽ cong người rên lấy một tiếng.

Cảm nhận được cơ thể đang nóng lên chỗ nào cũng khó chịu, Bạc Hạ Cửu không thể chịu được muốn ngăn lại ".....Dạ, dừng lại đi"
Tiêu Dạ ngẩng đầu lên nhìn lấy khuôn mặt ửng hồng kia trong lòng có ngọn sóng ngầm nhịn không thể được "Được không?"
Cô không biết ý anh muốn nói gì hiện tại bây giờ là một tầng mơ hồ, mọi thứ diễn ra quá nhanh quá khác biệt khiến cô không thể suy diễn.
Tiêu Dạ kiên nhẫn hỏi lại "Vượt qua một lần được không?" cô không đồng ý cũng không sao, là do mọi chuyện anh nóng vội mà thôi.
"...." Bạc Hạ Cửu lên nói gì chứ nếu nói được chẳng phải cô tự mình chui đầu vào hố lửa khiến bản thân không thoát được sao? Nhưng nếu không đồng ý thì.....!chính bản thân cũng không biết khi gặp mặt phải đối xử thế nào.

"Chúng ta còn học lớp 10 mà"
"Không sao"
"Vậy cũng không thể gấp, cậu phải nhịn xuống, hôm nay không được thì vẫn còn mai không thể gấp a"

Bạc Hạ Cửu dứt lời mới thấy hối hận, cái gì "nay không được thì để mai chứ", nói ra không sau này vả mặt sao? Cái diễn biến bây giờ cũng cọ ra lửa quá rồi, thêm chút nữa chắc nó bùng lên luôn quá.
Tiêu Dạ cuối cùng là vẫn nhịn xuống, lấy quần áo khi nãy Bạc Hạ Cửu làm rơi xuống đất mặc vào cho cô, từng đồ lót cho đến quần áo.

Điều này làm cho Bạc Hạ Cửu ngượng đến chín mặt, hồi bé ba mẹ thì không nói nhưng lớn lên rồi thì đây là lần đầu tiên được người khác mặc quần áo cho mà còn khác giới tính.

Cơ thể cô bây giờ cái gì cũng bị anh nhìn hết rồi.
Thay xong cho Bạc Hạ Cửu, Tiêu Dạ cũng mang đồ vào đi tắm.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra bên ngoài.

Bạc Hạ Cửu cố gắng ngồi lại ngay ngắn dựa lưng vào một chiếc gối rồi bật tivi trong phòng lên xem bộ phim truyền hình đang có lượng ratings cao đứng đầu bảng hiện nay.
Mải mê xem, cô quên luôn việc mình đang chung phòng với người khác.

Tiêu Dạ tắm xong bước ra, trên đầu còn chiếc khăn đang lau sạch mái tóc ướt nhẹp.

Thấy cô ngồi ngoan ngoãn trên giường xem phim, Tiêu Dạ bèn để chiếc khăn lau tóc qua một bên tới gần cô ngồi xuống.

Lúc này, Bạc Hạ Cửu vẫn chưa để ý càng làm anh nghĩ cô cố ý.

Tiêu Dạ ôm lấy eo nhỏ rồi siết chặt, đau như này mới khiến Bạc Hạ Cửu giật mình nhìn xuống.
Anh như con sói đội lốt chó con mà vẫy đuôi đáng thương ấy.

Tiêu Dạ, đáng thương, không thể nào đâu chắc cô hoa mắt thôi.
"Tóc còn ướt, để tôi lau khô cho, sấy tóc nhiều cũng không tốt"
"Được"
Bạc Hạ Cửu cầm khăn lau lấy mái tóc của Tiêu Dạ, tóc anh rất mềm mại còn đặc biệt mềm hơn con gái.


Đại thần có dưỡng tóc không vậy, sao mà mềm mượt, sờ rất thích tay.
Mái tóc của Tiêu Dạ được lau khô thì tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào, mở cửa thì là một đồng học nữ tới gọi cửa thông báo giờ ăn tối, mời mọi người xuống.

Bạc Hạ Cửu mạnh dạn đoán, đây là fans Tiêu đại thần.

Nếu không sao lúc Tiêu Dạ mở cửa cô ta lại ngoan ngoãn giả yếu đuối mong manh dễ vỡ thế kia, thế mà Bạc Hạ Cửu cô chỉ ló đầu ra xem ánh mắt tràn ngập ý tình kia thay bằng viên đạn lườm quýt cô kinh thế.
Tiêu Dạ đóng cửa lại, quay đầu thì lại thấy Bạc Hạ Cửu khoanh tay ở ngực, má phồng lên giận dỗi nhìn anh.

Có điểm đáng yêu!
"Nữ đồng học đó fans cậu chắc luôn, lườm tôi muốn hỏng đôi mắt muốn đi thay mắt mới kìa.

Tiêu Dạ, cậu lát nữa đừng làm trò gì trước mặt mọi người đấy nếu không tôi cá ngày mai, lực lượng fans nhà cậu đè chết thường dân nhỏ bé như tôi đó"
"Lại đây" Tiêu Dạ vui vẻ nở nụ cười, đưa hai tay ra chủ ý muốn ôm cô.

Bạc Hạ Cửu phồng mang trợn mắt nhìn anh, vẫn thuận thế giang hai tay bước tới ôm lấy Tiêu Dạ.

Nếu chỉ là cái ôm bình thường thôi cô sẽ cho anh, bao nhiêu cũng được.

Vì cô không thể cự tuyệt là một phần, phần còn lại cô chẳng lẽ lại đi tiếc rẻ cái ôm cho Tiêu Dạ sao, cô đâu ích kỉ đến mức vậy.

Ôm thôi cũng không có gì quá đáng, đâu phải ôm cái dính bầu đâu mà sợ.