Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 15



Nhan Như Tinh biết mục đích Vân Phong cùng Tề Học tìm cô, đơn giản là vì nhiệm vụ bí ẩn.

Nhưng nhiệm vụ bí ẩn kích phát chính cô còn cảm thấy kỳ quái, tin tức tiếp viên tàu nói cho cô đều ở bên ngoài, mọi người biết như nhau, tìm cô cũng vô dụng.

Vả lại Nhan Như Tinh cảm thấy tiếp viên tàu cao tốc mời cô giúp đỡ, thái độ có chút kỳ quái. Nếu là thiệt tình muốn tìm người, vậy ít nhất cũng phải nói tên họ đối phương là gì trông như thế nào, có đặc thù gì.

Nhưng cố tình tiếp viên chỉ trực tiếp nói một câu, ‘trưởng tàu mất tích, xin giúp tôi tìm người, bảo vệ hắn đến trạm’ liền đuổi cô đi. Đây không giống như tìm người, mà càng giống như là nói cho bọn họ tin tức nào đó.

Chẳng lẽ vị trưởng tàu mất tích kia cách bọn họ không xa?

Nhan Như Tinh nghĩ không ra, đơn giản ném nhiệm vụ bí ẩn qua một bên, nghiêm túc lật tờ giấy A4 mà Tiểu Hồng tiếp viên tàu cho cô —— Một tờ poster về thành Vân Tang và hai trạm sau.

Bởi vì tấm poster này không chỉ đưa cho một mình cô, mà những người đặt xông hơi tàu khác đều có, cho nên cô không hề lo lắng sẽ có người tới cướp.

Nhan Như Tinh nhìn lướt qua một lượt, phát hiện trên poster không chỉ miêu tả các dự án du ngoạn của thành Vân Tang, các loại đặc sản ở trạm tiếp theo, vương quốc Green, mà còn có một số những việc cần lưu ý.

Điều cần lưu ý lúc này mà Nhan Như Tinh đọc được chính là liên quan đến chuyến tàu xông hơi.

“Tàu xông hơi là một trải nghiệm đặc biệt tuyệt vời, và nếu bạn đang ở trên chuyến tàu Z9, còn chọn nó, thì đây là những việc cần lưu ý:

1. Sau khi bắt đầu xông hơi, không được mở cửa sổ, mở cửa ra;

2. Trong lúc tắm xông hơi, không dùng uống;

3.

4. Lúc dừng xông hơi, có thể uống nước

5. Nếu trong lúc xông hơi, thấy được cảnh tượng kỳ quái nào đó, xin đừng sợ, bởi đó là hiện tượng tự nhiên;

6. Sau khi xông hơi kết thúc, xin hãy chú ý tới bạn bè xung quanh bạn có hiện tượng ho ra máu hay không. Nếu có, xin hãy giải quyết người đó trước khi đến trạm tiếp theo;

Chú ý: Mục 5 trên là lời khuyên dành cho khách hàng đã đặt dịch vụ xông hơi”

Vừa đọc xong, đoàn tàu rung lên, ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời, một luồng sáng đỏ rực, cực kỳ dễ thấy vào ban đêm.

Sau khi chương trình phát sóng đã đến thành Vân Tang kết thúc, quảng bá lại lần nữa vang lên,

“Quý khách và các bạn thân mến, dịch vụ tàu xông hơi sẽ bắt đầu sau mười phút nữa. Vui lòng đóng cửa ra vào và cửa sổ, cởi áo khoác để chuẩn bị sẵn sàng.”

Nhan Như Tinh dựa theo quảng bá nói, cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo hai dây màu trắng.

Tần Sở thấy thế, mặt ‘bụp’ phát đỏ bừng.

Mười phút sau, kèm theo một âm thanh kỳ quái, một màn sương trắng đột nhiên phun từ trên cao xuống.

Chỉ trong giây lát, toàn bộ phòng bao đều ngập trong màn sương trắng. Nhan Như Tinh có thể cảm nhận được, sương trắng này là hơi nước, và có một mùi hương kỳ quái.

Lần đầu tiên, dịch vụ xông hơi kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, khiến Nhan Như Tinh nín thở đến mức có chút không thể chịu nổi.

Gương mặt phiếm hồng, hô hấp nặng nề, tóc mà lông mày đều ẩm ướt.

