"...ánh dương vượt qua tầng mây ảm đạm, anh với lấy nhưng lại vụt mất, một đời lại một đời, đến bao giờ, anh mới tìm thấy em..."—----------Mọi thứ quá hoàn hảo...Diệp Cảnh Ninh từ lâu đã cảm thấy bản thân hắn có điều gì đó không ổn.Nghi ngờ của hắn cũng lớn dần.Hắn dần cảm nhận được mình không hoàn toàn tự do trong hành động hay ngay cả trong chính suy nghĩ của hắn. Hắn đôi khi lại phải nói những lời mình không muốn nói, làm những hành động mình không có ý định làm, hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát bản thân.Ai đó đang tự quyết cuộc đời hắn.Diệp Cảnh Ninh tự hỏi liệu những quyết định mà hắn cho là bản thân mình mong muốn liệu có thực sự là của chính hắn.
Nỗi nghi ngờ ấy rất nhanh lại biến mất giống như nó chưa hề xuất hiện, hắn cứ thế mơ hồ lần nữa.Diệp Cảnh Ninh không hề có ý thức về mọi thứ mà hắn đã từng có hay từng trải qua...Ngoài gia đình và những người thân cận, hắn hầu như không thể có bất kỳ ấn tượng với bất kỳ ai.
Ngày qua ngày cứ như đang chờ đợi cái gì đó, thậm chí hắn còn không thể điều khiển được chính mình.Trước năm 18 tuổi, cuộc sống của Diệp Cảnh Ninh nhàm chán, vô vị.
Sau năm 18 tuổi, cuộc sống của Diệp Cảnh Ninh vô vị, nhàm chán.Sau này bận rộn hơn đến ngủ cũng không ngon, Diệp Cảnh Ninh thường mơ những giấc mơ lặp lại, mọi thứ đều quen thuộc, hệt như hắn đã thực sự có một cuộc đời như thế.
Diệp Cảnh Ninh như sống trong chính giấc mơ đó, hắn nhìn thấy mẹ mình dịu dàng dẫn theo một cô gái nhỏ đến trước mặt hắn và bảo rằng từ giờ người này sẽ là em gái nuôi của hắn.Diệp Cảnh Ninh cũng cảm thấy thật kỳ lạ, bởi dù hắn có mơ thấy cảnh tượng này nhiều lần trước đó nhưng hắn chưa một lần nhìn rõ được gương mặt của cô bé ấy.Sau này, hắn lại mơ thấy cô gái nhỏ sẽ luôn theo sau lưng hắn, gọi tên hắn."Anh ơi...anh Cảnh Ninh ơi."Giọng nói thật dễ nghe.
Diệp Cảnh Ninh thật sự muốn đáp lời nhưng mỗi lần quay lại nhìn, cô gái ấy chỉ là một bóng dáng mờ nhạt.
Hắn đưa tay muốn chạm vào cô gái nhỏ, trong chớp mắt mọi thứ trở nên méo mó đáng sợ, cô gái nhỏ cũng theo đó dần dần tan biến nhưng chỉ cần hắn thu tay lại hình ảnh lại trở lại như chẳng hề biến mất.Cô bé ngày nào đã lớn lên một thân thiếu nữ nhưng dù thế nào, cô gái nhỏ vẫn quấn lấy hắn mà nỉ non gọi tên.
"Anh Cảnh Ninh.""Anh Cảnh Ninh, đợi em với."
Lần đầu tiên, Diệp Cảnh Ninh hắn nghĩ, không ngờ tên hắn lại có thể gọi dễ nghe đến thế.
Âm thanh rất ngọt, thẩm thấu đến tim gan hắn.
Hắn đột nhiên có suy nghĩ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi.
Thật luyến tiếc...
Diệp Cảnh Ninh lại rơi vào khoảng không tăm tối, chưa kịp nhìn rõ xung quanh, một mùi hôi thối đã xông thẳng vào mũi hắn khiến hắn khó chịu, khó khăn lắm hắn mới ngăn bản thân không nôn ói.
Cho đến khi nhìn thấy mọi thứ, Diệp Cảnh Ninh mới nhận ra, bản thân đang đứng giữa một căn phòng thối nát, đầy rác và xác chuột chết.
À, cảnh tượng này hắn cũng đã thấy nhiều lần trước đó, chỉ có điều lần này có lẽ hơi khác...
"Anh... Cảnh Ninh..."
Là cô gái ấy, hắn vẫn không thể nhìn rõ gương mặt đó nhưng giọng nói lại thật buồn.
"Anh Cảnh Ninh..."
"Cảnh Ninh..."
Diệp Cảnh Ninh không khỏi nhăn mày khó chịu, cô gái đứng đó, cúi đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo dơ bẩn, run rẩy như muốn nấc lên."Anh...không bao giờ để ý đến em, phải không?" Giọng nói yếu ớt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Câu hỏi khiến Diệp Cảnh Ninh không biết phải trả lời ra sao, như lần trước hắn im lặng không đáp.
"Em đã luôn thích anh, đã chờ đợi, đã hy vọng...nhưng Diệp Cảnh Ninh, anh rốt cuộc cũng chỉ quan tâm đến một mình cô ta mà thôi."
"Em ghét cô ta..."
Diệp Cảnh Ninh cảm thấy lạc lối, hắn không hiểu rõ cảm xúc của bản thân ra sao, ký ức mờ nhạt, có ai đó lại thì thầm vào hắn, nói với hắn, người này chính là kẻ mà hắn hận nhất, Diệp Cảnh Ninh biết rõ không phải như thế nhưng hắn lại giống như căm ghét người này đến thấu xương.
Phải không? Cô gái này là ai lại khiến hắn hận đến thế, hắn lại quên mất gì rồi?
Mơ hồ bủa vây.
Tất cả trở nên u ám, lạnh lẽo, ánh nắng không thể xuyên qua cửa sổ, không gian cuộn xoáy...
Tiếng la hét dồn dập, tiếng cười đê tiện dâm đãng của đàn ông nhốn nháo, tiếng nhóp nhép buồn nôn.
Trần trụi, xơ xác, cô gái nhỏ nhắn, da thịt ốm o, nằm trên vũng máu, thoi thóp gọi tên hắn."Cảnh...Ninh."
Diệp Cảnh Ninh nặng nề cố tiến lại gần.
"Cảnh Ninh, tha...tha cho em..."
Hắn lại làm gì?
Cảnh tượng điên cuồng, cái gái nhỏ nay đã lớn, đôi mắt vô hồn nhìn hắn, tay bám chặt vào ga giường vàng ố, cố chịu từng cơn vận động mạnh bạo của lũ đàn ông dữ tợn.
Chảy máu rồi, thiếu nữ bị cưỡng hiếp đến hạ thân chảy máu...
Hắn đã làm sao?
"Diệp Cảnh Ninh, tôi hận anh."
Là hắn.
Ngây thơ biến mất trả lại mỉa mai chát ngắt, Diệp Cảnh Ninh nghĩ, hắn có lẽ đã điên rồi...—----------Dyem back! Demo cho chương này có bị hơi ngắn nhưng mà đây là dấu hiệu trở lại sau một thời gian ở ẩn của tui ó.Đăng nhập lại thấy mọi người vẫn còn quan tâm đến truyện của tui, tui thấy vui lắm lắm.