Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 145: Trở về



Không ngoài dự đoán, đám người Lôi Biểu quyết định chia ra nhiều tổ đội tìm kiếm đám người Hàn Tiến, cũng bảo đảm mỗi đội trong tay có một la bàn, vô luận tìm được người hay không, một ngày sau đều phải quay về lại đây tập hợp. Trong tay Hàn Triều cũng được phát một cái, ý vị không rõ nhìn lướt qua đám người Đường gia rồi thu hồi tầm mắt, thu la bàn vào trong không gian, nói không chừng có ngày nào đó có thể sử dụng cái phế vật này, dù sao là mạt thế, anh cũng nên tiết kiệm một chút.

Tách ra khỏi mọi người, Hàn Triều mang theo người của mình đi đến địa điểm tinh thần lực vừa phản hồi lên, đó là một chỗ dưới một bụi cây, bất quá nghe nói thứ này sau khi thành tinh sẽ chạy khắp nơi, cũng không biết có phải thật hay không.

Trong rừng rậm nơi nơi đều là cành cây cùng lá khô, con đường thật khó đi, Thích Thất mỗi bước đi đều phải dừng lại vì vướng cây, Hàn Triều nhìn thoáng qua quần áo của đoàn người mình, bọn họ cho tới nay đều ở trên xe, quần áo cũng chỉ là đồ thoải mái ở nhà, hiện giờ vào trong rừng hành động thật không thuận tiện, còn có giày dưới chân đều là giày thể thao, ở trong rừng đầy cành cây không cẩn thận đế giày sẽ bị đâm thủng.

Hàn Triều từ không gian lấy ra mấy bộ đồ dã chiến cùng với quân ủng rắn chắc giao cho mấy người. Sau khi thay đồ họ tiếp tục xuất phát, vừa rồi lúc thay đồ họ tìm ra được một sơn động, Hàn Triều quyết định lấy chỗ này làm nơi dừng chân tạm thời, trong một ngày tuyệt đối sẽ không tìm được cây bách biến dị kia, chờ đến khi tìm được và giết chết nó cũng phải ít nhất ba bốn ngày, trong khoảng thời gian này họ phải có chỗ để nghỉ ngơi, vừa vặn trong sơn động có vừa đủ chỗ phân ra làm hai phòng, đối với đoàn người bọn họ là một địa điểm khá tốt.

Lưu lại mặt ngoài sơn động ký hiệu, đám người Hàn Triều tiến tới địa phương nơi phát hiện cái đồ vật kia, bởi vì khu vực này có cây bách kia cho nên bốn phía đặc biệt thiếu côn trùng các loại, trừ bỏ ngẫu nhiên xuất hiện một vài cọng dây đằng, cả nhóm không gặp được nguy hiểm gì khác. Nhưng đám người Lôi Biểu không được may mắn như vậy, bọn họ không có tinh thần lực che chắn bảo hộ, thân thể hoàn toàn bại lộ trong mắt cây bách, nó lắc lắc cái thây khô vừa mới hút cạn, lại nhìn mấy con mồi nằm cách đó không xa, quyết định tạm thời không công kích đám con mồi màu mỡ này, rốt cuộc phải đợi lâu như vậy mới có con mồi đưa tới cửa, nó chỉ cần bảo đảm con mồi không chạy ra ngoài là được.

Cây bách không đi vồ đám người Lôi Biểu, đám động thực vật lúc trước bị cây bách áp bức bây giờ thoát ra tìm họ phiền toái, nơi nơi đều là tiếng súng, tiếng dị năng đánh ra, may mà đám người Lôi Biểu không phải là giàn hoa, đám động thực vật căn bản không chiếm được tiện nghi gì.

Một bên nghe được âm thanh các nơi truyền đến, một bên tiếp tục đi về phía trước, trên đường mấy người Hàn Triều cũng gặp qua được dấu vết của tiểu đội Hàn Tiến, ngẫu nhiên còn thấy một ít vết máu, Thích Thất lay lay tay Hàn Triều, chỉ anh xem mấy vệt máu, hỏi: "Hàn Triều, đại ca anh và mấy người kia còn sống không?" Rừng rậm âm trầm dày đặc, càng đi ánh mặt trời chiếu xen qua kẽ lá càng ít, giống như một cái miệng tối om chờ đợi ngoạm lấy con người.

"Bọn họ nào có thể dễ dàng chết như vậy, đừng lo, không có việc gì." Biết Thích Thất nhát gan, Hàn Triều trấn an, kéo cô lại gần mình, trong khu rừng này ngoài cây bách đáng sợ nhất kia, còn lại động thực vật căn bản không phải là uy hiếp đối với họ, nhưng mà đây cũng chỉ là phía ngoài này thôi, hướng vào trong sâu hơn, chính anh cũng không dám dễ dàng khẳng định.

Mang theo mấy người tiếp tục đi về phía trước, tiếng đánh nhau dần dần nhỏ đi, nhưng xà trùng kiến chuột lại nhiều lên, rất nhiều, nhưng có tinh thần lực của Hàn Triều che chắn, những nhóm động vật nhỏ này hầu như chẳng chú ý gì đến bọn họ, thật mau cả nhóm đã đi đến chỗ mục tiêu, nơi Hàn Triều ở bên ngoài phát hiện được một đồ vật thú vị, đó là một con nhân sâm ngàn năm đã thành tinh.

Hàn Triều nói cho mấy người biết, nhân sâm ở bụi cây dưới chân, nhưng vô luận đám Thích Thất tìm như thế nào cũng không phát hiện được bóng dáng của nhân sâm, mọi người nhìn về phía Hàn Triều chờ anh giải thích, không nghĩ tới Hàn Triều lại ra vẻ không sao cả, dựa vào một bên, nói: "Đại khái là chạy đi." Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời căn bản không thấy được rõ ràng: "Có lẽ cũng đã giữa trưa, ăn cơm trước đi, nói không chừng cơm nước xong, nhân sâm chính mình sẽ chạy về đây."

Đám người Thích Thất nghe vậy thì cũng buông xuống, xoay người đi thu thập đồ vật nấu cơm, nếu Hàn Triều nói nhân sâm sẽ chính mình xuất hiện, như vậy thật sự sẽ xuất hiện!

Lúc hương vị đồ ăn truyền ra, người tránh ở chỗ tối không tự giác giật giật, bị đám người Diều Hâu thật cảnh giác phát hiện ra, muốn đứng dậy đi bắt nhưng lại bị Hàn Triều mịt mờ ngăn lại, mắt cảnh cáo nhìn đến hướng thanh âm phát ra, người ở chỗ tối biết mình sớm đã bị Hàn Triều phát hiện, không có tâm tình hy vọng gặp may đành quyết đoán xoay người bước đi.

Cho đến khi đoàn người ăn xong cơm trưa, nhân sâm vẫn không có chút tung tích nào, ánh mắt mấy người lại nhìn về phía Hàn Triều. Không có người khác ở một bên dòm ngó, Hàn Triều hào phóng phá rớt ảo cảnh bốn phía xung quanh nhân sâm, đồng thời cũng thiết lập tinh thần lực che chắn bốn phía, ở dưới một gốc cây nhân sâm liền bị lộ ra.

Nhân sâm phát hiện thân ảnh của mình bị bại lộ, trái cây trên đầu run run rẩy rẩy đong đưa lúc lắc, rễ cây trong đất cũng héo rút lại, ý đồ đem mình che dấu đi, cành lá cũng hướng về một phương mà vẫy vẫy, dường như đang kêu gọi người nào đó.

Bộ dáng run run rẩy rẩy kia của nó chọc cười Thích Thất, thấy nó không dừng phe phẩy, Thích Thất hỏi: "Hàn tổng, nó đang làm gì, bộ dáng thật buồn cười, nó thật sự thành tinh sao?"

"Thành tinh hay không thì không biết, nhưng nó là một gốc cây hiếm có, một thực vật biến dị hệ tinh thần, năng lực là ảo cảnh." Hàn Triều giải thích cho Thích Thất nghe, nếu không phải đám người Hàn Tiến đi ngang qua nơi này dẫm vào nó, anh cũng sẽ không phát hiện được cây nhân sâm này, cũng không biết được năng lực của nhân sâm cư nhiên lừa luôn được cả anh, căn cứ vào hiểu biết ở đời trước, anh biết thứ này thật hi hữu, mà đồ vật hi hữu bên người sẽ tồn tại...

"Nó gọi người bảo vệ của nó đến, nếu đoán không lầm, hẳn là cây bách kia." Kỳ trân dị thảo bên cạnh nó đều có thú hoặc thực vật bảo hộ, khu vực này uy hiếp lớn nhất chính là cây bách.

Nhân sâm thấy tên gia hỏa xấu xa kia ngày thường chỉ cần kêu một tiếng nó sẽ tới cứu hôm nay lại không xuất hiện, nhân sâm tức giận nắm tay lá cây, vẫy vẫy hướng cây bách, chờ nó thoát hiểm sẽ không bao giờ giao ra phí bảo vệ nữa, ở thời khắc mấu chốt lại biến mất như vậy! Yếu thế, uể oải, nhân sâm ủ rũ, ra vẻ mặc người xâu xé.

Hàn Triều ra hiệu bảo Chim Ưng và Diều Hâu đi đào nó lên, chính mình thì áp chế không cho nhân sâm gây ảo giác cho hai người. Nhân sâm vừa thấy dị năng của mình không phát ra được, nó nôn nóng lên, đem cành lá uy uy vũ vũ tán loạn khắp nơi, không cho hai người tới gần. Hàn Triều lại ngưng tinh thần lực bó trụ cành lá của nó, làm nó không thể động đậy, nhân sâm giãy giụa càng thêm lợi hại, cuối cùng thật sự vô pháp, chỉ có thể phát ra tinh thần lực giao lưu với Hàn Triều, tỏ vẻ nếu bọn họ cố cưỡng tới gần, nó sẽ tự đem chính mình hóa thành bùn, cũng sẽ không cho bọn họ chiếm một chút tiện nghi nào.

