Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 54: Dọn đi



Ngực Nam Diễm áp chặt lên mặt kính, tóc tai lộn xộn, Nam Diễm thật sự chịu không nổi nữa, Diệp Cảnh Ninh từ phía sau, đâm mạnh đến mười mấy lần, cú nào cú nấy đều nhắm thẳng đến hoa tâm.

Diệp Cảnh Ninh ác độc hơn nhiều, hắn vốn không muốn để cô dễ chịu, hắn thao thật sâu, thật mạnh, hắn kéo gương mặt cô ra sau, vừa hôn vừa thao loạn phía dưới.

Nhớ đến cảnh bản thân đã cùng hắn hoan ái khắp nơi trong căn nhà này, một nỗi sợ chợt trào dâng, cô sợ, sợ cả đời cũng không thoát nổi hắn.

Cao trào mấy lần, mật dịch tuôn trào dính nhớp.

Mị thịt mềm mại ôm lấy côn th*t xoắn chặt, Diệp Cảnh Ninh sướng đến tê dại, hắn thở dốc cắm sâu huyệt nhỏ ướt đẫm.

Diệp Cảnh Ninh cao hơn Nam Diễm rất nhiều, mỗi lần hắn luật động, cô đều phải khó chịu kiễng chân.

Thời gian trôi đi rất lâu, lực đạo của hắn lại không giảm bớt, hung hăng thúc vào từng đợt mạnh mẽ, Nam Diễm mắt mờ tai ù chạm đến điểm cao nhất.

Nam Diễm chống đỡ thân thể, xoay lưng đưa tay đẩy người phía sau ra nhưng đẩy cỡ nào hắn một tí cũng không nhúc nhích.

Hắn thật sự muốn chơi chết cô sao?

Diệp Cảnh Ninh nắm lấy bàn tay Nam Diễm, dịu dàng vuốt ve vài cái liền lật người cô lại, đưa tay tháo cà vạt trên miệng cô ra.

"Tên khốn kiếp, tôi không chịu nổi nữa, anh buông tôi ra."

Sau vài lần bị mắng, Diệp Cảnh Ninh nhận ra hắn lại rất thích nghe cô mắng mình, đặc biệt là mấy lúc làm tình.

Đến mắng người cũng dễ nghe như vậy.

Thật yêu thích không thôi.

côn th*t mỗi lúc một cứng hơn, phía dưới ra sức ra vào, phía trên, bàn tay to lớn ra sức xoa nắn bầu ngực trắng tuyết.

Hắn điệu thấp người xuống ngậm lấy, đầu v* nhạy cảm, lưỡi hắn vừa tiếp xúc đã cương cứng ươn ướt nhìn đến mê người.

Nam Diễm bị hành hạ đến mơ màng, hạ thân co rút mấy lần nhưng tên kia vẫn không có dấu hiệu bắn.

Chìm trong mê man, Nam Diễm như cá chết cạn, há miệng thở dốc không ngừng.

"Có sướng không?"

"Không...á...sướng"

Diệp Cảnh Ninh bật cười một tiếng, thảo sức mà thao lộng, sức lực kinh người bộc phát bên trong cô.

"A..."

Tràn ngập trong dục vọng, Diệp Cảnh Ninh ôm Nam Diễm cả người mềm nhũn đến sofa, hắn tách chân cô ra, tư thế như ban đầu, hắn mỉm cười vuốt nhẹ lên mái tóc Nam Diễm.

"Nghe lời, tự mình ngồi lên, để anh cảm nhận em nào."

Dục vọng chôn sâu, tiếng hoan ái âm ỉ, cứ như thế đến tờ mờ sáng...

Ánh sáng tràn vào, lúc tỉnh dậy, trên sofa, hai cơ thể trần trụi vẫn dán vào nhau, Nam Diễm động đậy liền phát hiện thứ ấm nóng kia vẫn nằm sâu bên trong người cô.

"Ưm..."

Thấy người bên cạnh còn chưa tỉnh, Nam Diễm nặng nề nhấc mông lên.

Khó khăn lắm mới rút cái thứ đồ chơi kia ra ngoài, chân còn chưa kịp chạm đất, người nọ đã tỉnh lại.

