Tiếng hét của "Nam Diễm" vang vọng trong phòng bếp, cô ngồi phịch xuống sàn nhà, ôm lấy cánh tay của mình, trên đó một mảng đỏ ửng, da như sắp bị lột ra.
Dương Nhã Đoàn nhìn nồi cà ri nóng hổi, vương vãi khắp trên mặt đất rồi nhìn sang "Nam Diễm" bên cạnh:
"Điên rồi... mày điên rồi?"
"Nam Diễm" bật cười thành tiếng, giọng điệu châm biếm: "Sao? muốn làm con dâu Diệp gia? Nằm mơ"
Dứt câu, cô liếc nhìn Dương Nhã Đoàn, nghiếng răng nghiếng lợi nói: "Diệp Cảnh Ninh chỉ có thể là của tôi thôi"
"Dì Vân thương tôi đến như vậy... chị đoán xem, nếu dì ấy biết chị làm tôi thành ra thế này... liệu dì ấy còn thích chị nữa không?"
Vừa nói, cô vừa đưa cánh tay mình lên quơ quơ trước mắt Dương Nhã Đoàn.
Việc Diệp phu nhân hết lòng se duyên cho Diệp Cảnh Ninh và Dương Nhã Đoàn đã khiến cho "Nam Diễm" cực kì căm phẫn.
Đối với "Nam Diễm", Diệp Cảnh Ninh chính là tia sáng duy nhất hiện diện trong cuộc đời của cô.
Tình yêu kia điên cuồng đến đáng sợ, muốn giành lấy và độc chiếm cho riêng mình...
Dương Nhã Đoàn trừng mắt nhìn "Nam Diễm", giọng nói tức giận: "Là tự mày làm, không phải tao"
Tiếng bước chân, cầm cập đi lại ngày càng gần, "Nam Diễm" cười hắt ra, nhếch môi:
"A... tôi nói là chị thì là chị"
Đúng lúc này, Diệp phu nhân cùng những người khác đi vào, một cảnh hỗn loạn đập vào mắt, chưa kịp định hình thì nghe tiếng "Nam Diễm" khóc lớn không ngừng: