Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 117



"Các người có biết hay không… anh ta như vậy sẽ… sẽ tức giận…” Nhan Như Tinh nhìn trang viên hoang vắng trước mặt, nuốt lời sắp nói vào trong bụng.

“Này có phải là cái mà Phương Triển nói, trang viên tặng cho tôi?” Ngoài mặt thì không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lòng lại thật là thất vọng.

Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ dẫn cô chạy trốn chứ…

Nhan Như Tinh linh động chớp mắt, cô vỗ vỗ bả vai Tu, ý bảo thả cô xuống.

Tu không nghe cô nói, sau khi nghe thấy tiếng gấu xám nhỏ theo kịp thì nhích người lao về phía trang viên mà chạy.

Trang viên trước mắt rất rộng, bên ngoài được một vòng tường đất đơn sơ vây quanh, chân tường mọc đầy dây leo lộn xộn và dây tường vi có gai nhọn.

Cánh cổng lớn cao khoảng năm mét đã hoen gỉ. Tu không dẫn Nhan Như Tinh đi qua cổng lớn, mà là nhẹ nhàng nhún một cái, ôm cô nhảy vào trong.

Vào bên trong rồi, Nhan Như Tinh mới phát hiện ra trong này đúng là rất vắng vẻ. Bồn hoa bên đường và hồ đá cùng đài phun nước không biết đã bị bỏ hoan bao nhiêu lâu.

Hoa cỏ rễ cây dọc theo khe đá mà sinh trưởng. Theo bọn họ đi vào, còn có một bộ phận nhỏ sâu bọ không biết tên gọi là gì bò bò.

Nhan Như Tinh thấy vậy thì ôm lấy cổ Tu, cũng không đòi xuống nữa.

Tu một đường dẫn cô đến tòa nhà chính của trang viên, trông vẻ bề ngoài thì thấy hơi giống lâu đài thời Trung cổ. Tường ngoài có mấy chỗ xuất hiện vết rạn nứt, trừ cái này ra thì không phát hiện vấn đề nào khác.

Nhưng mà trước khi đi vào, lỗ tai của Nhan Như Tinh khẽ chuyển động.

Tu cũng không khỏi cau mày, trực tiếp đưa Nhan Như Tinh ẩn vào mộng không gian. Trong nháy mắt, chỉ thấy bốn năm tên mặc áo khoác đen có mũ trùm đầu không nhìn rõ mặt mũi, đẩy ra cửa lớn lâu đài mà bước vào.

Khi cánh cửa được đóng lại, tên cầm đầu quay đầu lại, nghi ngờ liếc về chỗ của đám người Nhan Như Tinh.

Đến khi không phát hiện ra điều gì bất thường, gã mới cau mày quay đầu lại.

“Có chuyện gì vậy?” Một người đứng bên trái gã hỏi, giọng nói lại là một giọng nữ hơi trầm.

“Không có gì.” Tên cầm đầu nói, thanh âm trầm thấp, tính nhận diện không mạnh, cũng chỉ biết là một người đàn ông.

“Mấy ngày gần đây kêu người của chúng ta không cần đi săn bắn ở tiểu khu Hạnh Phúc.” Gã ta mở miệng nói, không khỏi khiến cho Nhan Như Tinh chú ý.

“Là bởi vì người đó sao?” Người phụ nữ lúc trước nói, địa vị của cô ta có vẻ không bình thường, những người khác đối với gã đàn ông đứng đầu đều có một loại cung kính khó nói nên lời, còn người phụ nữ kia ngoại trừ cung kính thì còn có mấy phần tùy ý.

Gã đàn ông từ chối cho ý kiến.

Người phụ nữ thấy vậy, trầm tư hai giây rồi nói: “Nếu không thì chúng ta rời khỏi Hoa đô, quay về Trung đô đi.”

"Không." Gã đàn ông lắc đầu: “Trung đô không được, trong lời tiên đoán của nhà tiên tri, Hoa đô mới là trung tâm của khu E043 trong tương lai. Cho nên bất luận như thế nào, chúng ta đều phải cắm rễ ở đây trước tiên, thành lập một thế lực.”

Nhà tiên tri...

Trong mắt người phụ nữ toát ra một tia kính ngưỡng cùng e ngại.

"Nhưng mà Hoa đô vẫn luôn nằm trong tay Phương Triển. Còn có lão già họ Ngô kia, lão nhìn như là một thị trưởng không có thực quyền, trên thực tế lão mới là mấu chốt vận chuyển của Hoa đô."

"Hoa đô có hai người bọn họ, chúng ta muốn can thiệp cũng có hạn.”

“Vậy thì giết cả hai đi.” Lần này là người đứng bên cạnh người phụ nữ lên tiếng. Nghe giọng nói thì tuổi tác có vẻ còn trẻ, nhưng sự điên cuồng và sát khí trong lời nói không kém chút nào.

“Hắc Kiêu, đừng có cả ngày cứ treo đánh giết người trên miệng như thế. Mi cho là Phương Triển và Ngô Phụng Thiên kia dễ đối phó như vậy sao?” Người phụ nữ không chút khách khí giáo huấn chàng trai bên cạnh: “Bọn họ mà dễ đối phó như thế thì bầu trời của Hoa đô đã sớm thay đổi.”

Tuy nhiên lúc này, gã cầm đầu đột nhiên mở miệng: "Có Vương Trọng Khang ở đây, không ai dám động vào hai người bọn họ."

Lời nói của gã lại khiến cho mọi người cả kinh.

Người phụ nữ lại khẩn cấp hỏi: “Vương Trọng Khang? Tiến sĩ Vương, phó cục trưởng cục thám tử Hoa đô kia?" "Đúng vậy." Gã đàn ông gật đầu.

“Một mình anh ta mà có năng lực lớn như vậy sao?” Hắc Kiêu khinh thường bĩu môi.

"Anh ta chính là có năng lực như vậy đấy. Các thể lực có chút năng lực trên toàn H quốc đều đã bị cảnh cáo không thể động vào người này, thậm chí còn phải âm thầm bảo vệ, mi nói xem có lợi hại hay không?” Ngữ khí của gã đàn ông cầm đầu không khỏi phức tạp.

Nếu là trước kia, gã sẽ không nói những điều này cho bọn họ.

Nhưng mà hôm nay, gã không hiểu sao mà lại phiền táo(cáu kỉnh, khó chịu, buồn bực, bực dọc, bực bội) nên đã nói ra.

"Anh ta là ai vậy? Lai lịch lớn như vậy?" Người phụ nữ hỏi.

"Tôi không biết, đây là bí mật. Nghe nói liên quan đến thực nghiệm cơ mật hạng nhất.” Gã nói xong, đột nhiên lấy ra một đạo cụ màu trắng to cỡ trái bóng bàn, trong ánh mắt sững sờ của những người khác ném ra ngoài.

Thoáng chốc, quả cầu trắng hóa thành bột phấn tan vào trong không khí.

Tạm dừng một lúc, mấy người thay nhau kiểm tra xung quanh. Không phát hiện ra chỗ nào dị thường thì lần nữa tụ lại một chỗ, nghi hoặc nhìn về phía gã đàn ông cầm đầu.

Gã đàn ông bột phấn từ ‘Cầu truy tung’ không đổi màu, trong lòng cũng yên tâm, giải thích với những người khác: “Có thể là cảm giác của tôi có chỗ sai lầm, không có việc gì."

Tuy nhiên, ở trong mộng không gian của Tu, Nhan Như Tinh tò mò nhìn thấy bột phấn màu trắng đến gần cô liền biến thành mày đỏ.

Đoán rằng đây có thể là đạo cụ gì đó, lại thấy Tu vẫy tay áo, bột phấn đỏ lần thứ hai biến trở lại màu trắng.

Thông qua cuộc trò chuyện của mấy người, Nhan Như Tinh có thể chắc chắn rằng những người trước mặt chính là người của Nguyệt Lạc Hội.

Cô lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn, nhưng lại bị Tu lấy tay cầm lại.

"Tinh Tinh, đợi lát nữa đi."

Nhan Như Tinh nghi hoặc, không rõ người này có ý gì.

“Nếu sợ bọn họ bỏ chạy, tôi có thể hỗ trợ vây bọn họ.” Tu nói, cũng không biết hắn ra tay như thế nào, Nhan Như Tinh mơ hồ thấy được có cái gì không giống.

Liên hệ với lời nói của hắn, Nhan Như Tinh có chút không hiểu: “Anh muốn làm gì? Quà đâu?”

Quà đâu không thấy, lại đưa cô đến chỗ này.

"Quà chính là tôi, Tinh Tinh có hài lòng không?"

Nhan Như Tinh nén lại cảm giác muốn nhướng mày mà nhìn hắn, thiếu điều nói ra: anh xem cái mặt tôi có thấy vừa lòng ở đâu không?

“Ai(tiếng thán), tôi vốn muốn đưa Tinh Tinh rời đi mà.” Vẻ mặt Tu hậm hực: “Nhưng mà nghĩ lại, trên người cô có dấu hiệu của anh ta, đi đến đâu cũng bị tìm được.”

Một khi đã như vậy, thế thì hắn phải đổi phương pháp khác.

Hắn biết, Nhan Như Tinh đối xử với Nguyễn Trì khác với bọn họ.

Thông qua trí nhớ của cô, hắn đại khái có thể đoán được một chút. Cô đối với Nguyễn Trì, có một loại cảm tình chim non.

Mà bọn họ hay những người khác so ra cũng kém.

Trừ khi Nguyễn Trì phạm sai lầm thì bọn họ mới có thể kéo anh ta xuống khỏi ấn tượng tốt đẹp nhất trong lòng Nhan Như Tinh.

Nếu không, cho dù có cố gắng đến đâu thì bọn họ cũng không thể thay đổi được vị trí của Nguyễn Trì trong lòng cô.

Nhưng cái người Nguyễn Trì này...

Tu không khỏi chán nản.

Hắn nhớ rõ người này trước kia, cái gì cũng bị anh ta chướng mắt, một bộ miệt thị chúng sinh, hình tượng cao lãnh ngạo mạn.

Như thế nào sau khi chết rồi trở lại, cảm thấy anh ta thay đổi rất nhiều.

Chẳng lẽ chết đi một lần, thật sự có thể khiến một người thay đổi?

Tu không tài nào đoán ra được nên chỉ còn cách cho là anh ta vạn tuế nở hoa, muốn cưới vợ.

Hắc, hắn cũng vậy.

Tu chăm chú nhìn Nhan Như Tinh, một đôi dị đồng màu vàng tím, vàng ấy là vàng kim, con ngươi dựng đứng còn có thể biến hóa.

Màu tím như thủy tinh, trong suốt thấu triệt, mang theo ánh sáng rực rỡ mê hoặc lòng người.

“Hơn nữa Tinh Tinh cũng nhớ anh ta mà, tôi làm thế nào có thể khiến cô thất vọng chứ.” Tu vuốt ve sườn mặt của cô, thần sắc dịu dàng.

"Chờ đến khi nào hai người mà cô nhắc tới đến đây thì dẫn bọn họ vào tu sửa rồi thì trang hoàng lại trang trí lại trang viên và lâu đài. Về phần tôi, tôi sẽ tự mình tô son điểm phấn cho Tinh Tinh, cho anh ta thấy một Tinh Tinh xinh đẹp nhất.” Cho anh ta biết, kẻ không hoàn chỉnh như anh ta căn bản không xứng với em.

"Đây là lễ vật của tôi, cô có mong chờ không?"

"A? Anh định trang điểm cho tôi sao?" Nhan Như Tinh nhìn hắn, miễn cưỡng đồng ý: “Vậy thì anh phải làm sao cho thật đẹp vào, không đẹp là tôi không ưng đâu à.”

"Đương nhiên, Tinh Tinh của tôi thật ra không cần đặc biệt điểm trang gì cũng đã hoàn mỹ nhất rồi.”

Tu như là đột nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc, lời nói ra ngọt đến nỗi Nhan Như Tinh cũng sắp không kiềm chế được cơ mặt và khóe miệng rồi.

Chờ gấu xám nhỏ đuổi kịp, hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng trắng đang cúi đầu nhẹ nhàng thay Nhan Như Tinh vấn tóc trên ban công tầng hai.

Không biết hắn nói cái gì mà khiến cho Tinh Tinh đương mặc váy dài màu tím nhạt mặt mày tươi như hoa. Ngũ quan vốn đã linh động, nay dưới ánh mặt trời ấm áp lại càng lộ ra dáng vẻ xinh đẹp trương dương động lòng người.

Bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến nỗi gấu xám nhỏ quên mất phải hỏi tại sao Tu lại ở đây.

Hắn vỗ nhẹ bụi đất trên người, cầm lấy tượng thần liếc mắt một cái. Tóm lại là không bỏ hắn lại, thân thể nhoáng một cái lắc đến bên người Nhan Như Tinh.

Sau đó ‘ba’ một cái ôm lấy chân cô, ngửa đầu muốn nói gì đó. Thân thể hắn lại đột ngột bay lên không, bị Nhan Như Tinh ôm vào lòng.

“Làm sao bây giờ ngươi mới đến?”

Gấu xám nhỏ:?

“Nhìn thấy lâu đài và trang viên dưới chân chúng ta không?” Nhan Như Tinh đắc ý giới thiệu cho nó: “Về sao ngươi chính là đại tổng quản!”

Đại tổng quản – Gấu xám nhỏ:?

Không phải, thế quái nào mà hắn lại biến thành đại tổng quản thế hả?

Hắn nhìn Nhan Như Tinh, ánh mắt chuyển tới trên người Tu đang cười đến khóe miệng cong cong.

Lập tức hiểu ra, hóa ra là cái tên này.

"Đại tổng quản, ngươi xem phòng của chúng ta có phải cũ nát quá không? Cho nên ngươi phải sửa sang lại nha, có phải hay không?” Nhan Như Tinh nhéo mặt gấu xám nhỏ, dùng sức mà nhéo. Thuận tiện lại hôn lên cái mặt đầy lông của hắn, ánh mắt trông mong mà nhìn hắn chằm chằm.

Đầu óc của gấu xám nhỏ bị giọng điệu làm nũng mềm mại của Tinh Tinh làm cho có chút chậm chạp, lại được cô hôn thêm một cái.

Tuy rằng bây giờ hắn là gấu, nhưng không phải không được!

Đầu óc choáng váng, theo bản năng gật đầu đồng ý.

“Hì hì, vậy thì bố cục trang trí ở đây đều giao hết cho ngươi nha!” Nhan Như Tinh vui vẻ nói.

Gấu xám nhỏ đột nhiên hoàn hồn, vươn móng vuốt chỉ vào Tu mà nói: “Thế hắn thì sao?”

“Hắn là gia sư của ta.” Nhan Như Tinh cười nói.

Gia sư?

Hắn á?

“Hắn có thể làm được cái gì?” Gấu xám nhỏ buồn bực.

“Hắn phụ trách sinh hoạt hàng ngày của ta.” Nhan Như Tinh kiêu ngạo nói.

Tu nói, cô là chủ nhân thì cần có đại tổng quản, kỵ sĩ, gia sư phục vụ cô.

Hắn đề cử gấu xám nhỏ làm đại tổng quản, Tu nói lấy trình độ cẩn thận của gấu xám nhỏ, chắc chắn có thể đảm nhiệm được chức vị đại tổng quản.

Nhan Như Tinh cũng cảm thấy như vậy.

Còn các vị trí khác thì đợi có người đến hẵng nói.

Vốn dĩ cô vẫn còn đau đầu về việc bọn họ đến đây, hiện tại đã có Tu khuyên bảo, cô quyết định thúc giục mọi người đến nhanh một chút.

“Nhưng mà sinh hoạt hàng ngày của cô đó giờ không phải vẫn do ta chăm sóc à?” Gấu xám nhỏ không cam lòng nói.

“Ngươi sẽ trang điểm cho Tinh Tinh à?” Tu mỉm cười.

Gấu xám nhỏ nhìn móng vuốt của mình, vẫn không nói ra chữ ‘sẽ’ trong miệng.

“Ta có thể làm kỵ sĩ!” Hắn ưỡn ngực nói.

“Ngươi muốn tranh với Nguyễn Trì?” Tu nhướng mày.

Gấu xám nhỏ: …

Tranh thì không dám, cũng không tranh được.

"Không có vị trí nào khác sao?"

“Ngươi có chắc là không muốn trở thành đại tổng quản không?” Tu cười như không cười, giọng điệu lười biếng thản nhiên.

Hắn vừa nói như vậy, gấu xám nhỏ liền có hơi không chắc chắn.

Đúng lúc này, tượng thần trong tay hắn đã thoát khỏi móng vuốt, nhảy trên mặt đất, đối mặt với Tu.

Gấu xám nhỏ thấy thế thì vội vàng bắt lấy tượng thần đang muốn tranh giành vị trí với mình, lời nói chính nghĩa nói: "Đại tổng quản Gấu, nghĩa bất dung từ*!”

*Những việc làm với nghĩa cử cao đẹp thì không thể từ chối, thành ngữ có câu “Nghĩa bất dung từ”-Tudienlacviet.

Nhan Như Tinh cao hứng lại ôm ôm hôn hôn thêm cái nữa.

Điều này khiến cho chút không thoải mái trong lòng gấu xám nhỏ lập tức tan biến.

“Vậy là tốt rồi, trước dọn dẹp lại bên ngoài đi.” Tu nói, hắn không tranh chút điểm sủng ái này đâu.

Ai biết, gấu xám nhỏ liếm hắn một cái, hừ lạnh nói: “Ta đây là đại tổng quản, câu này là ta nói mới đúng.”

“Tinh Tinh, cô muốn bắt đầu từ đâu?” Gấu xám nhỏ chăm chú nhìn Nhan Như Tinh, hỏi.

"Bắt đầu từ sân bên ngoài đi."

“Được!” Gấu xám nhỏ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Có yêu cầu gì không?

“Gọn gàng ngăn nắp.” Nhan Như Tinh nói: “Dù sao về sau ta có thể phải sống ở đây khá lâu đấy.”

“Đã biết.” Gấu xám nhỏ tỏ vẻ đã hiểu, uốn éo thân thể đi ra ngoài.

Hắn đã đi ra ngoài, nhưng tượng thần thì bị bỏ lại.

Tượng thần đứng trong góc, khuôn mặt dần dần rõ ràng đối diện với hai người.

Điều này khiến Tu rất không hài lòng.

Ngay từ khi tìm về tượng thần vào tối qua, phát hiện nó cũng không phải là một đạo cụ ‘vô chủ’, hắn biết mình đã bị lừa.

Nhưng mà cũng đã cầm về rồi, lại không thể vứt đi.

Xem tình huống, nó còn có dấu hiệu thức tỉnh. Này nói rõ chủ nhân nó cách đây không xa.

Tu liếc nhìn nó một cái, lại cúi đầu tiếp tục kẻ lông mày cho Tinh Tinh.

Vẽ đến một nửa, hắn lại ngẩng đầu, đứng dậy nhìn ra ngoài cổng lớn của trang viên.

Nhan Như Tinh dường như cảm giác được điều gì, liền quay đầu nhìn sang.

"Thùng thùng thùng…" Người mặc một thân tây trang đen thẳng thớm, trong tay cầm vali cùng mày. Mái tóc dài do vội vàng mà chỉ buộc một nửa, mang theo mồ hôi và hơi rối loạn được vuốt ra sau đầu, lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng cùng đôi lông mày sắc nét lạnh lùng.

Ngũ quan người này thâm thúy, khuôn mặt hờ hững nhìn qua có vẻ không dễ ở chung. Chân đi giày da màu đen đạp trên mặt đất khiến cho người ta cảm nhận được một cỗ áp lực không thể giải thích được. Giống như một vị thượng vị giả am hiểu ra lệnh, khí thế quanh thân cường đại đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.

Tốc độ của anh rất nhanh, cứ như chướng ngại vật trên đường không tồn tại, trong nháy mắt đã đến trước mặt Nhan Như Tinh.

“Đông!” Sắc mặt Tần Sở nặng nề đặt chiếc vali trên tay xuống, nhìn Tu đang đứng bên cạnh Nhan Như Tinh bằng ánh mắt tràn ngập địch ý cùng nghiêm nghị.

Tu cũng không chịu thua kém, cũng không chuyển mặt mà quan sát tên bạn trai cũ số hai này.

So về ngoại hình, kẻ này không có khuyết điểm.

Về phần tính cách... Dưới cái nhìn lạnh như băng của anh, Tu nheo mắt nhìn, trong lòng có suy đoán.

“Đã đến rồi thì mời ngồi.” Tu đưa tay ra, sau lưng Tần Sở xuất hiện một cái ghế.

