Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 34



“Tạm biệt em gái Tinh Tinh, lần sau lại ghé nha!” Đỗ Chúc mỉm cười vẫy tay với Nhan Như Tinh.

Mặt cô hơi trắng, nghe thấy thế thì nhiệt tình cười với anh ta một cái.

“Được rồi, như tôi nói đó, đừng quên nói cho Thẩm Từ và A Vận nhé.”

Đỗ Chúc dùng sức gật đầu: “Được được, chờ hai người họ quay lại tôi sẽ chuyển lời.”

Nhan Như Tinh xoay người rời đi, ý cười trên mặt càng sâu hơn.

Quay lại?

Còn phải xem đã.

Cô nhớ rõ, người chơi nếu như bất tỉnh thì cũng được tính là vượt qua phó bản, sẽ không bị hệ thống gọi quay lại.

Hệ thống sẽ chữa trị cho người chơi đỡ lên, sau khi họ có ý thức thì sẽ để học quay về cuộc sống thực.

Nhưng khóa trị liệu này cần phải trả tiền.

Hệ thống tất nhiên sẽ dùng những loại thuốc quý giá nhất để chữa trị cho người chơi nhanh khỏi, tuy nhiên giá cả cũng là một con số trên trời.

Hơn nữa cô đã kích nổ khu tầng hầm đó, nếu như Thẩm Từ có thể còn sống quay lại thì cô cũng bội phục anh ta phúc lớn mạng lớn.

Còn về phần Lâm Vận Nhi, Nhan Như Tinh nhíu mày.

Lúc đó trực giác nói cho cô biết cô ta không còn thở nữa, nhưng mà sau đó tại sao cô lại cảm nhận được cô ta vẫn còn sống?

Là do ảo giác hay xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

Có lẽ cô ta có liên quan đến người chơi có danh tự màu đen, cô phải làm rõ chuyện này mới được.

Nhan Như Tinh nhìn về phía giao diện cá nhân.

[ Họ tên người chơi: Nhan Như Tinh.

Phân loại: người chơi danh tự màu trắng.

ID: e04301919x.

Cấp bậc: E( nếu người chơi đạt được một đánh giá cấp “S”, hoặc vượt qua ba phó bản cấp E trở lên sẽ thăng hạng.)

Chỉ số tiến hóa: 1.

Chỉ số biến đổi gen:01.

Chú ý: Nếu như chỉ số biến đổi gen lớn hơn 50 thì sẽ có nguy hiểm.

Đặc tính kỹ năng:

Hồi phục cực hạn(cấp 1)

Thoát chết trong gang tấc( bị động)

Tình yêu kì lạ (bị động).

Đặc tính: Do không biết nguyên nhân nào mà kỹ năng “ Hồi phục cực hạn” xảy ra thay đổi, muốn biết rõ hơn xin mời người chơi tự mình khám phá.

Thuốc: thuốc tiến hóa x5, thuốc khôi phục sinh lực x2.

Đạo cụ bình thường: nửa bình nước x1, thẻ hội viên VIP của tập đoàn Ốc đảo x1, bom vận may x1, hộp đạo cụ bí ẩn x1, lục sao chuyển đổi x1.

Đạo cụ đặc thù: bình hoa tươi x1, thư tỏ tình của trưởng tàu x1, áo choàng Liễm Tức x1, mệnh bàn x1, bút tiên x1, em bé nhuốm máu x1.

Chú ý 1: bởi vì người chơi đã có đạo cụ đặc thù nên đạo cụ bình thường đã được đổi mới.

Chú ý 2: số lượng vé vào phó bản lớn hơn 5 nên tách đạo cụ và vé riêng ra.

Vé vào phó bản:

Loại E: Đoàn tàu Vân Tiêu.

Loại D: Vương quốc cổ tích.

Vé đặc thù: Phó bản D057 Thành phố không có màn đêm x1, Vương quốc động vật dưới đáy biển x1, Đoàn tàu Thiên Khải x1.

Tiền Thiên Đường: 200.

Lục Sao: 56500.]

[ Thời gian nghỉ ngơi còn lại: 14 ngày.]

Lần tham gia phó bản này cô được một đánh giá cấp “S”, ngoài vòng tay Văn Tắc đưa cho cô và 5 hộp đạo cụ bí ẩn thì căn bản là không có thêm những đạo cụ nào khác.

Chỉ có thuốc tiến hóa, vé vào phó bản, vé vào vương quốc động vật mà thôi. Không có gì khác nữa.

Phó bản cấp D này bủn xỉn hơn cô nghĩ.

Mà các đạo cụ cô có được, chủ yếu là cô “giao dịch” cùng những người chơi khác lúc còn ở trong phó bản.

