Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 102



“Chị Nhan.” Cô trợ lý nhỏ đã đợi sẵn trong đoàn phim từ rất sớm, thấy Nhan Như Tinh đi tới, vội vàng tiến lên cầm lấy đồ trong tay cô.

Nhan Như Tinh căn bản không mang theo thứ gì, chỉ có một cái túi nhỏ để đặt điện thoại di động và áo khoác.

“Đạo diễn đâu?” Nhan Như Tinh nhìn quanh.

Nơi này chính là nhà thờ Eros mà đạo diễn Lý đã nói.

Nhge nói nhà thờ Eros là nhà thờ trong mơ của mọi cặp đôi trong phó bản này.

Bình thường người bình thường rất khó hẹn, không ngờ tới đoàn làm phim nhiều tiền trực tiếp bao cả ngày.

Nhà thờ không lớn, nửa đầu mở cửa, hai bên trồng hoa nhân tạo với nhiều màu sắc khác nhau, trong đó nhiều nhất là hoa hồng và hoa loa kèn.

Giờ đang là mùa hoa nở, những bông hoa đang nở rộ, trông rất đẹp.

Giống như ngày hôm qua, ngoại trừ nhân viên trong đoàn làm phim và hai diễn viên duy nhất của cảnh phim thứ tư, thì hôm nay vẫn không có ai khác trong đoàn.

“Đạo diễn đã đi mời mục sư rồi.” Trợ lý nói.

“Mục sư?” Nhan Như Tinh kinh ngạc: “Đích thân mời?

"Đúng vậy, nghe nói là là mục sư lúc chị kết hôn anh Yên."

Nhan Như Tinh: "Ai?"

“Đó là vị linh mục hôm chị kết hôn với ông anh Yên Tuy!” Người trợ lý lo lắng nhắc nhở.

Nhan Như Tinh im lặng một lúc, ánh mắt đảo quanh đoàn phim, sau đó hỏi trợ lý: "Cô từng gặp diễn viên đóng vai chồng tôi chưa?"

Khi trợ lý lắc đầu, Nhan Như Tinh không khỏi có chút thất vọng.

"Anh ấy còn chưa tới. Nghe nói anh ấy mời chuyên gia trang điểm bên ngoài để tạo hình cho mình, nên anh ấy sẽ đến sau." trợ lý nhỏ nhẹ đáp.

“Ồ.” Nhan Như Tinh không quan tâm, che miệng uể oải ngáp một cái, buồn ngủ quay đầu lại hỏi: “Gần đây có phòng nghỉ không?”

“Chị Nhan có thể đến đó nghỉ ngơi.” Trợ lý nhanh chóng dẫn mọi người đến khu vực nghỉ ngơi do đoàn làm phim xây dựng. Sau đó, kê hai bộ bàn ghế lại với nhau, rồi trải những chiếc đệm êm ái được mượn từ bộ phận đạo cụ lên.

"Chị Nhan mau đến thử xem."

Nhan Như Tinh nằm thử, khen ngợi: "Không tệ."

Trợ lý nhỏ cười xấu hổ, đột nhiên đưa cho cô một chiếc khăn bịt mắt khác.

Nhan Như Tinh cầm lấy khăn bịt mắt, đeo vào, nói: "Tôi sẽ nghỉ ngơi một lúc, chưa tới cảnh của tôi thì đừng gọi tôi."

Trợ lý nhỏ ngoan ngoãn đáp lại.

Nhan Như Tinh chưa nghỉ được bao lâu, đã bị đánh thức.

Cô tháo khăn bịt mắt trên mặt ra, hơi nâng nửa người trên lên, nhìn thủ phạm đã đánh thức mình.

“Hi….” Là Chu Vũ Trạch cô vừa gặp hai ba lần hôm qua, là người đã đóng vai bạn trai cũ của cô, mỉm cười chào cô.

“Xin, xin lỗi.” Khuôn mặt của trợ lý tái nhợt, đôi mắt đỏ lên vì áy náy.

Nhan Như Tinh xua tay bảo trợ lý không cần quan tâm, sai trợ lý đi xem đạo diễn có quay lại không.

“Có chuyện gì à?” Đôi mắt Nhan Như Tinh dừng lại ở nụ cười tỏa nắng và ấm áp của đối phương.

Chu Vũ Trạch nhìn Nhan Như Tinh đột nhiên cười với mình, ngũ quan thanh tú sáng ngời bỗng nhiên trở nên hoạt bát, giống như trăm hoa đua nhau nở rộ, quyến rũ khó cưỡng, xinh đẹp vô cùng.

Cậu ta hẫng một nhịp, à nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt cậu ta đông cứng lại. Cậu ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhan Như Tinh, không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn thấy vài phần khác lạ.

