Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 40: Chương 37





Tiêu Dạ cuối cùng cũng mở miệng giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết "Không sao rồi!" Đúng vậy, không sao nữa rồi.

Bạc Hạ Cửu buông tay, ý nghĩ còn chút luyến tiếc vụt lên trong cô rồi nhanh chóng biến mất.
Anh không nói gì nhiều nữa, nghĩa đều đầy đủ trên mặt chữ anh không muốn giải thích thêm.

Tiêu Dạ ngồi xuống xoay người Hạ Cửu về phía mình cởi bỏ chiếc áo khoác ra, bộ đồ bơi gợi cảm lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.

Bạc Hạ Cửu muốn nói lại thôi, liếc nhìn chỗ khác, khuôn mặt nhỏ không nén nổi mà đỏ ửng như quả hồng tươi.
Tiêu Dạ tiến sát lại gần hôn xuống cổ cô, cắn mút.

Bạc Hạ Cửu chỉ cảm thấy buồn buồn ở cổ, tay bám chặt lấy ga giường.

Anh hút rất mạnh khiến Bạc Hạ Cửu dù có đau nhưng vẫn không phát ra tiếng.

Từ cổ xuống eo, Tiêu Dạ lật người cô lại đè xuống giường chỉ để lưng trần trước mắt mà cắn xuống.


Anh như muốn trút giận, giận vì cô dám táo bạo mặc bộ đồ như này, giận lũ đàn ông nhìn cô với ánh mắt ghê tởm, hận bản thân không ngăn lại sớm hơn.

Tiêu Dạ thả ra, trên người cô hiện tại đều là vết tích đỏ gai cả mắt của anh để lại.
Tiêu Dạ nhấc cô ngồi lên đùi đối diện với mình.

Cởi từng chiếc cúc áo, cơ thể của Tiêu Dạ lộ ra trước mắt cô.

"Cắn đi, thật đau vào" Bạc Hạ Cửu còn lơ mơ chưa hiểu rõ ý của Tiêu Dạ đã bị anh ấn đầu sát vào cổ.

Hạ Cửu há miệng cắn lấy cổ xuống đến vai, dấu răng của cô in rõ hằn lên trên người Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ đưa hai ngón tay đút vào trong khoang miệng Bạc Hạ Cửu, nghịch lấy chiếc lưỡi.

Mặt của Hạ Cửu thoáng chốc đỏ hồng cả lên, nước mắt cũng chảy ra nhìn rất yếu mềm.

Là do Bạc Hạ Cửu quyến rũ anh, anh vô (số) tội.

Tiêu Dạ ôm gáy hôn xuống mạnh bạo, không biết bao nhiêu thèm muốn.

Rút nhiều kinh nghiệm từ đợt trước, Bạc Hạ Cửu cũng may ra biết lấy hơi.

Cuồng bạo là từ duy nhất đê miêu tả Tiêu Dạ lúc này.
Bàn tay lớn của anh xoa bóp cặp bồng đào, tay kia còn rút chiếc dây áo bơi xuống lộ ra đồi núi chập chờn trước mắt.

Cả người Hạ Cửu khẽ run lên, anh không ngừng trêu đùa nhũ hoa cô véo nó rồi ấn nó.

Rời khỏi miệng Bạc Hạ Cửu, anh đặt từng nụ hôn từ cổ xuống dưới ngực sau là ngậm mút nhũ hoa.

Cô khẽ cong người lên phát ra tiếng rên nhỏ bé.
Tiêu Dạ không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của cô, trên chiếc giường giờ là một mảnh hỗn loạn.

Nhưng dường như Bạc Hạ Cửu vẫn còn chút cự tuyệt đối với chuyện này.

Tiêu Dạ nhướn mày, nằm sang bên cạnh ôm chặt lấy cô.


Bạc Hạ Cửu chỉ cảm thấy anh đã dừng lại, có chút lạ lẫm.

Mọi chuyện từ trước tới giờ chỉ dừng lại ở việc chơi đùa cặp bồng đào của cô rồi kết thúc.

Hạ Cửu chưa đồng ý, Tiêu Dạ sẽ không đi sâu thêm bước nào khác.
Anh ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn từ từ bên tai cô, rất dễ chịu.

Bạc Hạ Cửu cũng mệt mỏi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cả hai đều ngủ say tới bỏ quên bữa trưa, trời bắt đầu tối dần lại thì mới tỉnh dậy.