Gồm có hai bình thuốc khôi phục sinh lực trung cấp, bom vận may, lục sao chuyển đổi, mệnh bàn của Thẩm Từ, bút tiên của Lâm Vận Nhi, em bé của hồng lâm.

——

Quay về tiểu khu Hạnh Phúc, Nhan Như Tinh biết mình đang bị theo dõi.

Nhìn hai “người” phía sau không hề che giấu hành vi theo dõi, cô dừng bước, nhìn về phía bọn họ.

“Chào cô, tôi là Triệu Viễn, chúng ta đã từng gặp nhau.” Hôm nay Triệu Viễn không đeo khẩu trang, nhìn từ phía chính diện thì chỉ là một người thanh niên đẹp trai bình thường.

“Có việc gì không?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Đúng vậy, Quản lý tìm cô.” Triệu Viễn banh mặt.

“Quản lý?”

“Đó là Quản lý dân cư của chúng ta.” Triệu Viễn kiên nhẫn giải thích.

“Tìm tôi có chuyện gì không?” Nhan Như Tinh đề cao cảnh giác, nghĩ đến lúc trước mình vào phó bản, liên tục bị người ta gọi điện làm phiền.

“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà cô là một hộ gia đình trong khu dân cư nên Quản lý chắc chắn sẽ không làm khó cô đâu.”

Nhan Như Tinh nghĩ đến lần đó bị đám người này chèn ép, coi lời nói của anh ta như gió thoảng bên tai.

Nhưng mà cô cũng biết, nếu như mình không đi thì chắc chắn đám người này sẽ không tha cho cô.

Trừ khi cô chuyển đi nơi khác.

“Đi thôi.” Nhan Như Tinh nhìn đạo cụ trong không gian hệ thống, quay lại bảo anh ta dân đường.

Trên đường đi, cô gợi chuyện nói với Triệu Viễn nhằm moi chút tin tức.

“Anh Viễn, anh nói một chút chuyện của Quản lý cho em biết được không?”

Triệu Viễn vẫn xụ mặt, nhưng khi nghe cô gọi mình là anh trong mắt hiện lên một tia khác thường.

Bờ môi anh ta giật giật, không để ý đến ánh mắt của Tôn Hà, giọng nói hòa hoãn: “ Quản lý là người tốt, chỉ cần nói thật với ông ấy, thì chắc chắn ông ấy sẽ không làm khó em.”

“Vậy sao? Nhưng mà em không biết ông ấy tìm mình có chuyện gì. Anh Viễn có thể nói nhỏ cho em biết được không?”

Triệu Viễn đang định mở miệng, Tôn Hà bên cạnh ho khan vài tiếng, đánh gãy lời anh ta định nói.

“Đến rồi.” Tôn Hà cố định tầm mắt của hai người, không quay đầu lại, chỉ về phía trước nói.

Tầm mắt Nhan Như Tinh nhìn qua theo hướng ông ta chỉ, thấy một cái bảng hiệu “Đại sảnh phục vụ khu dân cư Hạnh Phúc.”

Thời điểm Nhan Như Tinh bước vào, Triệu Viễn làm như không có việc gì, mở lời: “Không biết dì Vương hôm nay có đi làm không, nghe nói hôm qua Quản lý lại bị dì Vương đánh, khụ khụ, lại cãi nhau, cả đêm qua cũng chưa thèm về.”

Nhan Như Tinh ngạc nhiên, cảm kích nhìn Triệu Viễn.

Tôn Hà thấy vậy bực mình, ông ta ngó lơ hai người bọn họ.

Sau khi vào trong sảnh, bên trong không có ai, ở phòng khách cách đó không xa chỉ có một người đàn bà khoảng chừng 40 tuổi đang tô son môi.

Người đàn bà ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: “Tìm Quản lý à? Ông ấy ở văn vòng tầng hai, phòng ở lối ngoặt thứ hai.”

Thấy Nhan Như Tinh không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm miệng mình. Phản ứng đầu tiên của người đàn bà là sờ lên môi, thấy môi mình không có vấn đề gì, lúc này mới không vui, lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người đẹp bao giờ à? Còn nhìn nữa tôi thu tiền đấy.”

Nhan Như Tinh: “...Chị gái xinh đẹp.”

Người đàn bà nghe thấy cô gọi mình như vậy, lại nhìn đến gương mặt xinh đẹp tiêu chuẩn của cô. Sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ, giọng nói cũng mềm đi vài phần.

“Em gái có việc gì sao?”

“Dạ không có việc gì, chỉ là em thấy thỏi son này chị đánh lên rất đẹp.”