“Cô..." Cậu ta muốn hỏi, cô có chuyện gì à?

Khi cậu ta phản ứng, cậu ta nhận ra cậu ta tới bàn chuyện hợp tác với cô, không phải cô tới tìm cậu ta.

“Xin lỗi, để tôi giới thiệu về bản thân mình trước.” Chu Vũ Trạch thu nụ cười, bình tĩnh nói.

“Có lẽ cô biết tôi là ai.” Chu Vũ Trạch nhìn quanh, chỉ thấy gần đó có một chiếc ghế dài thấp, cậu ta từ bỏ ý định ngồi xuống nói chuyện.

“Tôi có trong kịch bản, đóng vai bạn trai cũ của cô.” Cậu ta nói.

"Đồng thời, tôi giống như cô, là ngươi chơi."

"Kịch bản giết nhóm đó là do tôi tạo ra. Tôi cũng là người đã kéo cô vào đó, trong ghi chú tôi là bạn trai cũ của cô, có lẽ cô có ấn tượng, phải không?" Cậu ta nói xong trong một hơi, nhìn Nhan Như Tinh với vẻ thăm dò.

Nhan Như Tinh cảm thấy những gì cậu ta nói rất rõ ràng, nên không khỏi gật đầu.

"Vậy cậu tới tìm tôi, định chuẩn bị hợp tác à?"

Khi Chu Vũ Trạch nhìn thấy cô vừa nói đã hiểu, cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đôi lông mày rậm của mình giãn ra.

"Tôi có một số tin tức quan trọng," cậu ta nói: "Tôi có thể trao đổi nó với cô."

“Tôi không có tin tức để trao đổi với cậu.” Nhan Như Tinh từ chối.

Chu Vũ Trạch cho rằng cô không đồng ý phối hợp, sắc mặt cậu ta đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Chỉ là trao đổi thông tin."

“Nhưng tôi không có thông tin gì để trao đổi với cậu.” Nhan Như Tinh vô tội nhìn cậu ta.

Chu Vũ Trạch không tin.

"Thông điệp của tôi là về bức tượng, nếu cô không muốn, vậy thì thôi" cậu ta nói.

Bức tượng?

Nhan Như Tinh ngạc nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Chu Vũ Trạch cảm thấy hơi đắc ý.

"Không sai, có muốn trao đổi không?"

“Cậu muốn biết điều gì?” Nhan Như Tinh hỏi.

Thấy cô thả lỏng, Chu Vũ Trạch tự nhủ: "Tôi muốn biết cô đã trải qua những gì trong đơn vị phim đầu tiên trong khuôn viên trường tối hôm qua."

"Cậu có thể hỏi trực tiếp người khác về chuyện đó."

“Nội dung họ trả lời không quan trọng.” Chu Vũ Trạch bất lực.

Nếu không, làm sao cậu ta có thể hỏi cô.

Nhan Như Tinh: "Vậy cậu thấy thứ gì không phải thông tin không quan trọng?"

“Tôi muốn biết, những thông tin liên quan tới nữ chính.” Chu Vũ Trạch đột nhiên đến gần Nhan Như Tinh, nói nhỏ vào tai cô.

“Nữ chính Diêu Âm La?” Nhan Như Tinh hơi giật mình.

“Ừm ừm.” Chu Vũ Trạch gật đầu.

Đêm qua cậu ta không ngủ, chỉ nghiên cứu kịch bản Cuối cùng, cậu ta phát hiện ra rằng chìa khóa để cậu ta sống sót trong phó bản này, thật sự ở chỗ nhân vật nữ chính.

Vì vậy, cậu ta đã chờ đợi những người chơi của bộ phim trong khuôn viên trường xuất hiện và cung cấp cho cậu ta một số tin tức về nhân vật nữ chính.

Đáng tiếc, ai nấy đều rất kín miệng. Hơn nữa họ có thể sống sót trở ra hết. Tuy rằng chưa đóng xong, họ vẫn phải quay lại lần thứ hai.

Nhưng nếu có thể sống sót qua đêm đầu tiên dù không có chút kinh nghiệm nào, thì dù phía sau khó khăn thế nào, cũng chỉ thuận buồm xuôi gió hơn lần đầu.

Cậu ta không nhận được bất kỳ tin tức nào từ họ, vì vậy cậu ta để ý tới Nhan Như Tinh.

“Tôi không hiểu cô ta.” Nhan Như Tinh chân thành nói, để không khiến a cậu ta cảm thấy cô vô dụng, cô cung cấp một thông tin: “Có lẽ Triệu Nguyệt hiểu cô ta rất rõ.”

Triệu Nguyệt?