Vừa hay lại tới bữa tối, Bạc Hạ Cửu tỉnh trước mở mắt coi giờ.

Thấy giờ ăn tối đến, bụng dưới kêu lên vì đói.

Cô quay sang vỗ lấy lưng Tiêu Dạ gọi anh dậy.

Tiêu Dạ mơ màng mở mắt, sau hôn một cái trên môi cô rồi mới từ từ tỉnh táo ngồi dậy.
Bạc Hạ Cửu cũng bò dậy lấy quần áo đi tắm rửa.

Lúc sau đi ra thì Tiêu Dạ cũng mau bước vào.

Xong xuôi cả hai mới xuống dưới bắt đầu ăn uống.
"Các em, lát chúng ta cùng đi tham gia lễ hội pháo hoa ở đây nhé"
Cả lớp vui vẻ trước thông báo của giáo viên, phấn khích xuất hiện rõ trên mặt.

Bọn họ còn bàn tán rất nhiều như ở đây linh thiêng về tình duyên, chỉ cần tỏ tình ở đây chắc chắn sẽ thành công.

Tất nhiên, bọn con gái tin tưởng vô đối với chuyện này không khỏi liếc nhìn về phía cô, thật ra chính là mắt thao thao về phía Tiêu Dạ.
Bữa cơm từ đầu tới cuối chỉ có Tiêu Dạ và cô cùng một bàn, sự hiện diện của Sở Mộc Vi và Tôn Thắng như bốc hơi khỏi nơi này chẳng thấy đâu.

Cô lặng lẽ ăn xong bữa rồi tập chung một chỗ đi tới lễ hội pháo hoa tại nơi đây.
Mỗi một nơi là một xạp hàng nhỏ, bán rất nhiều đồ ăn cùng đồ chơi khá bắt mắt.


Những trò chơi lấy thưởng như ném vòng với bắn súng thì đông nghịt người chờ tới lượt chơi hoặc xem họ chơi.

Bạc Hạ Cửu cũng rời đoàn theo sau cô là Tiêu Dạ, anh chen lên đi cho ngang bằng cô nắm lấy bàn tay.

Bạc Hạ Cửu nhìn xuống, Tiêu Dạ liền giải thích "Để khỏi lạc đường"
"Sao giống thấy cậu lợi dụng việc này vậy"
"....!Cho là thế cũng đúng" anh cười nhẹ nhàng, thế này là giết hết mấy cô nàng trẻ rồi.
"Lưu manh quá!" Bạc Hạ Cửu cũng mỉm cười.
Đi đến mỗi một nơi thì nơi đó ánh nhìn sẽ hướng về phía bọn họ, mỗi cô gái trẻ sẽ đỏ mặt liếc qua Tiêu Dạ mà thì thầm khen anh đẹp trai.

Cũng rất nhiều cô gái bạo dạn tiến lên chào hỏi, sau là bị anh từ chối giơ bàn tay nắm chặt tay cô đưa lên môi hôn xuống.

"Tôi đi với bạn gái rồi" mặt cái cô gái ủ rũ ngay lập tức, đợi đến khi họ đi Bạc Hạ Cửu mới cười trêu ghẹo "Cậu là gã lưu manh"
"Đúng không?" Tiêu Dạ cười nhìn cô, trên mặt là nụ cười yêu chiều chỉ dành riêng cô.

Từ trước tới nay chuyện gì cũng anh làm đều là phá lệ cho riêng cô.

Bạc Hạ Cửu biết, nhưng cô nói sao đây? Chấp nhận hay từ chối thì mấy từ đó đều không dễ nói.
Tiếng pháo hoa vang lên, Tiêu Dạ đặt xuống môi cô là một nụ hôn, Bạc Hạ Cửu cũng đón nhận.

Tất cả mọi thứ diễn ra không ai để ý, họ chỉ quan tâm tới pháo hoa trên nền trời đen kịt.

Điều này cũng tốt, sẽ chẳng ai phát hiện ra bọn họ cũng không ai quan tâm đến bọn họ làm gì.

Nụ hôn kéo dài, bây giờ mọi thứ đều chẳng có gì ảnh hưởng đến hai người nữa rồi.

Mọi thứ đều vô hình, trong mắt là đối phương.