“Em gái đúng là có mắt nhìn đấy, đây là mỹ phẩm của cửa hàng Mỗ Lâm, đắt lắm đấy, chị phải bỏ ra hai tháng tiền lương mới mua được đây này. Chị nói cho em nghe nhá, bộ sưu tập phấn mắt hoa anh đào mới đây của cửa hàng đó cũng đẹp lắm, đáng tiếc là số lượng có hạn, đắt quá chị không mua được…”

Triệu Viễn nhìn hai người này càng nói càng hăng, thấy Nhan Như Tinh giống như đã quên mục đích đến nơi này là gì, trong lòng anh ta có chút hối hận.

Anh ta nhìn Tôn Hà, tự động bỏ qua ánh mắt oán trách của ông ta, căng da đầu, chần chờ tiến lên, định ngăn cản cuộc nói chuyện say sưa của hai người phụ nữ đứng đó.

“Dì Vương à, Quản lý còn đang chờ Nhan tiểu thư ở tầng hai đấy.”

“Chờ cái gì mà chờ, không nhìn thấy tôi và Tiểu Nhan đang bàn chuyện quan trọng à? Cứ để ông ta chờ đi.” Dì Vương mắng mỏ anh ta xong, quay đầu lại nói với Nhan Như Tinh: “Con đừng sợ, dì ở chỗ này, để dì xem hôm nay ai dám làm khó con.”

Lúc này, Nhan Như Tinh đã đi vào phòng khách bên trong sảnh, nghe thấy vậy nhẹ nhàng ôm lấy dì Vương, cảm động nói: “Dì Vương tốt với con quá.”

“Việc nhỏ, việc nhỏ thôi, con với gì cũng không phải xa lạ gì, nếu không ngại thì gọi dì một tiếng mẹ nuôi cũng được.” Dì Vương vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Như Tinh, trong mắt hiện lên vẻ ưu thương, nói.

“Mẹ nuôi.” Nhan Như Tinh nghe lời gọi.

“Aizzz, con gái ngoan.”

Tôn Hà: “.....”

Triệu Viễn: “........?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đọc được cả câu hỏi hiện ra trong mắt đối phương, tình huống này nên làm sao bây giờ.

Còn nữa, sao cậu bảo đây là một cô gái yên tĩnh, nhát gan mà?

Tôn Hà liếc Triệu Viễn một cái.

Thế mà điều kỳ diệu xảy ra, Triệu Viễn có thể hiểu được lời ông ta muốn nói. Anh ta nghi ngờ không biết có phải mình nhận sai người hay không.

Hơn nữa cô gái Nhan Như Tinh trước mắt này có khi lúc nhỏ được mọi người yêu thương. Cô lớn lên xinh đẹp, miệng lại khéo, trong tiểu khu tầng trên tầng dưới khi gặp cô, ai cũng mua cho cô nhiều đồ ăn ngon và thú vị.

Người lớn tuổi cũng rất thích nói chuyện với cô, bọn trẻ trong khu cũng vậy. Chuyện này vẫn luôn xảy ra cho đến năm cô mười hai tuổi, ở nơi nào cô cũng được chào đón, nếu không phải do sự việc kia…

Triệu Viễn trầm mặc.

“Tôn Hà, ông có biết tại sao Quản lý tìm cô ấy không?”

“Cậu hỏi cái này làm gì?” Tôn Hà cảnh giác nhìn anh ta: “Cậu cũng bị cô ấy làm cho đầu óc quay cuồng à?”

Triệu Viễn: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Tôn Hà lắc đầu: “Nhưng mà chắc cũng không phải chuyện gì xấu. Hơn nữa cô ấy cũng chỉ là người chơi, bọn họ sẽ không làm gì đâu.”

Đang lúc nói chuyện thì di động của hai người vang lên.

Triệu Viễn cầm lấy điện thoại của mình, nhìn số gọi đến, nhấn nút nghe.

“Người đâu rồi? Không phải nói đưa người đến rồi à? Cậu đưa người ta đi cái xó nào thế?” Tôn Long lớn tiếng hét vào điện thoại.

“Cái đó.” Triệu Viễn đưa điện thoại di động ra xa, chờ anh ta hét xong, mới để điện thoại lại gần bên tai, nói: “Người về rồi, chúng tôi cũng đã đưa đến đây. Chỉ là…”

Triệu Viễn đưa mắt nhìn cảnh tượng ấm áp ở phòng khách, nhỏ giọng nói: “Chỉ là dì Vương cản lại rồi, sau đó dì Vương với Nhan Như Tinh nói chuyện lại hợp nhau nên dì ấy đã nhận cô ấy làm con gái nuôi rồi.”