Mãi đến lúc kết thúc, không đến ba phút, hơi nước trong phòng bao đều biến mất. Nếu không phải tóc Nhan Như Tinh còn hơi ẩm ướt, cô suýt chút nữa cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Còn Tần Sở thì không biết đã ngủ thiếp đi ở giường tầng dưới từ lúc nào.

Nhan Như Tinh nhìn thời gian, không đánh thức anh, dứt khoát nằm bên cạnh anh, mặc quần ảo nghỉ ngơi.

Buổi sáng ngày thứ ba.

Nhan Như Tinh bừng tỉnh bởi tiếng thét chói tai.

Tần Sở rót cho cô một cốc nước giải khát, giải thích: “Toa số 6 bên cạnh đã xảy ra chuyện.”

Nhan Như Tinh ngẩng đầu.

“Có người ho ra máu rồi ngất đi. Trên xe có hành khách là bác sĩ, bọn họ bị nhiễm một loại virus không rõ nguồn gốc, mà virus này có khả năng lây lan rất cao.

“Hiện tại bên kia đang có người kiến nghị tìm trưởng tàu đề giải quyết vấn đề, nhưng bọn họ không biết trưởng tàu đã mất tích. Ngay cả tiếp viên tàu cao tốc hôm nay cũng không có ai xuất hiện. Điện thoại trực tiếp trong phòng bao vẫn như trước, không có một ai trả lời.”

“Sau đó bắt đầu có người đề nghị ném người bị nhiễm ra ngoài xe.”

“Nhưng mà sau khi đoàn tàu rời khỏi thung lũng hoa Mạc Nại, cửa sổ xe đã không thể mở ra được nửa.”

“Hiện tại, bên kia đang rất loạn. Nghe nói hình như còn có người đã chết.”

Tần Sở thất thần nói, hiển nhiên tâm tình không tốt lắm.

“Đúng rồi, khi đó, có người toa số 6 muốn tới toa mình, nhưng bị những người trong toa mình ngăn lại.” Khi Tần Sở nói những lời này, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

“Tinh Tinh, em nói xem, trên đời này, có người có siêu năng lực không?”

Nhan Như Tinh:……

“Anh cảm thấy thế nào?”

“Không biết nữa.” Tần Sở nhớ lại, nói: “Hình như anh đã nhìn thấy một người trong tay đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó. Khi anh nhìn kỹ lại, nó đã biến mất rồi.”

“Không biết có phải anh hoa mắt không.”

“Chắc chắn là anh hoa mắt rồi.” Nhan Như Tinh nói.

Tần Sở không tỏ ý kiến.

Qua cả buổi sáng, đoàn tàu vẫn chưa ra khỏi thành Vân Tang.

Hành khách trong đoàn tàu, lại có người gặp phải tai nạn. Một loại virus không rõ nguồn gốc đột ngột bùng phát, gần một nửa số người bị nhiễm bệnh, trong lúc nhất thời làm lòng người hoảng sợ.

Nếu không phải người chơi vẫn còn trấn định, biết bản thân đang làm nhiệm vụ trên đoàn tàu, bọn họ sợ là sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi xe chạy thoát đi.

Cũng may tần suất xuất hiện tử vong không cao lắm.

Nhìn bộ dáng thì có vẻ giống như bệnh viêm phổi.

Cho đến đêm ngày thứ ba, các hành khách làm ầm ĩ cả sáng chợt an tĩnh.

Nhất thời, trong đoàn tàu chỉ còn lại tiếng tàu va chạm vào đường ray.

Nhan Như Tinh tỉnh dậy trong tiếng quảng bá đến trạm tiếp theo.

“Quý khách và các bạn thân mến, đã tới vương quốc Green.”

Quảng bá trước sau vẫn lặp lại ba lần, khác với lần trước chính là, tiếng quảng bá lần này cực kỳ chói tai, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Chung quanh vẫn an tĩnh vô cùng.

Nhan Như Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện bản thân lấy một tư thế cực kỳ xấu nằm trên giường, bên chân là Tần Sở ngủ say không tỉnh.

Cô theo bản năng chống hai tay, muốn ngồi dậy. Kết quả thình lình xảy ra cảm giác tê mỏi, khiến cô không phòng bị lại lần nữa ngã xuống.

Động tác đơn giản của cô làm Tần Sở bừng tỉnh, nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh vì nhịn đau của cô, Tần Sở không chút nghĩ ngợi, đứng dậy muốn đi đỡ Nhan Như Tinh.

