Cho đến khi Nam Diễm tỉnh lại cũng đã gần giữa trưa, ánh nắng rọi thẳng vào mặt khiến cô thanh tỉnh đôi phần, cả người xụi lơ, xương cốt như vỡ vụn khỏi phải nói, phần thân dưới vừa đau vừa trướng.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt bay sạch, Nam Diễm sửng sốt cảm nhận được nguồn nhiệt ấm nóng đang áp chặt vào thân, cô từ từ quay đầu liền bắt gặp Diệp Cảnh Ninh đang dịu dàng nhìn mình.
Nam Diễm hoảng loạn trừng mắt, ký ức tối qua tràn về, cái gì cần nhớ đã nhớ, cái gì không cần nhớ cũng nhớ.
"Bạn nhỏ, em tỉnh rồi."
Lúc nói mấy lời này, hắn cố ý sát gần thổi thổi vào tai Nam Diễm khiến cô ngứa ngáy chịu không nổi, kéo chăn trùm qua đầu trốn đi, chưa được bao lâu lại bật người chui ra với cái mặt đỏ đến mang tai.
Ông trời ơi! Sao hắn không mặc đồ.
Nam Diễm quẫn bách đến độ gương mặt ngày càng đỏ, chợt cô nghe thấy người kia cười khúc khích.
"Em là đang thẹn thùng, hửm? Em đáng yêu quá, càng nhìn càng muốn..."
"Diệp Cảnh Ninh, anh...anh im miệng."
"Ừ, anh không nói nữa, để anh lấy cho em ly nước."
"Không cần."
Nam Diễm rất nhanh từ chối hắn, cơ thể cũng tự động nhích ra xa, cô không muốn chung đụng với hắn thêm chút nào nữa, tính thêm lần này nữa cũng là lần thứ hai cô làm cái chuyện xấu hổ đó với hắn.
Nam Diễm ơi, Nam Diễm, coi bộ mày không muốn sống nữa rồi.
"Diệp Cảnh Ninh, anh có thể ra ngoài rồi, em muốn mặc đồ."
Nói xong, cô loay hoay định bám tường ngồi dậy thì bất ngờ bị Diệp Cảnh Ninh giữ chặt lấy ấn lại lên giường.
"Diệp Cảnh Ninh, anh lại cơn gì đó hả?" Cô hét lên.
"Cả người em chỗ nào mà anh chưa nhìn qua, để anh mặc cho em."
Diệp Cảnh Ninh đưa tay ôm lấy cô, ý cười trong mắt ngày càng sâu.
Nam Diễm không tiếp thu nổi cái dáng vẻ này của hắn, nghĩ đến việc bản thân tối qua lại ở dưới thân hắn rên rỉ không dứt, cả người cô như bị bệnh hít thở đều không thông, xấu hổ chết đi được, hay là cứ để cô chết đi cho rồi.
"Tránh ra."
Nam Diễm tức giận lên liền giống hệt như mèo con đang xù lông cứ liên tục meo meo trước mặt hắn, càng nhìn càng đáng yêu, hắn cười cười, hôn lên trán cô.
"Không cần xấu hổ như thế, bạn nhỏ."
Không biết hắn ta lại nghĩ đến cái gì đột nhiên tiến sát lại ngậm lấy vành tai cô thì thầm.
"Anh rất tình nguyện, từ nay về sau, mỗi ngày đều mặc đồ giúp em ..."
"Diệp Cảnh Ninh, anh rốt cuộc muốn gì hả?"
Nam Diễm ủy khuất muốn tránh đi nhưng cơ thể sớm đã bị hắn ôm chặt không chút kẽ hở, cô không mặc gì hắn cũng thế, cả hai đều trần như nhộng dán sát vào nhau, tim đập chân rung, giác quan dần trở nên nhạy bén, bụng nhỏ liền cảm nhận có cái gì đó không ngừng cạ cạ vào.
"Muốn em."
"Vô sỉ."
Khác với sự rối tinh rối mù của Nam Diễm, Diệp Cảnh Ninh lại niềm nở vui sướng, hắn vùi đầu vào hõm vai cô gái hít lấy hít để.
"Diễm Diễm, em thơm quá."
Nam Diễm rơi vào trạng thái bất lực, nếu có thể đánh thắng, cô sẽ ngay lập tức tung quyền đánh cho hắn vài phát nhưng đáng tiếc...
Cô không chơi lại hắn.
"Cảm ơn, quá khen rồi nhưng anh có thể bỏ cái tay ra không?"
Trên cơ thể trắng tuyết đầy rẫy dấu hôn xanh tím, một bên vú của cô đang bị bàn tay Diệp Cảnh Ninh nắm trọn nhào nặn đến đáng thương.
"Không được đâu bạn nhỏ, chỗ này của em vừa căng vừa mềm...sờ vào thực sự rất thích."
Nói rồi, giống như cảm thấy không đủ, hắn trầm xuống, vùi đầu sâu vào bầu ngực của thiếu nữ bắt đầu hôn hít liếm mút.
"Ưm...anh buông ra..."
Nam Diễm sợ hãi không ngừng quơ tay đánh vào người hắn, ra sức giãy giụa nhưng hắn giống như mất kiểm soát ngày càng hung hăng hơn.
Ngực bị hắn làm càn đến phát đau, đầu nhũ sưng tấy đến đáng sợ, bàn tay hắn bất ngờ luồng xuống dưới bụng dừng lại nơi tư mật nhạy cảm, lúc này Nam Diễm gần như nín thở.
Diệp Cảnh Ninh có bao nhiêu thô bạo liền thô bạo, có bao nhiêu tàn nhẫn liền tàn nhẫn.
Âm u mây đen kéo đến, ngoài trời bất ngờ đổ mưa, trái ngược với không khí nóng rực trong phòng...
Cho đến khi Nam Diễm xuống tới nhà ăn để ăn bữa ăn đầu tiên trong ngày của mình thì chân của cô đã run như cầy sấy, cũng may đến giữa chừng, có cuộc gọi báo việc gấp nên hắn phải rời đi nếu không coi như cái mạng này của cô đi tông rồi.
"Đây là cậu Ninh bảo nhà bếp nấu cho tiểu thư."
Nam Diễm híp mắt nhìn một nồi cháo bò hầm nấm nóng hổi đặt trên bàn mà lòng nỗi nghi hoặc.
Hắn sẽ không bỏ mấy cái thứ đồ lạ vô đây chứ?
Nuốt nuốt nước bọt, nhận chén cháo từ tay bác Trương cuối cùng cô cũng quyết định ăn.
"Có...có chuyện gì sao bác?"
Đón lấy cái nhìn của bác Trương, Nam Diễm bắt đầu sợ sệt, chẳng lẽ chuyện đêm qua bị phát hiện rồi.
Làm ơn đi, đừng như thế chứ.
"Không có thưa tiểu thư, chỉ là cậu Ninh bảo tôi phải đứng đây quan sát cho đến khi tiểu thư ăn xong."
"Vậy...nếu con không ăn thì sao?" Nam Diễm cắn cắn môi hỏi.
"À, cậu Ninh cũng bảo nếu tiểu thư không chịu ăn thì...cậu ấy sẽ về tự tay đút cô."
Bác Trương gương mặt không biểu tình, hợp tình hợp lý nói một câu như thế ngay lập tức Nam Diễm hãi hùng cắm mặt mà ăn, trong lòng cũng không quên hỏi thăm mười tám đời nhà hắn.