“Phụt….” Tôn Long phun ngụm trà vừa mới uống ra, không tưởng tượng nổi, lớn tiếng hét lên: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói là, Quản lý, anh sắp có thêm một người em gái rồi.”

Tôn Long:……??!

“ Con bà nó cậu sủa lung tung bậy bạ cái gì vậy. Để xem tôi có xuống đánh cậu hiện nguyên hình không.” Tôn Long kích động đến mức đầu gối cũng đập vào bàn, sau đó chỉ nghe thấy tiếng người đang gấp gáp chạy xuống dưới tầng “Cộp cộp cộp”.

Không lâu sau đó, Triệu Viễn nhìn thấy người chạy xuống chỉ khoác tạm chiếc áo, đã thế lại còn đi chân đất, trong ánh mắt tất cả đều là sự đồng tình.

Tôn Long: “……”

Anh ta hai mắt trợn lên, hung dữ nhìn về phía phòng dành cho khách, đùng đùng nổi giận đi đến.

Sau khi đến gần phòng khách, nghĩ đến điều gì, anh ta rén không dám hùng hổ dọa người nữa.

Anh ta hơi cong eo, lấy hết can đảm đi vào. Sau khi vào, mắt anh ta còn chẳng nhìn đến Nhan Như Tinh, mà gắt gao nhìn dì Vương, sợ mình làm gì khiến bà tức giận.

“Đến rồi?” Ánh mắt dì Vương nhàn nhạt nhìn anh ta.

Theo phản xạ, Tôn Long banh mặt gật đầu: “Vâng.”

“Đây là em gái con, nào, mau chào hỏi một chút.” Dì Vương kéo Nhan Như Tinh, trên mặt lộ ra tươi cười, nói với Tôn Long.

Tôn Long sửng sốt, nhìn nụ cười trên mặt bà, không có phản ứng.

Đến khi dì Vương trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta mới vội vàng gật đầu, có lệ nhìn thoáng qua Nhan Như Tinh. Nhìn thấy gương mặt của cô, anh ta nhíu chặt chân mày.

Sao anh ta cảm thấy người này cứ quen quen thế nào ấy nhỉ?

Đến khi dì Vương không nhịn được nữa, đập anh ta một phát, oán trách nói: “Tinh Tinh chào con kìa, con ngây ngốc cái gì!”

Tôn Long ngẩn người, mơ hồ nhìn Nhan Như Tinh.

Đúng lúc này Nhan Như Tinh mỉm cười nhìn anh ta, ngọt ngào nói: “Em chào anh.”

Khi cô cười lên, nụ cười rất giống với khuôn mặt chán ghét trong trí nhớ của anh ta.

Anh ta trầm mặc, khẽ gật đầu.

“Mau nói chuyện đi!” Dì Vương đập một nhát vào sau lưng anh ta: “ Trưng cái bản mặt này cho ai xem.”

Nghe thấy câu nói này, biểu tình của Tôn Long thay đổi. Tuy rằng chỉ tỏng tích tắc, nhưng Nhan Như Tinh vẫn bắt được.

“Cô ta đâu phải em gái con, em gái con đã không còn trên đời này từ một năm trước rồi.” Đột nhiên Tôn Long mở miệng, nhìn về phía dì Vương, trong mắt là sự lạnh nhạt: “ Nói không chừng, ông bà, ba con chết rồi cũng nên.”

“Bộp ——” Ngón tay dì Vương run rẩy chỉ vào Tôn Long, khuôn mặt bà trắng bệch, khóe miệng lệch về một bên, tức giận không nói nên lời.

Hai người Triệu Viễn và Tôn Hà thấy tình huống có vẻ không đúng, nhưng lại không dám đi vào trong.

Theo như bình thường, lúc này mà đi vào sẽ chỉ khiến cho hai người họ càng cãi nhau kịch liệt hơn.

“Còn không phải tại vì con à! Đều là vì con, cái thằng súc sinh này, nếu không phải con chạy lung tung, ba con sao có thể vì cứu con mà bị phó bản quỷ quái đó lôi vào chứ, tại sao người chết không phải là con!”

Nhìn thấy dì Vương thay đổi cảm xúc. Không còn dáng vẻ như lúc đầu, Nhan Như Tinh không hề sợ hãi, chạy lên ôm lấy dì Vương đang tay đấm chân đá loạn lên người Tôn Long.

Dì Vương được cô ôm lấy, thân thể run lên, sau đó cả người dựa vào trong lòng Nhan Như Tinh lớn tiếng khóc: “Tại sao chứ? Gia đình chúng ta đang yên ấm, rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, tôi còn sống để làm cái gì nữa, lúc trước đáng lẽ tôi phải đi theo cha nó mới đúng.”

Hai tay ôm đầu, bà ngồi trên mặt đất, dưới ánh mắt chấn động của Tôn Long, khóc rống, giải tỏa tâm trạng.

“Mẹ nuôi đừng khóc, sao mẹ lại nói như vậy? Không thể làm như vậy được, cùng đi đâu cơ chứ, mẹ vừa mới nhận con làm con gái nuôi, bây giờ mẹ định thay đổi sao?” Nhan Như Tinh nhẹ nhàng an ủi.

Dì Vương sững người, không thể tin vào lời nói bà vừa được nghe, đầu tóc rối bời, bộ dáng khác với người thường, khuôn mặt bà nứt toác ra đến tận sau tai, lộ ra hàm răng sắc nhọn bên trong.

“Dì đã thế này rồi, con không cảm thấy kinh tởm sao?”

Sắc mặt Nhan Như Tinh như thường, không có chút thay đổi nào.

“Cái này có gì đâu mà phải nói? Mẹ không cảm thấy như vậy thì khi ăn cơm sẽ thoải mái hơn à?”

Dì Vương: “.........................................”

Lời nói này bà cứ có cảm giác sai sai chỗ nào.

“Cắn một miếng hết luôn cái đùi, không cần phải nhả xương.”

Dì Vương không nhịn được nữa mở miệng: “Vẫn cần phải nhả xương, xương lợn không nuốt được đâu, xương gà mới ngon.”

“Mẹ nấu món gà hầm nấm rất ngon đấy, từ nhỏ Tiểu Long đã rất thích mẹ nấu gà hầm nấm, còn có ba nó…” Nói đến đây, sắc mặt dì Vương phai nhạt đi.

“Ba nó cũng rất thích ăn.”

“Con cũng rất thích ăn món này.” Nhan Như Tinh vội vàng, lớn tiếng nói.

“Mẹ nuôi, mẹ nói làm con thèm ăn, bữa trưa hôm nay con muốn ăn món gà hầm nấm.”

“Được, được, mẹ nuôi làm cho con.” Dì Vương cười không ngậm được miệng: “Về sau nếu con muốn ăn gì, cứ nói với mẹ một tiếng, mẹ nuôi nhất định sẽ nấu cho con ăn.”

Đôi mắt Nhan Như Tinh lập tức sáng lên, đây không phải là điều cô luôn mơ ước bấy lâu nay sao?

“Mẹ nuôi đối xử với con thật tốt.” Nhan Như Tinh khom lưng, dựa vào trong lòng bà cọ cọ.

Tôn Long đứng bên cạnh bị hai người bỏ qua: “........................................................”

Anh ta không nhịn được quay lại, liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh, mà đúng lúc này cô cũng nhìn anh ta.

Anh ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói được câu gì.

“Mẹ nuôi, nhà mình có gà không ạ? Nếu không còn thì để anh con đi mua đi, mau nhiều một chút, buổi trưa hôm nay chúng ta ăn một bữa cơm nhận người nhà.”

Tôn Long: “……………”

Anh ta còn chưa có thèm nhận đâu, cô thì tính là em gái cái quỷ gì chứ.

Lại đúng lúc ngẩng đầu lên, anh ta nghe thấy mẹ mình lạnh lùng nói: “Nghe thấy không? Còn không mau chạy đi mua!”

“Mẹ….” Anh ta vừa mới há miệng kêu một tiếng đã nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của mẹ tình, tâm trạng héo úa đi trông thấy.

“Anh không đi thì để em, em sẽ không để cho anh ăn miếng nào hết.” Nhan Như Tinh tà tà liếc mắt nhìn anh ta, ôm một bên cánh tay của dì Vương, đắc ý nói.

“Sao có thể để con đi mua được, để mẹ đi, mẹ đi mua rồi không cho nó ăn nữa.” Dì Vương nhìn Nhan Như Tinh chiều chuộng.

“Con đâu có nói là không mua đâu.” Tôn Long ngúng nguẩy nhìn hai người, xụ mặt nói: “Ý của con là, nếu như hôm nay đã tổ chức nhận người nhà thì gà vịt thịt cá gì cũng phải mua, để con đi chuẩn bị.”

Nháy mắt khuôn mặt của dì Vương dịu lại.

“Chỉ là mẹ à, con muốn tìm Nhan…em gái có chút việc. Cũng không phải chuyện lớn gì cả, chỉ là chuyện cá nhân thôi, xong thì sẽ về, nếu không thì người bên đó cứ chờ ở đây.”