Nhưng mà anh vừa đứng lên được hai giây, chân mềm nhũn, cơ thể không chịu khống chế ngã về phía trước.

“Xin, xin lỗi.” Tần Sở nằm đè lên người Nhan Như tinh, khuôn mặt màu lúa mì hiện lên hai vệt đỏ ứng.

“Anh cũng không biết tại sao lại thế này, đột nhiên bị tê chân.” Anh giải thích.

Nhan Như Tinh chịu đựng cảm giác khó chịu vì bị anh đè, nhẹ giọng nói: “Anh đứng dậy trước đi.”

“Dậy không được.” Tần Sở nói xong, sợ Nhan Như Tinh hiểu lầm, vội vàng bổ sung: “Vừa rồi bị tê chân, hiện tại là tê toàn thân, để anh từ từ.”

Năm phút sau.

Tần Sở xoay người xuống khỏi người Nhan Như Tinh, nằm xuống giường, sau đỡ lại đỡ Nhan Như tinh dậy.

Nhan Như Tinh không màng thân thể của mình, đẩy anh nói: “Anh ra bên ngoài xem tình huống như thế nào đi.”

Cô cứ có cảm giác, bên ngoài quá an tĩnh. An tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất an.

Tần Sở nghe lời cô, đẩy cửa đi ra ngoài.

Chờ Nhan Như Tinh xoay người tự mình ngồi vào xe lăn, lăn bánh xe đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt với Tần Sở vẻ mặt tái nhợt vừa mới trở về.

Anh thấy Nhan Như Tinh, theo thói quen lộ ra một nụ cười khó coi.

“Làm sao vậy?” Nhan Như Tinh dùng ánh mắt dò hỏi.

Tần Sở đi đến sau cô, đẩy xe lăn quay trở về phòng bao, khoá chặt cửa, sau đó mới nói: “Phòng bao trong toa chúng ta đều đóng chặt cửa nên anh không rõ tình huống bên trong. Nhưng mà trong toa số 6…”

Tần Sở trong mặt lộ ra vẻ mờ mịt: “Anh nhìn thấy có người nằm ở hành lang toa số 6, trên người người đó có rất nhiều… Rất nhiều.”

Nhất thời anh không có cách nào để hình dung, ngẩng đầu nhìn Nhan Như Tinh, nội tâm bất an được xoa dịu một cách kỳ diệu dưới cái nhìn bình tĩnh của cô: “Có rất nhiều đốm màu trắng và các loại nấm đầy màu sắc.”

“Nấm?” Nhan Như Tinh kinh ngạc: “Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn.” Tần Sở gật mạnh đầu: “Anh nhìn rất kỹ, hơn nữa, hình như người đó vẫn còn sống.”

Nửa câu sau, anh nói rất rối, dường như có chút không xác định: “Anh thấy mí mắt người kia giật giật.”

Nhan Như Tinh lại là nheo mắt, nhanh chóng quyết định: “Ngươi đi đánh thức những người khác, mau. Không, em cũng đi.”

Trước khi ra cửa, Nhan Như Tinh thuận tay mang theo chai nước khoáng có chứa nửa chai nước máy, nửa chai là trà hoa.

Thực mau, người chơi trong toa số 7 dần dần tỉnh lại.

Bọn họ vừa tỉnh, không cần Nhan Như Tinh giải thích, lập tức trở nên cảnh giác.

Vân Phong che đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh bị mấy người Lưu Chấn Hải vây quanh ở hành lang, giật mình, lắc lư đi qua.

“Khanh Ngôn tiểu thư, chúng tôi chỉ hy vọng cô có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra, không có ý định muốn bức ép cô.” Tề Học nhìn rất thành thật tận tình khuyên bảo giải thích.

“Nhưng mà tôi cũng đã nói, chúng tôi cũng vừa mới tỉnh lại không lâu.” Nhan Như Tinh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt màu nâu nhạt to tròn, thoạt nhìn rất vô tội đáng thương.

Cô ngồi trên xe lăn, mái tóc ngắn được cô dùng khăn buộc gọn ở trên đầu, tóc mái xõa ra hai bên má khiến khuôn mặt vốn chỉ nhỏ bằng bàn tay càng thêm nhỏ nhắn, xinh xắn.