Đột nhiên nhắ tới tên khác, Chu Vũ Trạch không kịp phản ứng.

"Đại bác số 2 trong nhóm của trường."

Chu Vũ Trạch thành công đối chiếu được đúng người, cau mày nói: "Là cô ta, rất kín miệng."

Còn muốn lừa cậu ta.

Hơn nữa đối phương không quan tâm đến bức tượng, bởi vì trong kịch bản đơn vị trường, ngoại trừ Nhan Như Tinh, không có liên quan tới bức tượng.

“Vậy thì tôi cũng hết cách.” Nhan Như Tinh xòe hai tay ra.

“Cô không tò mò về bức tượng à?” Chu Vũ Trạch cho rằng cô là một người kỳ lạ.

Cô dường như không lo lắng cho sự an toàn của bản thân, hôm qua vừa tới đã đối đầu với đạo diễn, lật mặt với đạo diễn.

Không sợ phạm vào điều cấm kỵ của phó bản, nói đi là đi. Còn khiến đạo diễn cúi đầu gửi tin nhắn trực tiếp cho cô, bảo cô về quay phim.

“Tôi rất tò mò.” Nhan Như Tinh gật đầu: “Vậy cậu định nói cho tôi biết không?”

Chu Vũ Trạch:…

"Nhưng ít nhiều cô phải nói cho tôi một ít tin tức, nếu không cô còn như này sẽ khiến tôi nghi ngờ, cô đang tay không bắt sói.”

“Đúng là tôi tay không bắt sói, cậu vừa mới phát hiện?” vẻ mặt Nhan Như Tinh như sao giờ cậu ta mới phát hiện.

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Chu Vũ Trạch, Nhan Như Tinh suy tư hai giây rồi nói: "Nếu thông tin mà cậu muốn nói với tôi là về nguồn gốc của bức tượng, thì tôi có thể nói cho cậu một tin tức quan trọng."

“Nếu như không phải, thì tôi không biết gì cả.” Cô nói một cách tự tin.

Chu Vũ Trạch:…

Chưa bao giờ thấy một cuộc trao đổi thông tin như vậy.

Không đúng lúc, tin tức cậu ta biết, vừa hay lại có liên quan đến nguồn gốc của bức tượng.

Nhan Như Tinh nghe thế không ngờ lại trùng hợp như vậy, cô quay tai lại, nghiêm túc đợi cậu ta nói trước.

Chu Vũ Trạch chuẩn bị cảm xúc, trịnh trọng nói: "Không biết cô đã đọc kịch bản đã sửa đổi rồi chưa?"

Nhan Như Tinh khẽ gật đầu.

Lúc tới cô đã liếc qua vài cái.

Chuyện kỳ lạ là, cảnh thứ tư không có nhiều thay đổi. Vẫn là cốt truyện cũ, nhiều nhất chỉ thêm một số chi tiết vào quá trình cô bị quỷ báo thù, chia xác rồi nuốt chửng.

Toàn bộ khá đẫm máu, sau khi đọc, cô tự hỏi liệu cô có thể vượt qua thử thách hay không.

"Về chi tiết của bức tượng, kịch bản không thay đổi. Nhưng có một manh mối đã được thêm vào." Chu Vũ Trạch cảnh giác nhìn xung quanh, cúi người lấy tay che miệng rồi nhẹ nhàng nói với cô: "Manh mối này ám chỉ một cư dân mạng. nên hôm qua tôi đã quay lại, kiểm tra kỹ điện thoại, máy tính của mình ”.

"Cuối cùng, tôi đã tìm thấy các lịch sử trò chuyện trước đây của cơ thể này với người khác, cũng như lịch sử tìm kiếm trang web, trên một máy tính được mã hóa."

"Lịch sử của các tìm kiếm trên trang web là về “làm thế nào để khiến ai đó biến mất không dấu vết”."

“Về phần lịch sử trò chuyện trước đây, trong đó đoạn trò chuyện của tôi và một người khác rất lạ.” có lẽ là do nội dung muốn nói quá quan trọng, giọng Chu Vũ Trạch càng ngày càng bé, cách Nhan Như Tinh càng ngày càng gần.

"Các bản ghi trò chuyện về tôi và người đó đã bị xóa, nhưng không sao cả, tôi đã khôi phục tất cả."

Một lúc lâu sau, Nhan Như Tinh liếc xéo cậu ta.

Chu Vũ Trạch không cảm thấy mình dài dòng, ngượng ngùng, vẫn đang lơ mơ.

"Trong bản ghi trò chuyện được khôi phục, đối phương hỏi tôi: “Đã nhận được hàng chưa?’."

"Nếu không có phía dưới, tôi còn thưởng đây là một câu hỏi bình thường."

