Diệp phu nhân quả thật cao tay, làm mọi cách để sắp xếp được buổi gặp mặt hôm nay.
Suốt cả buổi, Diệp Cảnh Ninh vẫn luôn không quan tâm người trước mặt, hắn cuối đầu lắc lắc ly rượu trên tay, dường như không mấy hứng thú.
"Anh Cảnh Ninh, làm luật sư như các anh hẳn là rất mệt mỏi a?"
"Vẫn tốt"
"Anh thường xuyên bận rộn sao?"
Đại khái Diệp Cảnh Ninh cảm thấy nhàm chán, hắn qua loa đáp lại, nhiều lần trầm mặc làm cho Dương Nhã Đoàn cảm thấy hơi ngượng.
Tuy nhiên, làm sao có thể làm khó được cô ta, cơ hội gặp mặt riêng thế này khó khăn đến thế nào, cô ta há có thể lãng phí.
Dương Nhã Đoàn không ngừng tìm chủ đề nói chuyện, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Diệp Cảnh Ninh cũng không kiên nhẫn cho kham, tính toán định rời đi đột nhiên tầm nhìn của hắn lại rơi vào nơi khác. Hắn hơi sững lại, cái suy nghĩ muốn rời đi cũng nhanh chống ém xuống.
Từ lúc Nam Diễm bước vào, ánh mắt của Diệp Cảnh Ninh liền dán chặt vào cô, đáy lòng hắn có vài cái tư vị muốn dâng trào, nhịn không được liền cười nhẹ một cái.
Hắn không giải thích được cảm giác kia là gì...
"Nam Diễm, cậu quen sao?" Yên Trà tò mò hỏi.
Nam Diễm nhẹ gật đầu, cũng không dám nhìn loạn phía bên kia, lát sau Yên Trà ước chừng cũng biết được người đàn ông đẹp đến bức người kia là ai.
"Ở chung với người đẹp như vậy, cậu nói xem đó là cảm giác gì?" Yên Trà nhìn chung là cảm thấy ngưỡng mộ Nam Diễm.
Cảm thấy mệt mỏi a.
Nam Diễm biểu tình cứng đờ: "Không phải Đỗ Thư Hiên cũng đẹp sao?"
Yên Trà nhìn cô một cách sợ hãi: "Đừng nhắc... nhắc lại gặp xui xẻo"
Nhắc đến cái tên cô kia liền sợ ma...
Nam Diễm lúc này, cũng không còn tâm tình ăn uống, rất nhanh chống cùng Yên Trà rời đi.
Dương Nhã Đoàn bên này, phát giác tâm tình của người đàn ông đối diện biến hóa tốt hơn, cô ta cũng lẳng lặng mừng thầm, liền cả gan đề nghị.
"Ăn xong chúng ta đi xem phim có được không? Có bộ phim vừa chiếu..."
"Công ty còn có việc, tôi không có thời gian"
Diệp Cảnh Ninh lịch sự từ chối.
Dương Nhã Đoàn vẻ mặt thất vọng: "À vậy sao..."
Nhìn người đàn ông tuấn mĩ trước mắt Dương Nhã Đoàn càng muốn có được, cô ta lại thận trọng hỏi: "Em không đi xe, lát nữa phiền anh đưa em về được không?"
"Xin lỗi, không tiện"
Lúc nói lời này xong, Diệp Cảnh Ninh không đắn đo đứng dậy, cài lại nút áo, lạnh lùng nói: "Tôi đi trước, đây là chỗ người quen của tôi, Dương tiểu thư nếu muốn cứ gọi thêm tôi sẽ thanh toán, tạm biệt."
"Anh Cảnh..."
Gọi thêm cái khỉ, cô ta đến đây để ăn sao?
Dương Nhã Đoàn cố gắng kìm nén xúc động muôn hét lên, nhìn bóng lưng Diệp Cảnh Ninh cứ thế rời đi, cô ta siết chặt tay, một hơi này hít thở cũng không thông.
Bên ngoài, Nam Diễm đang chờ bắt taxi, đột nhiên Yên Trà bên cạnh vỗ vỗ vai mình.
"Sao..." Nhìn người đàn ông đi đến gần, dáng dấp lộ ra mấy phần lạnh lẽo, chữ "thế" liền bị nghẹn.
"Anh Cảnh Ninh chào..."
Sao lại ở đây, không đi hẹn hò sao? Mỹ nữ đang đợi anh kia kìa.
Yên Trà cũng ngoan ngoãn chào: "Em chào anh ạ"
Diệp Cảnh Ninh gật đầu, ánh mắt trấn định nhìn Nam Diễm.
"Muốn về?"
"Dạ"
"Anh đưa hai em về"
Không, ta xin từ chối.
Đang định từ chối, người bên cạnh liền hào hứng lên tiếng: "A vậy thì tốt quá, em cảm ơn anh ạ"
Nam Diễm: "..." Phản tặc!
Yên Trà không phát giác ánh mắt của Nam Diễm, lúc này còn hồn nhiên cảm thán: "May thật đấy... nơi này vốn dĩ rất khó bắt xe"
Nam Diễm: Phản tặc!
Cuối cùng, dưới sự vui vẻ của Yên Trà, Nam Diễm thất thần lên xe nam chính.
Nam Diễm: Phản tặc!
Chiếc xe sang trọng vừa rời đi, từ trong một góc, Dương Nhã Đoàn từ từ đi ra, nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp kia chính là vực thẳm của lòng đố kị.