“Gặp người cái gì mà gặp người, em gái con không gặp ai hết.” Dì Vương cảnh giác, che chở Nhan Như Tinh ở phía sau lưng.

“Mẹ, thật sự không phải chuyện xấu. Con đảm bảo đưa người ra ngoài thì sẽ đưa người nguyên vẹn trở về, lúc đi thế nào lúc về y nguyên.”

“Y nguyên là y nguyên thế nào? Con cho rằng em gái con là đồ vật hay sao? Mang đến rồi lại mang đi, không nói rõ ràng chuyện này mẹ không đồng ý.”

Tôn Long nhìn đôi mắt cong cong, đơn thuần của Nhan Như Tinh, cảm giác cô đang cười nhạo mình.

“Được rồi.” Tôn Long bất đắc dĩ: “Tình huống cụ thể con cũng không rõ lắm.” Nhìn thấy mẹ mình sắp nổi trận lôi đình, Tôn Long vội vàng bổ sung thêm: “Không hẳn là chuyện xấu gì cả. Không đúng, tuyệt đối không có chuyện gì.”

Anh ta xoa xoa cái trán: “Bên ngoài có một người tự nhận là bạn trai của con bé, vậy nên hai người chúng con mới ra xem thế nào thôi, đi một chút thì quay về ấy mà.”

“Có con đi theo rồi, mẹ còn không yên tâm à?”

“Có con theo mẹ mới không yên tâm ấy, đừng cho rằng mẹ không hiểu chuyện gì hết.” Dì Vương không vui cằn nhằn.

Hơn nữa, “Tinh Tinh con có bạn trai à? Người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Lớn lên trông thế nào? Làm việc ở đâu? Gia đình họ có mấy người? Là người chơi phó bản hay là người thường? Họ có thể chấp nhận gia đình chúng ta không?”

Nhan Như Tinh: “……”

Dì Vương hỏi cô một tràng dài liên tục không ngừng nghỉ, nghe thôi cũng đủ khiến cô hôn mê.

Tôn Long thấy cô bị mẹ mình tra hỏi, tâm trạng tốt lên trông thấy.

“Mẹ nuôi từ từ đã nào, bạn trai nào cơ ạ? Con không có bạn trai, mẹ đừng nghe anh ấy nói bừa, chắc người ta nhầm người rồi.”

Bạn trai ở trong phó bản cũng gọi là bạn trai được sao?

Tất nhiên là không tính rồi.

Từ trước đến nay cô còn chưa từng nghe nói phó bản nào mà NPC có thể ra bên ngoài được.

“Vậy là tốt rồi.” Dì Vương thở phào nhẹ nhõm, cầm tay Nhan Như Tinh, vẻ mặt từ ái: “Tinh Tinh, mẹ có một người bạn, con trai của cô ấy rất đẹp trai đấy, bây giờ hình như đang đi làm, tiền lương một tháng khoảng…”

Tôn Long: “……………”

Không phải chứ, hai người tốt xấu gì cũng làm ơn để ý đến con một chút đi.

Anh ta nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Lúc này Nhan Như Tinh còn chẳng thèm nhìn anh ta.

Được rồi, nếu cô đã không đi thì tôi gọi người ta đến đây là được chứ gì.

Đến gần giữa trưa.

Tầng 1 phòng 205.

Dì Vương nhiệt tình đón tiếp Nhan Như Tinh vào nhà, phía sau là Tôn Long ôm theo không biết bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ các nguyên liệu thức ăn.

“Tinh Tinh, con ngồi đó một lát đi, mẹ đi nấu cơm, một chút nữa là xong rồi.” Dì Vương nói, sau đó chỉ Tôn Long đem nguyên liệu nấu ăn vào trong bếp: “Nhanh cái chân lên, đứng đấy làm cái gì nữa, mau vào rửa cho em gái ít trái cây mang ra đây.”

“Trên bàn cũng có, chẳng lẽ nó không lấy được hay sao?” Tôn Long tỏ vẻ, anh mới không thèm lấy đưa cho cô đâu.

“Con nói lại lần nữa xem.”

Tôn Long: “...Con rửa là được chứ gì.”

“Mẹ nuôi, con có thể giúp mẹ làm gì không?” Nhan Như Tinh đi vào phòng bếp, nhìn trái nhìn phải, hỏi.

“Nếu không để con rửa rau cho ạ.” Nhan Như Tin nhìn rau trong rổ, đi đến bỏ vào bồn rửa.

“Không cần, không cần đâu, phòng bếp nhiều khói, con ra ngoài ngồi đi. Anh rửa trái cây cho con kia kìa, đến đó ăn đi.” Dì Vương đuổi Nhan Như Tinh ra ngoài.

