Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 142: Xin lỗi, tôi không thể bỏ những thứ yêu thích...



Đúng rồi, người sạch sẽ như thế làm sao lại không có người nuông chiều, nguyên lai cô ấy chính là con chim hoàng yến bị Hàn Triều nuôi dưỡng, chỉ là một linh hồn sạch sẽ như thế bị người nuôi dưỡng có phải thật đáng tiếc hay không, không biết... Nếu là mình, mình bảo đảm so với Hàn Triều còn ôn nhu sủng nịch sủng ái cô ấy hơn...

Kéo tay Thích Thất rời xa chỗ này, hình ảnh vừa mới nhìn đến làm trong lòng Hàn Triều quay cuồng nguy hiểm dục vọng muốn phá hư, ánh mắt ái mộ không che dấu chút nào của Vũ Văn Thành làm anh điên cuồng muốn giết người, áp xuống không được từng mảnh ký ức lại xâm nhập đại não Hàn Triều, ảnh hưởng của Thích Thất đối với tinh thần lực của anh thật nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều...

......

Sau bữa tối, Vũ Văn Thành gõ cửa chỗ ở của đám người Hàn Triều. Anh ta đến thật ngoài ý liệu của Hàn Triều, nhưng thật ra đó tựa hồ cũng là hợp lý, anh cũng không hy vọng xa vời Thích Thất tốt như vậy sẽ không bị người phát hiện, Vũ Văn Thành chú ý tới Thích Thất thật hết sức bình thường, chỉ là anh không dự đoán được, lúc anh đón Thích Thất về, Vũ Văn Thành biết được Thích Thất là người có chủ lại còn tới cửa.

"Triều gia chủ, tôi đã tới đây thì cũng không che dấu ý tứ, đối với người anh nuôi dưỡng, không biết Triều gia chủ có chịu bỏ những thứ yêu thích hay không."

Mới vừa ngồi xuống, Vũ Văn Thành nói thẳng vào vấn đề, ánh mắt cảnh cáo của Hàn Triều anh ta thấy được, nhưng linh hồn sạch sẽ đối với bọn họ loại người này lực hấp dẫn là trí mạng, huống chi đây chỉ là đồ chơi trong tay Hàn Triều mà thôi, quăng một cái đi anh ta sẽ lại tìm cái tiếp theo, nhưng mà anh thì khác, anh khát vọng đơn thuần hướng tới đơn thuần, anh sẽ đối với cô ấy thật tốt, anh thề.

Tia lạnh lẽo xuất hiện trong mắt Hàn Triều, ánh mắt nhìn Vũ Văn Thành giống như đang nhìn một người chết: "Người nuôi dưỡng? Ai?"

"Triều gia chủ không cần giả bộ hồ đồ với tôi, anh biết người tôi nói là ai, người vừa mới bị anh mang đi, bị anh biến thành chim hoàng yến nuôi trong lồng, anh muốn gì tôi cũng có thể trao đổi với anh, vật tư, tinh hạch, hoặc là phụ nữ, chỉ cần Triều gia chủ nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích, nữa thứ này tôi đều có thể đưa cho anh, đối với anh mà nói bất quá chỉ là tổn thất một thứ đồ chơi..."

"Phanh", Vũ Văn Thành bay ra từ sô pha, ngã xuống mặt đất lại trượt lùi đi thêm mấy thước, từ phòng khách bay thẳng đến nhà ăn, nội tạng bị thương phun ra một ngụm máu tươi...

Thích Thất đang trong phòng ngủ chơi game, nghe được tiếng vang lớn thì chạy ra cửa xem, nhìn thấy tình cảnh trong phòng khách thì dừng bước ở cửa phòng, Hàn Triều từ sô pha chậm rãi đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Vũ Văn Thành, khinh miệt mà nhìn Vũ Văn Thành như nhìn một con kiến, trên mặt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, ngữ điệu lại giống lúc trước như đúc: "Xin lỗi, tôi không thể bỏ những thứ yêu thích, anh muốn đổi chính là vợ của tôi..."

"V... Vợ?!" Vũ Văn Thành không tin trừng lớn mắt, nhìn về phía người xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

Tay xoắn lấy từ không gian ra một quyển gia phả cổ xưa, Hàn Triều nói: "Đúng vậy, là vợ, sớm khi trở về tới Triều gia, Thích Thất đã là vợ của tôi..." Cùng lấy ra với gia phả là một giấy kết hôn...

Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa.

Người ấy vu quy, lứa đôi thuận hòa.

Bỏ trốn mất dạng, quả treo trĩu trịt.

Người ấy vu quy, lứa đôi thuận hòa.

Cành đào sum suê, lá xanh um um.

Người ấy vu quy, nên vợ thành chồng......

......

Hàn Triều từ khi ra đời là được nhập vào gia phả Triều gia, Hàn gia bán anh đổi lấy duy trì tài chính từ Triều gia, nói đến tận cùng, Hàn Triều và Hàn gia kỳ thật không có quan hệ gì, chẳng qua đó đều là bí ẩn của Triều gia và Hàn gia, người ngoài không được rõ ràng.