Lần này, không cần sự thúc giục của Nhan Như Tinh, cậu ta tự giác tiếp lời, nói tiếp.

"Câu trả lời của tôi lúc đó là: ‘Nhận được rồi’."

"Sau đó, chưa đầy hai phút để đối phương đã trả lời:"Đã gửi nó đi chưa’?"

"Tôi trả lời là: “Đã gửi rồi, cô ấy đã bắt đầu dùng rồi’."

"Lần này đối phương không trả lời nữa."

"Mãi cho đến bốn mươi chín ngày sau, tôi đột nhiên nói với đối phương: “Cậu ta chết rồi."

“Bốn mươi chín ngày này có phải rất thân rồi không?” Chu Vũ Trạch hơi mệt mỏi cúi người xuống, vô thức đưa tay đặt lên lưng ghế tựa của Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh liếc nhìn, mặc kệ cậu ta. Ánh mắt thôi thúc cậu ta tiếp tục.

“Còn tôi đã kiểm tra thời gian mất của chồng cô.” Chu Vũ Trạch nhướng mày nhìn Nhan Như Tinh đầy ẩn ý: “Cô có biết tôi tìm được thứ gì không?

“Cái gì?” Nhan Như Tinh rất nể mặt, hỏi thuận theo.

"Ngày tôi trả lời đối phương: "Cậu ta chết rồi’.", là ngày chồng cô chết."

"Tôi lại là đóng vai bạn trai cũ cô một lần nữa trong kịch bản này, những manh mối này được liên kết với nhau."

“Cô hiểu chưa?” Chu Vũ Trạch nhìn Nhan Như Tinh.

“Vậy người đó là ai?” Nhan Như Tinh hỏi.

Chu Vũ Trạch sững người, lộ ra vẻ do dự. Sau nửa phút, cậu ta lắc đầu: "Tôi không biết người đó là ai, tài khoản trò chuyện của đối phương đã vô hiệu hoá mất hết."

"Nhưng tôi biết kịch bản lần này liên quan đến thân phận của chúng ta"

Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn cậu ta, nghĩ rằng đây không phải chuyện hiển nhiên, còn cần cậu ta nhắc nhở.

Chu Vũ Trạch rõ ràng biết mình đã nói rất nhiều điều vô nghĩa, cậu ta suy nghĩ, rồi hạ quyết tâm, nói với một giọng chán chường nhưng mạnh mẽ: "Mặc dù tài khoản của người đó đã bị vô hiệu hóa, nhưng tôi đã tìm thấy địa chỉ ip của đối phương thông qua lịch sử trò chuyện."

“Cô có muốn đi với tôi không?” cậu ta hỏi.

"Ở đâu?"

“Nếu đi với tôi, tôi sẽ nói cho cô biết ở đâu.” Chu Vũ Trạch nói.

Không chịu thua kém, Nhan Như Tinh trả lời: "Nói cho tôi biết vị trí ở đâu, rồi tôi mới xem xét liệu có đi hay không."

Hai người nhìn nhau, cuối cùng Chu Vũ Trạch thỏa hiệp, nói với cô với vẻ mặt bất lực.

Cách đó không xa, một tiếng "cạch" vang lên, chuyển động của đèn flash và màn trập máy ảnh thu hút sự chú ý của hai người.

Nhan Như Tinh quay lại, đúng lúc nhìn thấy một nhiếp ảnh gia mặc đồng phục đoàn làm phim đang giơ máy quay về phía họ với ra hiệu làm cử chỉ thân mật.

“Lại gần một chút nữa.” Nhiếp ảnh gia lớn tiếng nói với hai người họ.

Trước khi Nhan Như Tinh có thể cử động, Chu Vũ Trạch đã đặt tay lên vai cô, nở một nụ cười chuyên nghiệp sáng lạn trước ống kính.

Tốc độ này...

Nhan Như Tinh giật mình trong giây lát, sau đó cô cười rạng rỡ trước ống kính.

Cảnh tượng này vừa hay rơi vào mắt người trang điểm xong xuôi, đang tràn đầy mong đợi bước vào đoàn phim.

“Cậu ta là ai?” Nhìn sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ trước mặt, sát ý trong ánh mắt ghen tị của Nhân Ngẫu sư gần như ngưng tụ thành vật chất thật.

Thấy vậy, đạo diễn Lý ưỡn cái bụng bự, mỉm cười, giọng dễ chịu: "Họ là diễn viên của đoàn chúng tôi."

"Nữ diễn viên đó, chính là cô dâu trong phim của cậu."

“Tôi biết cô ấy là cô dâu của tôi, nhưng người còn lại là ai?” Nhân Ngẫu sư kích động, nhìn chằm chằm đạo diễn Lý với đôi mắt đỏ tươi, cáu kỉnh.