“Hừ!” Tôn Long hừ lạnh một tiếng, đem trái cây ném lên bàn trà ngoài phòng khách.

“Tiểu tử thúi,con làm cái gì đấy?”

Tôn Long: “……”

“Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng có làm cái gì khác thường nữa.” Tôn Long cau mày, càng thêm cảnh giác với cô.

“Làm Quản lý cũng không dễ dàng lắm đúng không.” Nhan Như Tinh tò mò nhìn anh ta.

Anh ta nhìn qua không giống con trai của dì Vương, giống bạn hơn.

Vóc dáng tầm trung, hơn nữa rất gầy. Hai cánh tay cứ như cái chân gà ấy.

Tôn Long để ý ánh mắt của cô, anh ta giấu tay mình ra phía sau lưng, đôi mắt âm u lạnh băng nhìn cô.

“Tôi biết cô là người chơi, nhưng chỉ cần cô vẫn còn ở nơi này thì phải theo quy củ ở đây.”

“Nếu không đừng trách tôi không quen không biết, lúc nào cũng có thể đuổi cô ra ngoài.”

“Tôi có giấy tờ nhà đất.” Nhan Như Tinh bình tĩnh nói.

Tôn Long: “Trước kia giấy tờ nhà đất tôi có thể công nhận, cũng có thể không.”

“Mẹ nuôi, tối hôm nay con muốn ngủ cùng mẹ được không ạ?”

Tôn Long:??!

“Tôi sai rồi được chưa, chỉ cần là giấy tờ nhà đất ở tiểu khu Hạnh Phúc thì dù là trước hay sau đại cuộc tôi đều chấp nhận được chưa!” Tôn Long nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nói.

“Sao thế? Tinh Tinh, con vừa mới nói gì vậy?” Trong phòng bếp, tiếng xoong nồi va chạm vào nhau trùng hợp ngăn chặn những gì Nhan Như Tinh nói.

“Không có gì, con nói đồ ăn mẹ xào có mùi thơm ghê á.”

“Ha ha, xem con cái đứa nhỏ tham ăn này. Chờ chút nữa thôi là xong rồi.”

“Anh, yên tâm đi, tôi không có ác ý.” Nhan Như Tinh nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn đến ăn chực, muốn có gia đình. Chúng ta ở chung lâu ngày, anh quen dần là được rồi.”

Dây thần kinh của Tôn Long nhảy lên, cảm giác có điềm không lành.

“Mấy thứ này cho anh.” Nhan Như Tinh nhìn đạo cụ trong gian hệ thống, lấy “bom may mắn” và lục sao chuyển đổi đặt ở trên bàn trà. Ngẫm nghĩ một chút cô lấy thêm hai bình thuốc hồi phục sinh lực trung cấp ra.

“Ý của cô là gì?” Tôn Long banh mặt, ngữ khí nặng nề.

“Cô thương hại chúng tôi à?”

Nhan Như Tinh: “?”

“Xem ra cô với những người chơi khác cũng chẳng có gì khác nhau cả.” Tôn Long khinh thường nhìn cô nói.

Nhan Như Tinh suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: “Vậy mấy thứ này anh không lấy hả?”

Tôn Long nhìn cô, lại ngó mấy đồ trên bàn, miệng thì nói không cần. Nhưng ma xui quỷ khiến lại cầm lấy.

“Coi như đây là tiền cơm của cô, ăn xong thì cút xéo ngay cho tôi!”

Không biết sao anh ta lại xui như vậy, những lời này trùng hợp bị dì Vương nghe được.

“Con bảo ai cút đi đâu?”

Mặt Tôn Long cứng đờ, bất đắc dĩ nói: “Con cút, con cút được chưa.”

“Hừ, mau cút tới đây giúp đi.”

Tôn Long không vui, nhưng cũng không dám hờn dỗi gì.

Trong phòng khách chỉ còn lại Nhan Như Tinh, cô quyết định thừa dịp có thời gian rảnh rỗi xem mấy đạo cụ mới của mình.

Đầu tiên là Mệnh bàn.

[ Tên đạo cụ: Mệnh bàn hung cát.

Cấp bậc: A

Miêu tả: Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi.

Ghi chú 1: lấy máu tế thần, số phận do trời định đoạt. Hồng vận cát, đen vận hung, trắng không làm. Hồng đen đan xen, con đường cuối cùng mở ra.

Ghi chú 2: Phá cục diện (có tôi ở đây đừng sợ.Vận mệnh sẽ chỉ dẫn con đường để người phá giải sương mù ẩn giấu sau lớp màn).