Vũ Văn Thành nhìn đến trên gia phả ghi ba chữ thật to, "Vợ: Thích Thất", ngũ tạng cuồn cuộn lại phun ra một búng máu. Đối với bọn họ các thế gia đại tộc, hôn lễ là giả, hôn thư là giả, thậm chí giấy hôn thú có pháp luật chứng nhận cũng đều là giả, nếu không có ký lục trong danh sách gia phả, liền tính quảng cáo rùm bên người khắp nơi cũng không có tác dụng, gia tộc không thừa nhận, người khác cũng sẽ xem như không có.

Buồn cười, đáng tiếc mỗi người đều nói Hàn Triều dưỡng một con chim hoàng yến xinh đẹp làm đồ chơi, buồn cười chính là chim hoàng yến cũng không tự biết thân phận của mình, hiện giờ xem ra buồn cười lại chính là bọn họ đám người không biết chân tướng này thôi... Nhưng mà...

"Phu nhân có biết tôi là ai không?" Vũ Văn Thành thẳng tắp nhìn về phía người ở cửa phòng ngủ, hỏi thật nghiêm túc, vẻ chờ mong.

Thích Thất nghiêng đầu nghi vấn nhìn mắt Hàn Triều, không rõ người nọ vì sao lại muốn hỏi cô như vậy, nhưng mà Hàn Triều cũng không nhìn cô, không đáp lại ánh mắt của cô. Thích Thất nhăn nhăn mũi, gật gật đầu nhìn Vũ Văn Thành, trả lời vấn đề này của anh ta, cô không phát hiện sau khi cô đáp lại Vũ Văn Thác, bóng người kia chợt cứng lên một cái.

Vũ Văn Thành thấy Thích Thất nhận biết được mình, đôi mắt hiện lên một tia sáng rỡ, vội vàng hỏi Thích Thất: "Vậy cô có muốn đi theo tôi không, tôi sẽ đối với cô thật tốt, tôi thề!"

"Hả?" Thích Thất sửng sốt, người này là nói chuyện với cô sao? Xác định là nói ngôn ngữ quốc gia Z hay sao? Bằng không sao cô nghe không hiểu?

Vũ Văn Thác thấy Thích Thất nháy nháy đôi mắt ngây ngốc nhìn nhìn căn bản không hiểu ý mình, anh ta đỡ ngực đứng lên, đi vài bước đến chỗ Thích Thất, Thích Thất theo bản năng lui về phía sau, lại bị Vũ Văn Thành gọi lại: "Tôi không bước tới nữa, cô đừng sợ..." Thấy Thích Thất ngừng lại, Vũ Văn Thành cân nhắc chút, tiếp tục nói: "Tôi thích cô, từ lúc chiều nhìn thấy là tôi đã thích cô ngay, tôi biết cô là vợ Hàn Triều, nhưng mà cô cũng biết, con cháu thế gia chúng tôi sẽ không phải chỉ có một vợ, cô biết người bên ngoài nói quan hệ của cô và Hàn Triều là như thế nào không, bọn họ nói cô là bị Hàn Triều bao dưỡng, mà Hàn Triều cũng không công khai đối ngoại giải thích qua thân phận của cô, có thể thấy được anh ta cũng không phải để ý đến cô... Tôi thì khác, nếu cô đồng ý theo tôi, tôi bảo đảm sẽ không có người khác, còn công khai thừa nhận cô là người của tôi. Đúng rồi, cô biết mà, tôi trước kia là hoàng tử, nếu tôi lên làm hoàng đế, tôi bảo đảm sẽ để cô trở thành hoàng hậu, cô suy nghĩ đi, sau đó cho tôi trả lời có được không..."

Thích Thất chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn người trước mặt đang chờ đợi đáp án, nghiêm túc tới nỗi tất cả mọi người đều cho rằng cô đang suy xét đề nghị của Vũ Văn Thành. Sắc mặt Hàn Triều đen xuống, trên mặt Vũ Văn Thành lại lộ ra thần sắc kích động, một bên ba người Hải Đông Thanh há hốc mồm nhìn Thích Thất, phu nhân sẽ không như vậy bị thằng nhóc Vũ Văn gia này nói vài lời mà rời khỏi chủ tử đi? Tuy rằng Vũ Văn Thành rõ ràng có ý châm ngòi ly gián, nhưng chỉ số thông minh của phu nhân thật đúng là nói không chừng có thể bị lời của Vũ Văn Thành tác động nha, rốt cuộc chủ tử đích xác không công khai thân phận của phu nhân, ngay cả ở Triều gia, biết được thân phận chân chính của chủ tử và phu nhân cũng chỉ có mấy người bọn họ và bác Cổ mà thôi.

Nếu Hàn Triều nghe được tiếng lòng của mấy người, anh khẳng định sẽ hô to mình bị oan uổng, anh trừ bỏ không dán thông báo công bố khắp hang cùng ngõ hẻm, đi đến đâu lại không giới thiệu với mọi người "Đây là phu nhân của tôi", người nghe được lại không tin thì anh có biện pháp nào, không thể lúc giới thiệu người còn phải lấy gia phả và hôn thư ra cho người khác xem, anh nguyên bản còn định chờ đến thế cục hơi ổn mới bổ sung một hôn lễ long trọng cho Thích Thất...