"Đừng đi, nằm với anh thêm một lát."

Diệp Cảnh Ninh ôm cô rất chặt, Nam Diễm đờ ra, hít sâu vài lần rồi tự an ủi chính mình.

Chuyện cũng đã dỡ lỡ đến thế này rồi, có cố cũng không ra ngô ra khoai gì, chỉ trách cô thất sách, đặt một chân lên giường nam chính, đến cuối lại không thể rút lui.

"Diệp Cảnh Ninh,... anh đến bao giờ mới chịu buông tha cho tôi?"

Nam Diễm ảo não một câu trong đầu, không ngờ vô thức lại nói ra miệng, vội đảo mắt nhìn người bên cạnh thấy hắn vẫn nhắm mắt không có phản ứng gì liền thở ra một hơi.

Mẹ ơi! Dọa người quá rồi.

Lăn lộn đến thế, tất nhiên Nam Diễm không thể đến trường nổi, Yên Trà lo lắng nhắn tin, gọi điện mấy lần, cô đều qua loa cho qua chuyện.

Mấy ngày này, Diệp Cảnh Ninh bận rộn, hắn cũng không giữ cô ở lại như trước.

Vừa về Diệp gia đi đến phòng, Nam Diễm lập tức nhào lên giường lăn lộn qua lại, đánh một giấc đến tận chiều.

"Con muốn chuyển đến ký túc xá? Không được, dì không đồng ý, mấy chỗ đó, sao bằng ở nhà mình."

Trong thư phòng, Phan Khuynh Vân hơi cao giọng lo lắng nhìn Nam Diễm đối diện.

"Dì yên tâm, con có thể lo cho mình được." Cô nói.

"Không được, Nam Diễm, dì không đồng ý." Bà phản bác

"Dì, năm nay con cũng lớp 12 rồi, thời gian này rất quan trọng, con dọn đến ký túc xá là để ôn tập tốt hơn thôi. Với lại dì xem, ký túc xá trường cũng không tệ, vừa đẹp lại tiện nghi,... con chưa từng xin dì cái gì hết, chỉ mong lần này, dì cho phép con được dọn ra."

"Tiểu Diễm..."

"Dì Vân..."

Một tiếng trước, Nam Diễm đã đưa ra hạ sách cho bản thân, rời khỏi Diệp gia may ra cũng cứu vớt cô phần nào, thế nên mới có một màn như trên.

Chung quy vẫn phải tự thân cô vận động để sống sót.

Phan Khuynh Vân mới đầu kịch liệt phản đối nhưng dưới sự năn nỉ không ngừng của Nam Diễm, cộng thêm ông Diệp lại ủng hộ quyết định của cô cho nên Nam Diễm thành công dọn ra ngoài.

Tuy nhiên....

"Dì Vân, cái này là..."

Nam Diễm ngơ ngác nhìn căn nhà trước mắt lại quay sang nhìn Phan Khuynh Vân bên cạnh.

"Nhà."

"Nhà?"

"Là nhà dì mua cho con, có phải rất đẹp hay không?"

"Nhưng con chỉ là muốn dọn ra ký túc xá thôi, cái này có phải hơi..."

"Ây da, Tiểu Diễm, dì xem qua cái ký túc xá gì đó rồi, không ổn tí nào, nhìn xem chỗ này, yên tĩnh, an ninh lại tốt, đặc biệt gần trường học của con, quá hoàn hảo, dì mất lâu lắm mới chọn được đó."

Bất ngờ ập đến, Nam Diễm không tiếp thu nổi thông tin này, cô chỉ là tìm lý do tránh né nam chính thôi có được hay không?

Kinh hỷ, quá kinh hỷ.

Ngày dọn đi, Nam Diễm vui vui vẻ vẻ viết ra hết trên mặt, trái ngược với Phan Khuynh Vân không vui bên cạnh.

"Tiểu Diễm, đã nghĩ kỹ rồi?"

"Dạ."

"Con bé vô tâm này, phải về nhà thường xuyên đó."

Thấm thoát trôi qua, Nam Diễm ra ở riêng cũng được hơn một tuần, chuyện này cũng ít người biết.

Rời xa nam chính, rời xa cốt truyện, sống an an ổn ổn...