Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 6: Chương 4





Máy phát tiếng kêu tinh tinh liên hồi.

Mở weibo ra mới biết cô bị tag tới 2 lần, bài đăng của Mộc Vi.
“Sở Mộc Vi” “Có!!!” như bị phát hiện làm điều xấu xa cô nàng giật thót lên lập tức trả lời ngay.
“Cái này là sao? Giải thích ngay” không rét mà run dù Bạc Hạ Cửu lời nói nhẹ nhàng như lông vũ không có hàm ý tức giận nhưng vẫn đáng sợ.
“Thật ra là......!ừmm cậu giải thích một chút ở dưới đi”
Hai tay ôm lấy mặt gục xuống, lát sau hồi thần liền cầm điện thoại lên.
Bạc Cửu: Khuôn mặt ngố như vậy cũng có thể đem chụp!
Chưa đến hồi một phút điện thoại cô kêu ting ting.


Mở ra xem lại ngạc nhiên ngất trời con mắt tròn xoe quá đỗi ngạc nhiên như thể trái đất tới ngày tận thế.

Sở Mộc Vi không kém quay mặt đối diện cô không thốt lên lời.
Tiêu Dạ: @Bạc Cửu không có, rất đẹp.
Câu nói của Tiêu Dạ thật làm cho diễn đàn đổ ập về một bài viết.

Đến người như Dĩnh Như cũng đã đánh được mùi.
Dĩnh Như Như: Phòng rất đẹp mắt a~ @Bạc Cửu
Trân Hương quý phi: Tiêu Dạ đại thần bình luận ở đây, người làm fans như tôi không thể làm ngơ.
Yêu Tiêu đại thần: @Trân Hương quý phi +1
Đại thần tôi rất lãnh đạm: @Trân Hương quý phi +1
Tiêu Dạ đại thần của tôi: @Trân Hương quý phi +1000
Nương nương: Hoa mắt nhìn lầm hay chăng?
Thật là đại thần đi.
Một câu nói là kéo theo sức ảnh hưởng cùng độ tương tác của bài viết tăng cao từ hơn 100 like đến tận bây giờ đã 1,6k like.

Lượt share cũng vọt lên với 1k.
Quả nhiên có Tiêu Dạ người không nổi tiếng ắt sẽ nổi tiếng.
Ngày hôm sau đến trường, cô cùng Sở Mộ Vi đi taxi đến.


Chưa bước vào cổng đã là ánh mắt đổ dồn hết lên cô.

Đến Sở Mộc Vi bên cạnh cũng không nhịn được khoác tay cô kéo đi.
Đi qua các dãy lớp học cũng là bấy nhiêu ánh mắt nhìn Bạc Hạ Cửu.

Cô quả thật còn xinh hơn trong ảnh nếu lớn thêm tí nữa sẽ là đại mĩ nhân xinh đẹp hơn người.
Vào lớp cũng vậy, mọi người cũng nhìn cô rồi lại to nhỏ nói chuyện, ánh mắt không khỏi có tia đánh giá.
Về chỗ ngồi của mình nhanh chóng.

Cô vô thức lại liếc nhìn xuống bàn dưới của Tiêu Dạ, là anh đang đọc sách.

Quyển hôm nay nói về “Tâm lí học tội phạm” trên bàn còn có “Phi Lý Trí”.

Dù hôm nay thật sự không học nhưng anh vẫn không muốn lãng phí thời gian còn tranh thủ đọc sách.
Vẫn một người im hơi lặng tiếng trong chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen mà lại bình luận phía dưới bài đăng của Sở Mộc Vi sao? Còn tag cô vào sao?
Giáo viên chủ nhiệm tới, Bạc Hạ Cửu cũng không nhìn nữa liền hướng mắt lên.
“Hôm nay không học hẳn các em đã biết.

Bây giờ những ai trong đội bóng nhanh chóng thay đồ rồi liền tập hợp, những bạn khác theo cô tới khán đài”
“Vâng!”

Bộ đồng phục bóng rổ đã được phát trước 3 ngày.

Chiếc áo đen sát nách phối cùng áo phông trắng của cô, quần cũng không dài chỉ đến gối, sau lưng là con số 14.

Mái tóc được buộc đuôi ngựa, đeo thêm băng tay màu đen lông mềm mịn.

Nhìn thật rất ngầu.
“Quá menly! Thật muốn yêu yêu cậu” Sở Mộc Vi liền giả vờ moa~ moa~ với cô.
“Thật rất đẹp nha.

Tớ cũng muốn yêu yêu” này là Đào Tuyết, cô nàng cũng bắt trước Sở Mộ Vi mà moa~ một cái.
“Hai người thật là bát quái.

Còn không mau lên đi tập chung” Bạc Hạ Cửu giả nghiêm giọng nói khiến hai người kia cảm thấy càng menly hơn mà đồng thanh kêu “Hảo hảo*”
*Tiếng Trung là 好 bính âm Hǎo: nghĩa là được.