Ghi chú 3: Khi lâm vào đường cùng, có thể triệu hồi mệnh “thần”

Ghi chú 4: Nếu không triệu hồi “thần” thì người sẽ bất hạnh.Nếu lâm vào đường cùng, có thể chọn nó ném vào đối thủ.]

[ Tên đạo cụ: Bút tiên

Cấp bậc: B

Miêu tả: kiếp này tôi là bạn, kiếp sau bạn là tôi.

Ghi chú 1: Triệu hồi bút tiên, nó vì bạn mà chiến đấu. Giới hạn trong cơ thể của bạn (sử dụng càng nhiều nó sẽ phụ thuộc vào bạn, sẽ không muốn rời xa bạn)

Ghi chú 2: Nếu như bạn dùng nó để giải đáp thắc mắc thì cần trả cho nó một ngày thọ.

Ghi chú 3: Hiến tế sinh mệnh, dùng bút viết lên giấy suy nghĩ trong lòng bạn về người đó, bạn sẽ trở thành đối phương.

Nhắc nhở: tỷ lệ phản vệ linh hồn rất lớn, xin cẩn thận đưa ra quyết định.]

[ Tên đạo cụ: Em bé nhuốm máu.

Cấp bậc: D

Miêu tả: tôi chỉ là một búp bê vải bình thường mà thôi.

Ghi chú 1: Xin chào, có thể giúp tôi tìm chủ nhân không? Ném búp bê về người khác sẽ biết được tung tích của đối phương.

Ghi chú 2: Em bé có khi sẽ đi lung tung, có sức hút hận thù.]

Ba đạo cụ này thì mệnh bàn quả nhiên là danh bất hư truyền, gần tới cấp S rồi.

Đây là do nó vẫn còn thiếu, nếu như có được các mảnh ghép hoàn chỉnh thì có lẽ cấp bậc sẽ tăng lên.

So với nó thì bút tiên khó sử dụng hơn, Nhan Nhu Tinh tất nhiên sẽ không thể nào thích nó.

Hồng Lâm đưa cho cô em bé này đúng là có ích.

Nhan Như Tinh lấy em bé ra.

Mái tóc màu vàng, mắt màu xanh biếc, còn mặc một bộ váy công chúa màu hồng phấn, tuy có một vết màu đỏ sậm nhưng nhìn tổng thể thì không ảnh hưởng gì mấy.

Rất đáng yêu.

Nhan Như Tinh đặt nó lên bàn trà.

Đột nhiên nghĩ đến chiếc vòng mà Văn Tắc đưa cho cô, màu xanh của chiếc vòng sáng hơn khi để lên da cô, nhưng vẫn hơi kém so với vòng hồng ngọc. Hai chiếc vòng không hiểu sao lại cách nhau rất xa, chiếc vòng của người cá còn nhếch cái đuôi lên, như hận không thể càng cách xa chiếc vòng hồng ngọc càng tốt.

Rõ ràng lúc ở bên trong phó bản, hai chiếc vòng này còn rất hòa thuận, leng keng leng keng rất dễ nghe.

Lúc này sao lại có cảm giác chúng nó nhìn nhau không thuận mắt là thế nào nhỉ?

Không nghĩ ra nguyên nhân của việc này, Nhan Như Tinh bỏ tay áo xuống, mặc kệ chúng, nhìn thấy Tôn Long đang bưng mâm cơm ra ngoài, cô vội vàng chạy vào phòng bếp giúp anh ta bưng đồ ăn ra ngoài.

Dì Vương ngồi ở đầu bàn, khuôn mặt hiền từ dễ gần: “Thời gian hơi gấp, chỉ có thể tùy tiện làm mấy món ăn như vậy thôi.Lần sau nếu con đến thì nói trước một tiếng, mẹ lại chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn cho con.”

Nhan Như Tinh nhìn đến một bàn toàn là thức ăn, không keo kiệt khen bà nấu ăn ngon.

Lúc bọn họ ăn không được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

“Con đi ra ngoài mở.” Tôn Long vẫn luôn thất thần, đột nhiên đứng lên đi ra cửa.

Chỉ trong lát sau anh ta quay lại, sắc mặt cổ quái ôm một cái rương.

“Ai thế?” Dì Vương nhìn ra ngoài cửa.

“Cô xác định đây không phải bạn trai cô à?” Tôn Long để cái rương bên cạnh chân Nhan Như Tinh.

“Cái này là do bạn trai cô đem tới, anh ta nói là lần trước cô làm rơi lúc ngủ ở nhà anh ta.”

Nhan Như Tinh: “………………….”

Cô đang ăn thì nghẹn, không nhổ được miếng canh gà trong miệng ra, cố hết sức nuốt xuống dưới bụng.