Động thái của hắn càng làm cho Tần Sở thêm kiêng kỵ.

Vẻ mặt Nhan Như Tinh ngưng trọng nhìn Tần Sở, sau đó lại không chút thay đổi nhìn Tu.

Sau đó sờ mặt mình, thở dài nói: "Có muốn em giới thiệu hai người với nhau không?"

Tu: "Không cần."

Tần Sở: "Không quan trọng."

Nhan Như Tinh: "Tốt thôi, em sẽ cho hai người vài phút làm quen.”

Tu và Tần Sở nhìn nhau, giây tiếp theo, hai người đều biến mất tại chỗ.

Nhan Như Tinh ôm mặt đứng trên ban công, nghĩ nghĩ lại lấy gương ma thuật ra thưởng thức nhan sắc của mình.

Nhưng các vết nứt trên gương ma thuật lành lại quá chậm. Nhan Như Tinh vuốt mặt gương ma thuật, đột nhiên bị ảnh phản chiếu của tượng thần bất thình lình hiện ra sau lưng cô dọa sợ.

Cô quay đầu lại, khó chịu túm lấy tượng thần, định ném nó ra ngoài.

Đúng lúc này, tượng thần bắt đầu nóng lên.

Nhiệt độ quen thuộc làm cho Nhan Như Tinh phải thay đổi sắc mặt, cũng may có chỉ nóng lên một chốc rồi thôi.

Chỉ là Nhan Như Tinh nhìn thấy khuôn mặt của nó rõ ràng hơn tối hôm qua, mơ hồ đã có thể thấy được ngũ quan.

Xem tướng mạo, không có gì bất ngờ khi ngũ quan của nó có vài phần giống với Yến Tuy, nhưng cũng chỉ có vài phần mà thôi.

Đặt tượng thần xuống chưa được bao lâu thì Tần Sở và Tu đã trở lại.

Nhìn bề ngoài thì thấy hai người không có vẻ gì là khác thường, Nhan Như Tinh cũng không hỏi bọn họ làm quen như thế nào. Cô mỉm cười hỏi Tần Sở: “Anh phải ở lại đây bao lâu?”

Tần Sở nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi cùng Tu, nghĩ đến người kia trong miệng hắn. Anh nhìn Nhan Như Tinh, vẫn là không cam lòng hỏi: “Em thật sự không muốn trở thành bạn gái của anh à?”

Nhan Như Tinh sửng sốt một chút, sau đó thành thật gật đầu: “Em có bạn trai rồi."

“Là cái người tên Nguyễn Trì kia sao?” Tần Sở chua xót hỏi.

Nhan Như Tinh lại gật đầu.

"Anh ta có tốt với em không?”

"Rất tốt."

"Em có cảm thấy vui vẻ khi ở bên anh ta không?”

"Vui chứ."

"Anh ta có thích em không?"

"Em cảm thấy thích là được.”

Tần Sở nhìn cô, môi ngập ngừng, nhưng vẫn không có hỏi ra câu ‘Em có thích anh hay không’ kia.

"Nếu một ngày anh ta không còn thích em nữa thì em có còn thích anh ta không?”

Nhan Như Tinh: "Làm sao có thể?"

“Em đã lừa dối tình cảm của anh.” Giọng điệu của Tần Sở ưu thương, thần sắc thất vọng.

Anh khom lưng cúi đầu, thân hình cao lớn trong nháy mắt mất đi tinh thần, trở nên vạn phần suy sụp, làm cho người không đành lòng nhìn thẳng.

“Em xin lỗi.” Nhan Như Tinh vì mị lự của chính mình mà thành thật xin lỗi.

“Em không cần xin lỗi.” Tần Sở ngẩng đầu, đột nhiên kích động nói: “Anh quyết định.”

Nhan Như Tinh:?

"Nếu anh đã không thể làm bạn trai em, vậy hãy để anh trở thành tùy tùng của em đi!”

"???"

“Phòng của anh ở đâu?” Tần Sở cầm vali lên, ngựa quen đường cũ hỏi Tu.

Tu không ngạc nhiên trước sự lựa chọn của anh, lạnh lùng nói: "Ở đây có nhiều phòng như vậy, anh cứ tùy tiện đi.”