Lúc này, hình như hắn ta đã thay đổi. Không chỉ có ngoại hình trở nên nữ tính, thanh tú hơn trước mà ngay cả tính cách cũng trở nên cáu kỉnh, cáu gắt.

Sự thay đổi này không giống như bị nhân cách chú hề chủ động cơ thể. Bởi vì nhân cách chú hề sẽ bị kiềm chế, nhưng hắn ta ở trước mặt. Rõ ràng là không.

“Người kia?” Đạo diễn Lý không sợ tức giận, chợt hiểu ra: “Là bạn trai cũ của cô ấy”.

Đạo diễn Lý nói: “Trong kịch bản, hai người là tình địch của nhau.

Nhân Ngẫu sư đột nhiên yên lặng.

“Tình địch?” Đôi môi mỏng đỏ mọng như được bôi son bóng của hắn ta khẽ nhếch lên, đôi mắt dài, hẹp lướt qua Chu Vũ Trạch. Hắn ta cười khẩy, sải bước về phía trước.

Nhan Như Tinh cắt ngang lời đề nghị chụp thêm một vài bức ảnh của người chụp ảnh, thả lỏng cơ thể, nằm xuống. sau đó trước mắt cô tối sầm, rồi một cơ thể bay lên không trung.

Sau khi xung quanh vang lên vài câu cảm thán, Nhan Như Tinh vô thức vòng tay qua cổ đối phương. Nhận thấy người kia không cố ý làm mình bị thương, cô lập tức bỏ con dao trên tay.

Khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô ngẩng đầu nhìn người tới, đôi mắt Nhan Như Tinh hơi nheo lại.

Người trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Xa lạ vì cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này bao giờ.

Quen là vì ánh mắt của đối phương.

Si mê cuồng nhiệt, nhưng mang theo sức nóng không thể tả và tình yêu nhiệt liệt.

Nhan Như Tinh mí mắt run lên khi bắt gặp ánh mắt của anh.

Tim đập thình thịch.

Cô đang nghĩ, không lẽ cô gặp lại tên biến thái đó?

“Tinh Tinh.” Nhân Ngẫu sư đột nhiên cúi đầu dụi vào cổ của cô, điều này làm cho cái đầu vốn sắp nổ tung mấy ngày nay cảm thấy dễ chịu hơn.

Ngay khi hắn ta gọi tên cô, Nhan Như Tinh biết hắn ta là Nhân Ngẫu sư.

Nhưng: “Sao anh lại trở nên như thế này?” Nhan Như Tinh nắm lấy tóc hắn ta, như nhận ra những ánh mắt tò mò xung quanh, cố gắng cúi đầu xuống.

“Tôi khó chịu.” Giọng Nhân Ngẫu sư rất ấm ức, như không hề quan tâm đến da đầu đau nhức bị giật tóc, tiếp tục dụi mặt vào ngực cô.

“Tôi đau đầu.” Giọng hắn ta khàn khàn, tràn đầy bất an: “Thật sự rất đau, hình như tôi đã quên mất một chuyện nào đó.”

Nhan Như Tinh ngẩn ra, cô giơ tay, nhìn những người khác xung quanh, lại nhìn đang được nước lấn tới.

“Anh dậy trước đi.” Nhan Như Tinh giật tóc.

Mái tóc đen bóng mượt, nếu không cẩn thận sẽ lọt qua kẽ tay.

"Không…."

“Tôi tức giận rồi.” Giọng điệu của Nhan Như Tinh rất nghiêm túc.

Nhân Ngẫu sư hơi ngẩng đầu, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.

“Bỏ tôi xuống.” Nhan Như Tinh lạnh lùng nói với hắn ta.

Nhân Ngẫu sư cúi đầu, im lặng đặt cô xuống.

Chân chạm đất rồi, Nhan Như Tinh mới có thời gian để quan sát những thay đổi của hắn ta.

Nhân Ngẫu sư lúc này trông rất khác so với hiện thực.

Thật ra, khuôn mặt của hắn ta không dễ nhớ. Ở đây, hắn ta lại có một khuôn mặt khiến người khác khó quên.

Lông mày nghiêm mà thanh tú, ngũ quan mềm mại, có nét đẹp của cả trai lẫn gái.

Nhan Như Tinh không để ý Chu Vũ Trạch đang ở bên cạnh cô khi thấy mặt Nhân Ngẫu sư, đã vô cùng sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc và.

Mà Nhan Như Tinh vẫn đang nhìn qua Nhân Ngẫu sư.