Hàn Triều nhíu mày, nhân sâm có thể tự hủy, lúc trước anh cũng có nghe đồn, không nghĩ tới đó lại là sự thật, sự tình này thật có chút khó giải quyết, liền trong chớp mắt Hàn Triều phân thần một cái, nhân sâm nhìn ra được chỗ trống, thả ra ảo cảnh đối với Hàn Triều. Bản thân cấp bậc tinh thần lực của Hàn Triều cao hơn nhân sâm, khi tinh thần lực bị công kích, trong tiềm thức liền phản công lại ngay không chút nể tình, trong nháy mắt Hàn Triều bị tinh thần lực tự hành phản kích làm hư hoảng một chút, tinh thần lực trói buộc nhân sâm cũng rút toàn bộ trở về trong cơ thể, nhân sâm vừa thấy mình được thả lỏng liền thu hồi rễ cây muốn chạy, tuy rằng nó không thể rời khỏi bộ rễ của nó thật xa, nhưng chỉ cần cái người có tinh thần lực kia không đuổi theo, tưởng tượng nó vẫn có cơ hội chạy trốn.

Diều Hâu Chim Ưng thấy người muốn bỏ chạy liền đi bắt nó, Hải Đông Thanh cũng gia nhập trận địa vây khốn nhân sâm, nhân sâm múa may cành lá lên, gây ra ảo giác đối với ba người, bọn họ dừng lại, đứng bất động tại chỗ, nhân sâm thấy vậy cao hứng muốn chạy đi, đúng vào lúc này, trong lòng ngực Hải Đông Thanh có để bình nhỏ chứa sữa bò giải độc virus thây ma bị bể "bang" một tiếng, chất lỏng bên trong bắn ra vài giọt tới trên người nhân sâm, cả người nó run run lên một chút, sau đó liền như bị đánh thuốc kích thích, cành lá giãn ra, vươn tới chất lỏng còn sót lại trong bình mà hấp thu sạch sẽ...

"Hàn Triều, Hàn Triều......" Thích Thất đỡ Hàn Triều bị hôn mê nghiêng ngả dựa vào một cây bên cạnh, vừa rồi đám người Hải Đông Thanh đuổi theo nhân sâm, Hàn Triều lảo đảo, đầu không chịu được đau nhức mà ngất đi, Thích Thất sốt ruột lay anh, gọi anh, Hàn Triều đều không phản ứng. Thân thể Hàn Triều quá nặng, Thích Thất chống không được lâu, đám người Hải Đông Thanh vẫn chưa trở về, cô chỉ có thể đem Hàn Triều dựa vào một thân cây, tay day day huyệt mạch cho anh nhưng Hàn Triều vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào. Thích Thất sốt ruột đứng dậy muốn đi tìm người cứu anh, tay bất chợt bị một bàn tay kiên nghị bắt chặt lấy, bên tai truyền đến giọng đàn ông trầm thấp: "Em muốn đi đâu? Muốn bỏ anh lại sao..."

Thấy Hàn Triều tỉnh, Thích Thất cao hứng ngồi xổm xuống xem xét, cô không chú ý tới Hàn Triều nói cái gì, thấy anh không có vấn đề gì, liền đô đô miệng, oán giận: "Anh làm gì, không có việc gì sao lại dọa em, em còn tưởng anh bị cái gì." Oán giận xong, cô may mắn xoa xoa ngực: "Không có việc gì thì tốt quá, không có việc gì thì tốt quá."

Động tác của Thích Thất bị Hàn Triều thu vào trong mắt, sau đó tinh tế phân tích cô là thật sự quan tâm, hay là diễn kịch...

Phải, anh đã trở lại, chân chân chính chính đã trở lại, ký ức một đời trước cùng đời này dung hợp, sở hữu ký ức, kiếp trước kiếp này thật nhanh chóng tái diễn trong đầu anh, những tình tiết lúc trước xem nhẹ, còn có quan hệ với "Thích Thất" và Thích Thất đều hiện lên trong đầu anh... Thì ra là thế, nguyên lai lại là như vậy... Cho nên Thích Thất mới có thể trước khi mạt thế bắt đầu mà "kiên quyết" không tách ra khỏi anh, cho nên Thích Thất mới có thể một lòng một dạ cho rằng anh sẽ thích Bạch Thi Thi...

Anh có ký ức lúc trước, như vậy cô ấy thì sao? Là thay đổi một trái tim hay là giống như anh có ký ức một đời trước? Bất quá mặc kệ là như thế nào, cô ấy là thật sự yêu anh, là do cô ấy biết được kết cục của mình mà không thể không... Không, Thích Thất yêu anh, anh không thể có ý tưởng nguy hiểm như vậy...