Lúc tất cả mọi người còn chờ đợi đáp án của Thích Thất, cô chuyển động, cẩn thận vòng qua Vũ Văn Thành chạy đến trước mặt Hàn Triều, kéo kéo góc áo của anh, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Hàn tổng, Hàn tổng, không phải anh đem người đánh ngu đi chứ? Làm sao bây giờ, người Vũ Văn gia tìm chúng ta gây chuyện thì sao?" Cái người Vũ Văn Thành này tuyệt đối là đầu óc có vấn đề, bằng không như thế nào lại làm trò trước mặt chồng lại dụ dỗ vợ người ta?

"Không sao, nếu bọn họ dám đến..." Hàn Triều cũng tiến đến bên tai Thích Thất, giọng điệu hài hước nói: "Liền giết hết tất cả..." Hơi hơi híp mắt, nhìn đến hình ảnh đời trước của Vũ Văn Thành, tuy rằng không toàn vẹn một mảnh, tuy rằng không có Thích Thất cùng "Thích Thất", nhưng có một số việc cũng trở nên rõ ràng, không như lúc trước cái biết cái không.

"A?!"

......

Cuối cùng Vũ Văn Thành thất vọng rời khỏi chung cư của đám người Hàn Triều, Hàn Triều cũng không ra tay với Vũ Văn Thành, cứ như vậy bình thản để anh ta rời đi. Thích Thất cho rằng sự tình như vậy là đã qua, cô nhún vai, quay trở về phòng chơi trò chơi. Nhưng còn chờ ở phòng khách, ba người Hải Đông Thanh biết, sự tình còn lâu mới kết thúc, nếu chủ tử đánh Vũ Văn Thác một trận hoặc là trực tiếp giết chết, sự tình kia có lẽ sẽ chấm dứt từ đây, gia tộc Vũ Văn nhiều lắm cũng chỉ tổn thất một người thừa kế mà thôi, nhưng hiện tại, sự tình phát triển theo hướng nào sẽ không nhất định. Quả nhiên, khi trong phòng phu nhân truyền ra tiếng chơi game, giọng của chủ tử cũng chui vào tai bọn họ...

"Đi tiết lộ cho Canh Thịnh biết chuyện Canh Nhất đầu nhập vào Vũ Văn gia... Chó không cắn người lưu trữ cũng vô dụng..."

Đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn xong lại tiếp tục xuất phát đi hướng tỉnh X, đám người Hàn Triều như cũ ngồi ở chiếc xe van việt dã, Thích Thất ngẩng đầu nhìn người ngồi ở sô pha, tinh thần lực của Hàn Triều lại có thể sử dụng, từ khi xuất phát từ căn cứ Tây Bắc, anh sẽ lại thường xuyên cho họ biết trước tình huống, giống như trước đây không có gì khác biệt, tinh thần lực của anh có vẻ đã hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng Thích Thất biết kỳ thật là không phải, Hàn Triều thay đổi, tuy rằng không quá rõ ràng.

Đại khái là từ đêm Vũ Văn Thành tới cửa, anh bắt đầu thay đổi, trở nên đặc biệt... khuyết thiếu "cảm giác an toàn", giống như người chết đuối vất vả bắt được một khúc cây liền chết cũng không chịu buông tay. Chuyện anh thích làm nhất là dán lấy cô, không lúc nào rời ra, tuy nói lúc trước anh cũng không để cô một mình quá lâu, nhưng sẽ không giống như bây giờ liếc mắt một cái không thấy cô là sợ cô biến mất, hơn nữa cô còn phát hiện, chỉ cần cô rời khỏi người anh quá năm phút, anh liền sẽ trở nên đặc biệt tà ác giống như một boss phản diện, cảm giác một giây sau là có thể tiêu diệt cả thế giới này.

Cô biết "bệnh tâm thần" của anh càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không biết một ngày nào đó có bị mất đi lý trí hay không, sẽ thật sự biến thành "kẻ điên". Thích Thất nhìn nhìn Hàn Triều, sau đó khe khẽ thở dài... Cô giống như một gốc cây bồ công anh theo gió bay lượn, một khi quyết định cắm rễ ở nơi nào rồi sẽ kiên quyết không rời đi nơi sinh sống của mình, vô luận miếng đất này là dồi dào hay cằn cỗi...

Hàn Triều tự nhiên cảm giác được tầm mắt đánh giá của Thích Thất lên mình, anh đích xác đã thay đổi, linh hồn của anh là từ mười một năm sau mạt thế trở về, tựa như lúc trước anh đã nghĩ, một đời trước anh không gặp được nguồn ánh sáng thay đổi vận mệnh của mình, vì thế chỉ xem như chơi chơi trên thế giới này, hiện giờ Thích Thất xuất hiện, bất luận đời này hay đời trước đều là cứu rỗi của anh, may mà cứu rỗi này là hoàn toàn chỉ thuộc về một mình Hàn Triều anh mà thôi...