Cô thấy hắn ta mặc một bộ vest kiểu phương Tây màu xanh đậm, một chiếc trâm cài đơn giản bằng đá sapphire trên đường viền cổ áo bên trái. Làm tôn lên vẻ ngoài quý phái, tao nhã, phù hợp với vẻ ngoài xuất chúng của hắn ta, giống như một chàng trai quý tộc bước ra từ một bức tranh sơn dầu.

Trong lúc cô quan sát, Nhân Ngẫu sư cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nhân Ngẫu sư cảm thấy trong lòng hắn ta dường như ngày càng thích cô hơn.

Mặc dù ngay từ đầu, hắn ta đã yêu ngay cô từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng dần dần, hắn ta thực sự muốn ở bên cô.

đáng tiếc, trong hiện thực hình như cô đã có bạn trai. Trong trường hợp đó, việc hắn ta trở thành bạn trai của cô trong phó bản cũng không quá đáng phải không nhỉ?

“Hai người biết nhau à?” Đạo diễn Lý bước tới, hỏi Nhan Như Tinh và Nhân Ngẫu sư với vẻ dò xét.

Nhan Như Tinh: "Tôi không biết."

Nhân Ngẫu sư: "Biết."

Hai người nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Biết."

"Không biết."

Đạo diễn Lý:…

Nhan Như Tinh xấu hổ.

Thấy vậy, Nhân Ngẫu sư lập tức ngẩng đầu lên, mắng đạo diễn Lý với vẻ khó chịu: "Chúng ta có quen biết nhau hay không liên quan gì đến ông?"

Phong cách và cá tính bất ngờ thay đổi một lần nữa thu hút sự chú ý của Nhan Như Tinh.

Đạo diễn Lý không hề tức giận khi bị hắn ta mắng, ngược lại còn nịnh nọt Nhân Ngẫu sư: "Dù có quen hay không, hai người cứ làm quen đi, lát nữa An linh mục đến sẽ quay cảnh của hai người. "

Quay phim!

Mắt Nhân Ngẫu sư sáng lên.

Hắn nghĩ đến cảnh mình kết hôn với Tinh Tinh.

Vì thế hắn ta làm hoa cẩm tú cầu ngay trong đêm, đưa cho cô như tính vật qua đêm và gửi nó như một biểu tượng của tình yêu.

Sau đó Tinh Tinh cũng nhận hoa cẩm tú cầu của hắn ta, có nghĩa là, Tinh Tinh cũng rất mong chờ đám cưới của họ!

Mắt của Nhân Ngẫu sư như phát sáng, nhìn theo ánh mắt của Nhan Như Tinh, nhẹ nhàng như có thể tràn ra nước.

Hắn ta hoàn toàn quên rằng,đó chỉ là diễn xuất.

Sau khi thấy đạo diễn giải thích rồi đi bảo đoàn loàn phim chuẩn bị nấm máy, Nhan Như Tinh hỏi Nhân Ngẫu sư: "Anh có chuyện gì vậy?"

Nghe những lời đó, Nhân Ngẫu sư uy nghĩ trong hai giây, lắc đầu.

“Tôi thức dậy đã như thế này, hơn nữa hình như tôi đã quên gì đó.” Nhân Ngẫu sư vỗ vào đầu cáu kỉnh.

“Anh quên cái gì?” Nhan Như Tinh nhìn hắn ta, khôn khéo nói: “Anh để cho A Sửu xuất hiện.”

“A Sửu?” Nhân Ngẫu sư bối rối: “A Sửu là ai?

Nhan Như Tinh:…

Vậy là hắn ta đã quên A Sửu rồi sao?

Không, hắn ta và A Sửu vốn là cùng một người.

Nhan Như Tinh nhìn Nhân Ngẫu sư dò hỏi.

“A Sửu, cái tên này thật quen thuộc.” Nhân Ngẫu sư thì thào, thần sắc hốt hoảng.

Thấy tình hình không ổn, Nhan Như Tinh đã kịp thời ngắt lời hắn ta, hỏi: "Sao anh vào được đoàn phim này?"

"Tôi ở đoàn phim này suốt. Sau này, nghe nói họ muốn tuyển diễn viên nên tôi tự tiến cử nhưng không ngờ lại đậu", Nhân Ngẫu sư chia sẻ kinh nghiệm.

“Anh ở đoàn phim này suốt?” Nhan Như Tinh không thể tin được.

“Trước đây tôi nằm trong tổ đạo cụ”, Nhân Ngẫu sư nói.

Tổ đạo cụ?

Nhan Như Tinh nhìn hắn ta, tự dưng nghĩ tới cái xác giả đã khiêng ra ngày hôm qua.

“Không lẽ anh là mô hình đạo cụ trong tổ đạo cụ?” Cô hỏi với vẻ hoài nghi.