"A, đúng rồi, mấy người phía dưới là kẻ xâm nhập. Để tặng cho người khác đấy, chớ có xen vào.”

"Nếu anh không có việc gì làm thì có thể đi hỏi con gấu ngốc kia kìa, nó sẽ sắp xếp công việc cho anh.”

Không đợi Tần Sở từ chối, trong ngữ khí của Tu mang theo thâm ý vang lên: “Con gấu kia là thể phục chế của người kia, hắn biết rất nhiều thứ đấy.”

Thấy Tần Sở không chút dị nghị xách vali đi xuống lầu, Tu quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh đang theo dõi hắn.

“Anh nói gì với anh ấy thế?” Thấy hắn quay đầu lại, Nhan Như Tinh vội vàng hỏi.

Cô vốn tưởng rằng Tần Sở sẽ rời đi, không nghĩ tới anh thế mà lại ở lại?

“Không nói g hết, tôi chỉ phân tích tình hình cho anh ta thôi.” Tu đỡ vai cô, ấn cô ngồi xuống ghế, tiếp tục phần trang điểm còn dang dở cho cô.

Hắn thất sách, vừa nhìn thấy Tần Sở liền biết anh không phải loại người sẽ chia sẻ nỗi lòng của mình với người khác.

Cho nên khi vừa tới, hắn đã nhanh chóng thay anh ta sắp xếp ổn thỏa những người theo đuổi Tinh Tinh và cái người có địa vị vững chắc tên Nguyễn Trì kia.

Ai biết hình như hắn dùng sức quá mạnh, người nghe hắn nói xong vốn có chút do dự, cuối cùng lại xiên cho hắn một đao.

Tu chịu đựng nội tâm buồn bực, kiên nhẫn cúi xuống kẻ lông mày.

Nhan Như Tinh hơi nghiêng đầu, bên chân hắn không biết tự khi nào đã lộ ra cái đuôi nhẹ nhàng quét qua quét lại, đến nỗi cô cầm lòng không đặng mà tóm lấy cái đuôi của hắn.

Bị cô bắt lấy đuôi, dù Tu đã sớm đoán được nhưng vẫn không khống chế được mà run lên. Sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập.

Nhan Như Tinh chỉ cảm thấy cái đuôi của hắn lông xù xù, mềm mịn y như lúc hắn biến thành mèo vậy. Cảm giác dưới tay rất tốt, đến nỗi cô không nhịn được mà vuốt đến tận cùng.

Toàn thân Tu căng thẳng, kìm lại âm thanh sinh động sắp phát ra, trên mặt lộ ra sắc đỏ khả nghi.

Nhan Như Tinh lại không cảm nhận được, cô nhắm mắt dụi đến là hăng say, thỉnh thoảng sẽ vòng vòng đầu đuôi xoắn vào giữa các ngón tay mà chơi đùa.

Đột nhiên, cô cảm thấy trên mặt đã lâu mà không có động tĩnh gì, tưởng hắn trang điểm xong cô mới mở to mắt mong đợi: “Được chưa?"

“Meo meo ~~” ai mắt Tu mê mang, vệt hồng nhạt nơi đuôi mắt lại càng thêm đỏ sẫm hoặc nhân. Một tay hắn tựa vào tay vịn ghế, chỉ bạc như tơ lụa trên đầu vai trượt xuống, lộ ra gương mặt trong trắng lộ hồng, càng thêm không bình thường.

“Anh làm sao vậy?” Nhan Như Tinh cảm thấy hắn không thích hợp, ngón tay do cảm xúc mà hơi hơi xiết lại, thế nhưng quên mất trong tay còn đang cầm đuôi hắn.

Vì thế mới dùng chút sức, ánh mắt của Tu lúc này bất thình lình thay đổi.

Lần này Nhan Như Tinh cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng thả tay ra, bình tĩnh nhìn Tu đang nhìn chằm chằm cô như nhìn một miếng thịt, nói: "Bình tĩnh! Kiềm chế! Anh không thể, ít nhất không nên... "

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp giống như yêu tinh của hắn, giọng nói của Nhan Như Tinh càng ngày càng nhỏ, trái tim nhỏ bé của cô cũng dần dần rung động.