Còn có thân mình gầy yếu của cô ngồi co ro trong xe lăn, thấy thế nào cũng đều là người khuyết tật yếu ớt tay trói gà không chặt, vừa bất lực vừa đáng thương, làm khơi dậy lên tâm đồng tình của người khác.

“Thật vậy chăng?” Tề Học nghi ngờ lời cô nói, nhìn nhìn người chơi khác, hiển nhiên họ cũng không tin.

“Thật mà.” Nhan Như Tinh hai mắt chân thành, đôi mắt trong sáng ngây thơ, chỉ vừa liếc một cái là đã nhìn thấy đáy.

“Là do tiếng quảng bá đánh thức tôi dậy. Tôi vừa tỉnh lại, liền gọi bạn trai ra ngoài xem tình huống thế nào. Sau đó bạn trai tôi phát hiện toa xe bên cạnh khác thương, trở về ngay lập tức nói cho tôi, cho nên tôi và bạn trai vội vàng tới gọi mọi người dậy.” Nhan Như Tinh nói thật, bởi vậy trong số người chơi, có người chơi rất nhạy cảm với lời nói dối lập tức nhìn Lưu Chấn Hải lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô không hề nói dối.

Lần này, làm Lưu Chấn Hải đánh mất không ít nghi ngờ.

“Bạn trai cô phát hiện điều gì khác thường?” Vân Phong ôm đầu, hỏi.

“Mọi người hiện tại tự mình đi xem đi.” Nhan Như Tinh hất cằm, nhìn về hướng toa số 6.

Giống như muốn chứng minh ‘khác thường’ trong lời cô, Nhan Như Tinh vừa dứt lời, đối diện vang lên tiếng ‘loảng xoảng’ rất lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Đến khi nhìn thấy biến cố đột phát ở toa số 6, con ngươi Lưu Chấn Hải, Vân Phong đồng thời co rụt lại, lập tức nhào lên, kiếm tra xem toa số 7 và số 6 có cửa qua lại không.

May mắn, cửa lối qua lại rất kiên cường, cũng không hề bị xác sống kỳ lạ lao tới phá hỏng.

Sở dĩ gọi là xác sống quỷ dị, là bởi vì trên người thi thể này không còn lại bao nhiêu máu thịt, còn mọc đầy hoa tươi và nấm rậm rạp, đầy đủ màu sắc.

Trong đó nấm là nhiều nhất, gần như che kín toàn bộ cơ thể, sau đó là một loại hoa màu đỏ, trông như chòm râu quấn quanh thi thể.

Sự tồn tại của chúng khiến cho thi thể hoàn toàn thay đổi, nhìn cực kỳ đáng sợ. Điều này làm cho đôi mặt đỏ như máu của chúng dường như không đáng sợ đến vậy.

Lúc này, hoạt thi nhìn chằm chằm người đứng ở hành lang toa số 7, trong miệng hư thối chảy ra chất dịch vàng đầy ghê tởm.

Nhìn thấy lại không tới được, nó hung tợn trừng mắt nhìn hai người Lưu Chấn Hải và Vân Phong chỉ cách nó một cách cửa. Quay đầu đi vào toa số 6, có một phòng bao không đóng chặt cửa.

Chỉ chốc lát sau, hai tiếng kêu gào như dã thú vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bao không đóng chặt trong toa số 6 gặp phải tai ương.

Dưới tình huống như vậy, trong toa số 6 rốt cuộc có người tỉnh.

Chỉ là, đối mặt với hoạt thi quỷ dị, người chưa bao giờ gặp phải tình huống này đều bị doạ sợ ngây người.

Tiếng thét chói tai liên tiếp không ngừng, âm thang vang khắp tàu.

Toa tàu số 7.

Vì phòng ngừa người toa 6 và hoạt thi tới đây, trước tiên người chơi dùng báo chí, rèm vải mấy thứ đồ linh tinh để che lại cửa sổ trong suốt.

Sau đó, người chơi nhìn về phía NPC không hiểu tình huống, đang đi từ phòng bao ra.

Trong xe giường mềm cao cấp, tổng cộng có 12 phòng bao, bên trái sáu phòng, bên phải sáu phòng.

Nhưng mà hiện tại, 12 phòng bao chỉ có 10 phòng bao mở cửa.

Hai phòng còn lại, Lưu Chấn Hải và Vân Phong liếc nhau. Cuối cùng, bởi vì Vân Phòng ở gần một trong hai phòng nhất, liền tiến lên gõ cửa.