Nhân Ngẫu sư gật đầu: "Lúc tôi tỉnh lại muốn chào hỏi với em. Nhưng hoàn cảnh đặc biệt, tôi không nói được."

Nhan Như Tinh:…

Cô thực sự không ngờ rằng anh chính là cái xác của ngày hôm qua.

Thảo nào lúc đó rõ ràng cô chạm vào một cái xác thật, nhưng khi mang nó ra, nó đã trở thành một cái xác giả, đạo cụ.

"Anh tự tiến cử, vậy ai chọn vai này?"

“Đạo diễn Lý, còn có tự tôi chọn.” Nhân Ngẫu sư tự hào nói.

Nhắc đến Đạo diễn Lý, Nhan Như Tinh định tiếp tục hỏi. Cô thấy trợ lý của mình đi tới liền ngập ngừng nói: "Chị Nhan, đạo diễn yêu cầu chị trang điểm, thay lễ phục, sau đó thử quay một lượt."

Nhan Như Tinh vô thức liếc nhìn địa điểm.

Tuy nhiên, cô thấy “Nhà thờ Aeros” đơn điệu trước đây, giờ đã được ê-kíp và bộ phận hậu cần bố trí cánh cửa lãng mạn và xa hoa, chẳng khác gì một nhà thờ thực sự chờ các cặp đôi mới cưới tổ chức hôn lễ.

Không từ chối lời nhắc nhở của cô trợ lý, Nhan Như Tinh đi theo đến tận cửa phòng thay đồ.

Bước vào cửa phòng thay đồ, cô bị chiếc váy cưới màu trắng đính ngọc trai và kim cương chiếm trọn sự chú ý.

Ngay sau đó, nó được treo sang bên khác, hiếc váy cưới màu trắng sang trọng, thậm chí còn đẹp hơn một chiếc váy cưới màu đỏ.

“Đây là?” Cô chỉ vào chiếc váy cưới màu đỏ.

“Chị Nhan, chị quên mất à, phải chụp hai bộ ảnh cưới.” Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhan Như Tinh đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Cô nhớ rằng đúng là có chuyện như vậy.

Có vẻ như ông xã trong kịch bản của cô thích đám cưới truyền thống, lại không thiếu tiền, nên đã đặc biệt đặt may hai chiếc váy cưới.

Nhưng trong kịch bản, cô cảm thấy không cần thiết, còn khi chụp nhóm ảnh cưới truyền thống lần thứ hai, khuôn mặt cô lạnh tanh.

Nhan Như Tinh chạm vào tài liệu trong tay, cảm thấy rằng cô trong kịch bản, ít nhiều chưa trải sự đời.

Tám giờ bốn mươi sáng.

Cánh cửa phòng thay đồ đã đóng gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mở ra.

Nhìn Nhan Như Tinh chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng thay quần áo, tựa như nữ thần trên mây, thanh thuần tao nhã, khiến người khác không khỏi cảm thán. Mọi người trong đoàn làm phim đều nín thở.

Trong mắt Đạo diễn Lý hiện lên vẻ ngạc nhiên và thấu hiểu.

Lúc này, Nhân Ngẫu sư nóng lòng tiến lên đón cô, hắn trông hào hứng, lúc đi hắn ta còn chỉnh lại quần áo, đầu tóc trên đường đi.

Khi bước đến chỗ Nhan Như Tinh, hắn ta hơi cúi xuống. Tay trái phía sau, giơ tay phải lên, tự tin chờ đợi cô trả lời.

Thần thái Nhan Như Tinh đoan trang, đưa tay lên một cách duyên dáng.

Trông sắp đặt tay vào tay Nhân Ngẫu sư.

Tiếng nổ vang lên, cái cột chống chiếc máy đang dùng camera ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này bị nghiêng, đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Tiếng động khiến đoàn phim bối rối một lúc, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại cho đến khi đích thân đạo diễn ra lệnh cho mọi người sắp xếp lại thiết bị quay mới.

Sau đó tiếp tục quay đám cưới của Nhan Như Tinh và Nhân Ngẫu sư.

Cuối cùng, khi cô đưa tay ra: "Cạch"

Nhan Như Tinh ngẩng đầu lên, những chiếc cốc thủy tinh trong cánh cửa giữa những vị khách xung quanh nổ tung rơi “lẻng xẻng”.

Hiện tượng kỳ lạ này khiến ai cũng lo lắng.

Tuy nhiên, dù vậy, đạo diễn này vẫn không nói dừng lại.

Lần này, cuối cùng, Nhân Ngẫu sư đã nắm được tay Nhan Như Tinh.