Đúng lúc cô sắp phạm sai lầm thì một âm thanh ‘lạch cạch’ bất thường đã đánh thức cô.

Tu thở gấp, khuôn mặt của hắn chỉ cách Tinh Tinh chưa đầy nửa cm. Bầu không khí mơ hồ vừa phải, hết thảy nhìn như nước chảy thành sông đã sắp thành công.

Thế mà lại bị âm thanh vang lên đột ngột cắt ngang. Giờ phút này, ngay cả tâm muốn giết người hắn cũng có.

Nhan Như Tinh tránh khỏi hắn, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt chột dạ trốn tránh.

Này…

Nếu không thì hay là chia tay với Nguyễn Trì nhỉ, cô luôn cảm thấy sẽ có một ngày cô không cầm lòng được mà làm ra chuyện có lỗi với anh.

Nhan Như Tinh có chút đau lòng, cô cảm thấy lúc trước mình không nên mềm lòng chọn quay lại với anh.

Ngay tại lúc cô âm thầm lo lắng đến khi gặp nhau thì nên giải thích với Nguyễn Trì như thế nào.

Chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng xé rách, ngay sau đó cô thấy Tu nhơ mũi tên rời cung, dùng sức lướt về phía âm thanh phát ra.

"Á… đệch… con mèo khốn nạn kia!”

Thanh âm cùng thân ảnh quen thuộc của A Tắc Nhĩ chật vật bị ném ra khỏi mộng không gian.

A Tắc Nhĩ bụm mặt che đi mấy vết cào rướm máu, lảo đảo đứng lên nhìn về phía Tu, ánh mắt kia gọi là kẻ địch gặp nhau, vừa nhìn đã đỏ cả mắt!

Tu không hề nhượng bộ, thậm chí còn ác hơn.

Đến nỗi hắn đã quên mất luôn việc duy trì hình tượng vô hại của mình trước mặt Nhan Như Tinh, xông lên nhắm ngay A Tắc Nhĩ một trận vừa cấu vừa xé, hận không thể lột da hắn xuống.

Trên đường đến, A Tắc Nhĩ còn đang suy nghĩ: nếu Tinh Tinh ở đây, mối ân oán giữa anh và con mèo kia không phải là không thể tạm gác lại được.

Cùng lắm thì hắn lui một bước, miễn cho để lại hình ảnh không tốt trước mặt Tinh Tinh.

Có lẽ con mèo cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hiện tại xảy ra chuyện gì thế này?

A Tắc Nhĩ bị ngón đòn hiểm như các chị gái Thái lẻn đánh ghen của Tu đánh cho thiếu điểu hồn vía lên mây, rất nhanh đã hoàn hồn không nhịn được lại đánh trả.

Nhan Như Tinh ngồi xổm trên ghế ôm chân, nhìn hai người bọn họ từ dưới đất đánh lên trời, rồi lại từ trên trời đánh vào trong phòng.

Lúc này mà thêm một nắm hại dưa hay đồ ăn vặt thì đúng là chuẩn bài luôn.

“Ớ?” Vừ nghĩ đến đồ ăn vặt và hạt dưa, một túi lớn hạt thông khô đã được bóc vỏ xuất hiện trước mặt cô.

Nhìn theo bàn tay, hai mắt Nhan Như Tinh sáng lên, thế như hổ vồ mồi nhòa vào trong lòng người tới.

Nguyễn Trì tiếp được, cái này làm cho hai kẻ phía sau hắn hâm mộ ghen tị hận.

"Răng rắc răng rắc..." Trong miệng Nhan Như Tinh nhai trái cây khô, đôi mắt tròn xoe lướt qua bóng lưng của Nguyễn Trì nhìn hai người phía sau, đột nhiên cảm thấy trái cây khô trong tay cô hình như bớt ngon hẳn đi.

"Lão, lão Vương hehe… ngài về rồi à?"

"Chồng, chồng ơi … anh về rồi.”

Một tiếng chồng, gọi đến khiến cho mấy người ở hiện trường lâm vào trầm mặc.

Ánh mắt Nguyễn Trì càng thêm đáng sợ.

Chỉ có Yến Tuy mỉm cười tự mãn.

Tại thời điểm này, hắn mới là người chiến thắng chân chính!

Cho dù lập tức phải biến mất, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.