Chỉ là trên trải thảm đỏ chưa đầy năm mươi mét đến trong nhà thờ, liên tiếp xảy ra những “tai nạn” ngay cửa.

Ở phía sau, Nhân Ngẫu sư mãi mới phản ứng. Hắn ta còn nhận ra rằng những "tai nạn" này là do ai đó ác ý phá hoại đám cưới của hắn ta và Tinh Tinh.

Nhận ra điều này, Nhân Ngẫu sư ngay lập tức trở nên cảnh giác. Hắn ta lắng nghe mọi hướng, quan sát mọi đường, còn thả những con búp bê nhỏ của hắn ta, để đề phòng những kẻ có ý đồ xấu gần đó thay cho hắn ta.

Tiếc là hắn ta không phát hiện ra ai khả nghi.

May mắn thay, dù có gập ghềnh thế nào thì đám cưới cũng đã đi đến bước cuối cùng.

“Cô dâu và chú rể mời trao nhẫn.” Trong nhà thờ, vị linh mục với bộ râu trắng cầm Sách Lời thề, nhìn lướt qua hai người bằng đôi mắt khôn ngoan, sắc sảo, ánh mắt dừng trên người cNhân Ngẫu sư một lúc.

Chờ người làm lễ giơ chiếc nhẫn" đã được chuẩn bị sẵn. Kết quả là khi trao nhẫn, chiếc nhẫn vô tình bị trượt xuống đất, biến mất không tung tích.

Chuyện này khiến cả ê-kíp có mặt trong đám cưới thất thần nhìn nhau, may mà "tình huống bất ngờ" này đã xuất hiện nhiều. Không thấy nhẫn, cũng C không có gì to tát, dù sao cũng chỉ quay phim mà thôi.

Nhưng người Nhân Ngẫu sư không nghĩ đây là quay phim, hơn nữa bản thân hắn ta cũng không hài lòng với chiếc nhẫn do đoàn làm phim cung cấp.

Vì vậy, anh ấy nhìn Nhan Như Tinh, nói một cách trìu mến: "Tinh TInh, hoa cẩm tú cầu mà anh đã tặng cho em sáng nay ở đâu?"

Nhan Như Tinh nhìn có vẻ khó hiểu, nhưng cô vẫn lấy ra hoa cẩm tú cầu từ không gian hệ thống.

Đúng vậy, hoa cẩm tú cầu cũng là đạo cụ.

Cũng giống như những thứ của người, đây cũng là một đạo cụ ẩn cần giám định.

Vì vậy, cô thậm chí không nhìn, ném trực tiếp vào thanh đạo cụ.

“Ka—” Nhân Ngẫu sư cầm bông hoa cẩm tú cầu ra, lấy ra một quả bóng nhỏ hơn bên trong.

Sau đó, từ quả cầu nhỏ này, một đôi nhẫn ngọc bích màu xanh ngọc bích được lấy ra.

“Anh đã chuẩn bị từ trước rồi.” Nhân Ngẫu sư tự hào.

Vừa nói, hắn ta vừa cầm lấy tay của Nhan Như Tinh,chuẩn bị đeo nó cho cô.

Nhưng vào lúc này, da đầu Nhan Như Tinh tê dại, cảm giác sắp có đại nạn giáng xuống khiến tay cô co rút.

Nhân Ngẫu sư sững sờ.

Thấy cô im lặng như mọi khi, hắn ta cho rằng chuyện lúc nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hắn ta lại đưa tay lên Tuy nhiên, ngay khi chiếc nhẫn chạm vào đầu ngón tay, Nhan Như Tinh lại rút tay ra.

Nhân Ngẫu sư: …

Nhan Như Tinh:…

"Nếu tôi nói, tôi không cử động, anh có tin không?"

Nhân Ngẫu sư yên lặng gật đầu trong hai giây: "Dù Tinh Tinh nói gì, anh cũng cũng tin."

Nhan Như Tinh:…

Thành thật mà nói, cô thậm chí không tin vào bản thân mình.

Lần thứ ba.

Nhẫn chưa kịp đeo thì một nhóm cảnh sát mặc sắc phục xông vào.

Họ vừa chạy tới vừa hét lên: "Cô Nhan Tinh có ở đó không? Cô Nhan Tinh, nhà cô bị cháy rồi!"

Nhan Như Tinh choáng váng, vô thức phát ra một tiếng "ah".

"Cô là cô Nhan Tinh phải không? Nhà cô đang bị cháy. Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu nó, nhưng cuối cùng chúng tôi chỉ lấy được một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ." Nói xong, một cảnh sát đưa pho tượng điêu khắc bằng gỗ cho Nhan Như Tinh với khuôn mặt tội lỗi.

Nhan Như Tinh:…